Mấy ngày nay Cố Duyên Chu đều ở trong một đoàn phim cổ trang làm khách mời cho một nhân vật nhỏ, chỉ có cảnh diễn cỡ hai ba tập, vừa lúc bổ sung thời gian trống do đoàn phim trước đình công chỉnh đốn.
«Thịnh sự» là một bộ phim lịch sử đứng đắn.
Từ đạo diễn đến diễn viên, đều là tiêu chuẩn nhất lưu. Nhưng bộ phim truyền hình tề tựu hơn mười diễn viên gạo cội này lại không có mấy người chú ý.
“Cũng không kỳ quái. Phim này quá đứng đắn, một chút nguyên tố giải trí cũng không có.” Lúc ấy Cố Duyên Chu lật kịch bản, hai ba phát liền nhìn ra vấn đề ở nơi nào, “Định vị khán giả của nó —— người trẻ tuổi có thể loại trừ ra, mà một vài người cao tuổi cũng chưa chắc muốn xem. Hơn nữa toàn bộ câu chuyện quá sâu xa, tối nghĩa khó hiểu.”
Thiệu Tư lật một chút, cũng rất líu lưỡi: “Đây là một quyển sách giáo khoa đi.”
Đạo diễn cũng thật sự là dám quay.
Gần như đã định trước không có rating.
Kịch bản phân phối tới tay Cố Duyên Chu chỉ có vẻn vẹn hai trang giấy, diễn chính là một hoàng thúc sống ở trong hồi ức. Bởi vì nam chính từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, tất cả mọi người khinh thường y, cảm thấy y là người không có khả năng đi lên vương vị nhất trong nhóm hoàng tử.
Chỉ có hoàng thúc của y, lén dẫn y xuất cung, đi lên phố xem hội đèn lồng, mua cho hắn mứt quả, nâng y trong lòng bàn tay mà thương yêu.
Nhưng mà hoàng thúc duy nhất tốt với nam chính, cuối cùng lại bị Hoàng Thượng ban thưởng một ly rượu độc, hưởng dương không quá ba mươi tuổi.
Lúc Thiệu Tư chưa đi tham ban, thật sự là cảm thấy bộ phim này hoàn mỹ tránh được tất cả yếu tố ‘hot’.
Không có nữ chính, không có tình tình yêu yêu, chỉ có vài hoàng tử dắt theo các đại thần tranh ngôi vị hoàng đế… không biết có cái gì để xem.
Trường quay hoàn toàn tái hiện được cấu tạo và trang trí ung dung xa hoa trong tẩm cung, ngay cả cái giá cắm nến cũng cực kỳ chú ý, hoa văn từ dưới đáy quấn lên, tinh vi tỉ mỉ.
Hiện tại đang quay cảnh tiểu hoàng tử bị bệnh trên giường, hoàng thúc tự tay chăm sóc y.
Thiệu Tư vừa đi vào Trần Dương liền nhìn thấy hắn, lén vẫy tay với hắn, ý bảo hắn đi qua.
“Cậu ngồi đây đi… aizz, không được, tôi dọn mấy cái đồ linh tinh trên ghế đi trước đã, ” Trần Dương nói, “Để cậu chê cười rồi, bên này rất loạn, Duyên Chu đã sớm nói là cậu muốn tới đây, bảo tôi thu dọn một chút, tôi chỉ lo nhìn hắn đóng phim, quên mất…”
Thiệu Tư đưa cà mèn trong tay cho Trần Dương: “Không có gì, không cần làm phiền, tôi đứng cũng được.”
Trần Dương cong eo vừa sửa sang vừa nói: “Nếu là người khác nói lời này, tôi còn dừng lại suy nghĩ một chút. Có điều từ trong miệng cậu nói ra, trăm phần trăm là lời khách sáo.”
“Lúc này tôi thật sự là nghiêm túc.” Thiệu Tư xoa xoa eo, “Vừa nãy ở trên xe tư thế ngủ không đúng lắm, trật eo.”
Trần Dương: “…”
Thiệu Tư: “Tôi đứng cho đỡ đỡ đã.”
Cố Duyên Chu ăn diện cổ trang hoàn toàn không giống bình thường, tóc đen thật dài buộc lên, có thể là bởi vì buổi tối ngủ lại, chuyện lại xảy ra đột ngột, nên quần áo cũng không có mặc thực chỉnh tề, cổ áo hơi có vẻ hỗn độn.
