Chương : Truyện và hiện thực
Sau khi Khúc Dĩ Phồn quét dọn phòng khách ổn thỏa, anh nhìn thời gian một cái, đã là gần mười hai giờ, anh nhớ bảng chương trình học của Ôn Phi, sáng mai cô còn có lớp, vì vậy đẩy Ôn Phi ra khỏi cửa: “Ngủ ngon!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc Khúc Dĩ Phồn đi tới cửa nhà mình còn không quên quay đầu nói một tiếng với Khúc Dĩ Phồn: “Thứ ba tuần tới lúc đi gặp đạo diễn nhớ thể hiện tốt một chút, em chờ mua vé xem phim của anh ở rạp chiếu phim.”
Khúc Dĩ Phồn vẫy tay: “Mau đi ngủ đi!”
Ôn Phi ồ một tiếng, mở cửa trở về nhà mình, Khúc Dĩ Phồn nhìn Ôn Phi đóng cánh cửa kia lại, lại nhìn hành lang thêm hai lần, đèn cảm ứng âm thanh sáng lên, cửa sổ trên hành lang không hề đóng, gió rạng sáng mùa xuân cũng rất lạnh.
Khúc Dĩ Phồn rút điện thoại ra, nhắn cho Ôn Phi thêm một tin nhắn bảo cô đắp chăn cho kín rồi đóng cửa lại.
Thứ tư, Khúc Dĩ Phồn chuẩn bị xong hết thảy, Ôn Phi đã liên lạc với Vương Á xong xuôi, bởi vì Vương Á phải đi quay phim nên xin nghỉ với trường học, Ôn Phi thì không được, sau khi liên lạc với Vương Á liền chỉ Khúc Dĩ Phồn mà nói: “Tớ giao anh ấy cho cậu, đừng thấy ngày thường anh ấy có dáng vẻ hiền lành, thực ra vẫn là người không giỏi tiếp xúc.”
Khúc Dĩ Phồn tựa người lên xe, vừa chơi điện thoại vừa nói: “Phi Phi, anh có thể nghe thấy à nha.”
Vương Á vỗ vỗ bả vai Ôn Phi, không ngờ Ôn Phi thực sự thuyết phục được Khúc Dĩ Phồn, lòng tràn đầy vui mừng chào anh một tiếng, Khúc Dĩ Phồn cũng cười với cô ấy.
Ôn Phi tiếp tục lên lớp học, cô ngồi ở hàng cuối cùng trong dãy bàn học, người tựa vào bên cửa sổ, mỗi lúc có gió thổi, cô liền nhắm mắt một cái, hưởng thụ một chút, đột nhiên lại nhớ đến tiểu thuyết mà Vương Á post trên mạng ngày hôm đó, vì vậy mở ra xem.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Câu chuyện quả nhiên rất giống quá trình giữa cô và Khúc Dĩ Phồn, chỉ có điều một vài tình tiết giữa cô và Khúc Dĩ Phồn không có hoàn mỹ như trong tiểu thuyết, hoặc không có trắc trở như vậy, trong thực tế, cô cũng chính là người từ đầu tới cuối đều đi trên con đường thầm mến. Mà nữ chính trong tiểu thuyết lại càng đơn thuần, càng đáng thương hơn, cô ấy tự tay đưa người đàn ông mình thích tới trước mặt một cô gái khác, vẫn còn phải treo nụ cười trên mặt thể hiện rằng mình chẳng qua là “anh em tốt” của người đàn ông kia thôi.
Người con trai kia ưu tú giống như Khúc Dĩ Phồn, cũng được con gái thích mà không biết như anh, ngược lại, lại từ đầu tới cuối chẳng hay biết gì lạnh nhạt với người kia, có một cảnh trong tình tiết vở kịch là nam chính đưa quà nữ chính tặng mình tặng lại cho người khác, sau khi nữ chính biết chuyện liền ở nhà khóc lóc cả đêm.
Lúc Ôn Phi đọc tới đây hốc mắt có hơi ướt át, trong lòng có chút chua xót, nhưng cũng vui mừng vì đây chẳng qua chỉ là một chương trong câu chuyện của Vương Á, trong cuộc sống thực tế, Khúc Dĩ Phồn tốt hơn người con trai trong sách rất nhiều, trước giờ anh vẫn quan tâm, chăm sóc cô.bg-ssp-{height:px}
Tuy nói anh không biết Ôn Phi thích anh, nhưng anh lại bảo vệ Ôn Phi như đóa hoa được nuôi trong phòng ấm, không để cho cô bị một chút tổn thương từ bên ngoài nào, Ôn Phi thấy có chút xót xa, nhưng trong lòng đặc biệt êm ả.
Cũng may Khúc Dĩ Phồn rất tốt.
Những kí ức các loại kể từ ngày cô và Khúc Dĩ Phồn quen biết tới nay cứ như đèn kéo quân thoáng qua đầu cô, anh là người đầu tiên cô biết khi mới từ nông thôn lên thành phố, Khúc Dĩ Phồn là bạn của Ôn Phi, là anh, thầy dạy vỡ lòng, thần tượng và cho tới giờ là bạn trai.
Khúc Dĩ Phồn lái xe chở Vương Á đến chỗ hẹn, theo Vương Á đi thẳng vào bên trong quán trà, đạo diễn này không hề thích sắp đặt mời khách ở những nơi xa xỉ mà ngược lại thích những nơi nho nhỏ mát mẻ.
Vương Á tìm được địa điểm, Khúc Dĩ Phồn bắt tay với đạo diễn, lúc anh tự giới thiệu bản thân mình, trong đôi mắt vị đạo diễn kia liền lóe lên một tia sáng, đối phương gật đầu với Khúc Dĩ Phồn.
Khúc Dĩ Phồn không có công ty quản lí, tất thảy đều được coi như người mới xuất đạo, cũng chỉ có thể tự mình bàn các loại vấn đề như thù lao.
Thậm chí, Khúc Dĩ Phồn còn không cần thử vai, đạo diễn kia liền quyết định cho anh ấy làm nam chính tuyến một luôn, vốn còn muốn mời ông ấy uống chút trà, ăn chút điểm tâm nhỏ tại quán nhưng ông ấy có việc, lục tục rời đi, Khúc Dĩ Phồn nghiêng đầu hỏi Vương Á: “Sao ông ấy nhìn anh cười kì lạ thế?”
“Có thể ông ấy biết anh.” Vương Á không cảm thấy nụ cười của đạo diễn quái dị.
“Đừng nói là đã từng xem qua anh diễn trò khi còn bé nhé.” Khóe mắt Khúc Dĩ Phồn giật một cái.
Vương Á nói: “Điều đó cũng không chắc chắn.”
Cuối cùng, danh sách những diễn viên khác được quyết định cũng là chuyện của một tháng sau, tất cả công việc đã được chuẩn bị ổn thỏa, lúc sắp khai máy, không ngoài suy đoán, ảnh của Khúc Dĩ Phồn bị lộ ra còn gây ra những trận phong ba không nhỏ trên mạng.