Tiểu hoàng tử vốn dĩ nhíu chặt mi, thấy hắn đến, tay lo lắng vẫy hai cái trong không khí, tận đến khi hoàng thúc cũng vươn tay nắm chặt y, lúc này y mới an tĩnh lại, như là tìm được chỗ dựa: “Hoàng thúc… người đã đến rồi.”
Người sắm vai tiểu hoàng tử là một nghệ nhân trẻ tuổi hai năm nay nhảy lên rất nhanh, bộ dạng không tồi, diễn xuất cũng vô cùng ổn.
Lần trước nếu không phải bị Thiệu Tư đè ép, thì rất có khả năng bắt được giải nam chính xuất sắc nhất.
“Ừm, ta đến rồi.”
Cố Duyên Chu từ trong tay cung nữ tiếp nhận bát, sợ y nóng, cúi đầu thổi hai cái, lại đút cho y: “Nghe nói ngươi cả ngày đều chưa ăn cơm, tiếp tục như vậy không được, sức khỏe quan trọng.”
Tiểu hoàng tử chớp chớp mắt, tay vẫn không có buông ra, nắm chặt không bỏ nói: “Hoàng thúc, ta mơ thấy một giấc mộng, ta mơ thấy có lẽ ta sống không lâu nữa. Linh hồn ta bay ở trên trời… hoàng thúc, ta khóc hô gọi người, ta không ngừng gọi tên của người, nhưng mà người lại chưa từng quay đầu lại.”
Cố Duyên Chu nói: “Ta luôn ở đây, ta ở ngay đây, đừng sợ.”
Trước đây Thiệu Tư không rõ phim này phải quay như thế nào mới có rating.
Hiện tại hắn biết rồi.
Chỉ một chữ: gei.
Lời thoại gei gei.
Còn có cái không khí này, cần mờ ám như vậy sao?
Bọn họ ở bên kia tiếp tục diễn, Trần Dương mở cà mèn ra, nhìn một chút: “Đây đều là cậu làm hả? Tay nghề tốt nha, sáng nay Duyên Chu còn nói với tôi, hắn chờ nhìn cậu mở mắt nói dối cuối cùng không xuống đài nổi.”
“…”
Thiệu Tư mặt không đổi sắc nói: “Quá khen, tôi mua.”
Qua mười mấy phút đồng hồ, đạo diễn giơ tay chém xuống, hô một tiếng: “Cắt.”
Đạo diễn nói còn chưa dứt câu, Cố Duyên Chu đã lập tức buông tay đối phương ra, lui về phía sau hai bước, giữ một khoảng cách hơi có vẻ xa cách.
Đạo diễn thoáng xoay người, xem phát lại một lần, lại ngẩng đầu nói: “Được rồi, vậy cảnh diễn của Duyên Chu liền đóng máy ở đây. Mọi người dừng việc trên tay lại —— đều nghe tôi nói nào, lần này thật sự rất cảm ơn Cố ảnh đế bận rộn trăm việc còn bớt thời giờ lại đây, cứu tình trạng khẩn cấp của chúng ta.”
“Vốn dĩ nhân vật hoàng thúc, đã định một diễn viên khác, kết quả người nọ lâm thời có việc không thể tham diễn.” Trần Dương giải thích, “Lúc trước Hoàng đạo từng dìu dắt Duyên Chu, tuy rằng chỉ là việc trở bàn tay, có lẽ bản thân Hoàng đạo cũng không nhớ rõ, nhưng Duyên Chu vẫn luôn nhớ.”
Thiệu Tư có ý ám chỉ: “Ừm, trí nhớ hắn vẫn luôn không tồi. Có điều bản lĩnh mang thù cũng càng mạnh.”
Trần Dương nghe không hiểu lắm: “Hửm?”
“Được rồi chuyện mấy ngày trước thôi, tôi cũng lười nói, rất dọa người.”
Mấy ngày hôm trước Lý Quang Tông gửi tới một cái link tài nguyên, thần thần bí bí nói với hắn rằng đây là thứ tốt. Vừa lúc Thiệu Tư nằm ở trên sofa gặm táo, tâm trạng không tồi, tiện tay nhấn tải về.
[Ba Thiệu của mi]: đây là cái gì.
[Lý Quang Tông]: há há, một bộ phim ngắn có sắc màu.
[Ba Thiệu của mi]:?
Chờ Cố Duyên Chu tắm rửa xong đi ra kêu hắn đi tắm, video vừa lúc tải xuống hoàn tất, hắn nằm lề mề một lát: “Hai phút nữa… hai phút là tốt rồi. Anh gấp cái gì, em tắm cũng không phải anh tắm.”
Cố Duyên Chu ném khăn mặt đi: “Không biết là ai nhiều tật xấu như vậy, không tắm rửa còn không cho anh đụng, tắm chung thì lại không bằng lòng.”
Thiệu Tư: “Em cũng không phải đồ ngốc, tắm chung với anh, bị anh đè trong bồn tắm phập à?”
Cố Duyên Chu: “Ừ.”
Thiệu Tư liếc anh một cái, cảm thấy có chút kinh ngạc với loại hành vi vô liêm sỉ của anh: “Ừ? —— anh còn ừ?”
Cố Duyên Chu từ chối cho ý kiến.
Thiệu Tư xem gì cũng có thói quen bấm chạy nhanh, nhảy qua đoạn đầu, trực tiếp kéo đến khúc giữa, hai người đàn ông trần truồng lõa thể xuất hiện chính giữa hình ảnh: “…”
Cố Duyên Chu quay về phòng tắm, ném khăn lông ướt trong máy giặt quần áo, lúc trở lại phòng khách cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm: “Tiếng gì vậy, em xem cái gì đấy.”
Trên mặt Thiệu Tư không hề gợn sóng: “Phim heo.”
Cố Duyên Chu cũng bình tĩnh y hệt: “À.”
Thiệu Tư ngồi dậy, để lại một nửa vị trí cho anh, vỗ vỗ đệm sofa bên cạnh: “Muốn xem chung không?”
Vì thế hai người xáp chung chỗ, song song mặt than cùng xem chốc lát.
“Diễn không ổn lắm, tiếng kêu quá giả, đề nghị mời người phối âm hậu kỳ.”
“Anh chỉ có một vấn đề, thực sự có người dựa vào thứ này tuốt ống à?”
“…”
Thiệu Tư xem mấy phút đồng hồ, cảm thấy không có gì thú vị, vẫn nên đi tắm rửa cho rồi.
Trước khi đi hắn quay đầu lễ phép hỏi một câu: “Anh cứng không?”
Cố Duyên Chu: “Không có, em sao?”
Thiệu Tư: “Em cũng không có.”
“Không cần phim gì đâu, nhìn em thôi là anh cứng rồi, không tin em sờ xem.” Cố Duyên Chu nói xong, thật sự nắm tay Thiệu Tư đưa về hướng hạ thân mình, hỏi ngược lại, “Đụng đến chưa?”
Thiệu Tư lập tức ngồi thẳng, bỏ ra tay: “… Anh có bệnh hả.”
Vốn dĩ ‘sự kiện xem phim’ cứ như vậy mà bình thản kết thúc, nhưng Thiệu Tư trở về phòng cầm quần áo, lúc đi đến phòng tắm, không biết trong đầu nghĩ gì, sau đó hắn dừng lại, như có điều suy nghĩ nói: “Cố Duyên Chu, em cảm thấy hình như hắn lớn hơn anh một chút đó.”
Cố Duyên Chu quả thực là đen mặt nhìn hắn.
Cố tình Thiệu Tư còn không tự biết, vươn tay so so dài ngắn một chút: “Cái trong bộ phim vừa rồi đó.”
“Em lại đây, ” Cố Duyên Chu đột nhiên cười, vẫy tay với hắn, “Lại đây.”
Thiệu Tư vào phòng tắm, đóng sầm cửa: “Em lại không ngốc.”
Sau nữa Lý Quang Tông đắc ý gọi điện thoại tới tranh công: “Thế nào, tối hôm qua có phải rất tình cảm mãnh liệt không? Về sau có thứ tốt tôi sẽ chia sẻ tiếp cho cậu ha.”
Thiệu Tư: “Nếu nam thần của cậu ép tôi lấy thước dây đo bộ phận sinh dục cho hắn để chứng minh hắn rất ‘lớn’ cũng được xem là tình cảm mãnh liệt thì, ừm, tối hôm qua đúng là rất tình cảm mãnh liệt —— tôi cũng không hỏi vì sao cậu lại có loại tài nguyên này, giữ lại cho cậu một chút mặt mũi.”
Lý Quang Tông: “…” Hắn ta nghe được gì vậy nè?
Thiệu Tư: “Lúc ấy tôi thật sự rất muốn thiến hắn. Phắc, thôi bỏ qua không đề cập tới, cậu muốn biết độ dài ngắn không?”
Lý Quang Tông: “Gì? Tôi con mẹ nó vì sao phải biết?”
“Fan các cậu không phải đều thích chú ý chiều cao, cân nặng, chiều dài ngón tay của thần tượng, với cả mang giày số mấy sao.”
Lý Quang Tông quả thực muốn quỳ xuống với hắn: “Cậu thật đúng là ba của tôi, tôi đúng là rất chú ý mấy cái đó, nhưng cũng không bao gồm độ lớn của bộ phận sinh dục!”
“Với lại, không phải như cậu nghĩ đâu. Tôi chưa từng xem mấy cái đó, đều là fan của cậu cho, ” Lý Quang Tông nói, “Cậu không xem inbox, các cô ấy liền gửi cho tôi, tôi cũng không thể phụ ý tốt của người ta, thấy được thì cũng không thể vờ như không thấy.”
Bên này Trần Dương vuốt đầu, còn đang suy nghĩ về hai chữ ‘mang thù’.
Thiệu Tư vỗ vỗ vai hắn: “Không có gì, đừng cân nhắc. Tôi trực tiếp đến phòng trang điểm chờ hắn, vừa vặn một lát nữa hắn cũng phải đi qua thay quần áo, anh nói với hắn một tiếng. Không khí nơi này ngộp quá, tôi đi ra ngoài hít thở chút.”
Cố Duyên Chu hơi hơi khom người với nhân viên công tác ở đây, lúc giương mắt lên, chỉ nhìn thấy bóng dáng chuồn ra ngoài của tổ tông nhà anh.
Anh nhìn chằm chằm hai cái, sau đó mới đơn giản nói hai câu khách sáo: “Hai ngày này được rất nhiều người trong đoàn phim săn sóc, mọi người cũng vất vả rồi, hy vọng việc quay phim lúc sau đều có thể thuận lợi, có cơ hội lại hợp tác.”
Phía dưới vang lên một trận vỗ tay.
Phòng trang điểm rất lớn, chỉ trang phục diễn thôi đã có tận mấy hàng, rực rỡ muôn màu, kiểu dáng gì cũng có.
Cố Duyên Chu mới vừa đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Thiệu Tư vểnh chân, chán đến chết dựa vào tường. Anh đi qua nói: “Đau eo hả?”
Thiệu Tư nhìn chằm chằm màn hình di động, mắt cũng không nâng: “Ừm… thay quần áo xong lại đây ăn cơm.”
Cố Duyên Chu nói: “Không vội, lại đây, anh xoa giúp em.”
Thiệu Tư cũng không nhăn nhó, trực tiếp đi qua, đứng ở trước mặt anh. Tùy ý Cố Duyên Chu vén vạt áo hắn lên trên một chút, sau đó dán lòng bàn tay lên, trước tiên cảnh cáo nói: “Cố Duyên Chu, anh đừng thừa cơ đùa giỡn lưu manh nha.”
“Nghĩ cái gì đó, anh còn chưa đến mức cầm thú như vậy.” Cố Duyên Chu dùng ngón tay nhẹ nhàng nhéo nhéo eo Thiệu Tư, nói, “Chỗ nào đau?… Em ngủ kiểu gì vậy, có thể trật cả eo.”
Thiệu Tư dẫn tay anh, chuyển qua sau eo: “Nơi này. Cái tên ngốc Lý Quang Tông kia, phanh gấp đến độ thiếu chút nữa em văng ra ngoài luôn rồi.”
Ở mặt ngoài Cố Duyên Chu không nói gì, nhưng mà tối hôm đó Lý Quang Tông nhận được một cái tin nhắn đến từ nam thần, trên tin nhắn rõ ràng viết vài chữ: nếu có thời gian, đi gia tăng kỹ thuật lái xe đi.
Lý Quang Tông: “…”
——-
Hôm mà bệnh tình tiểu Hoàng Oanh chuyển biến tốt đẹp, vừa lúc là ngày Thiệu Tư đến chỗ Phương đạo thử vai lần thứ hai.
Phương đạo lật bảng lý lịch cá nhân của một diễn viên thử vai trước đó qua, đặt trong cái rổ để bảng ‘không hợp’, bày chỉnh chỉnh tề tề, sau đó mới nhìn tới cái tên trên tờ lý lịch phía dưới: Thiệu Tư.
Phương đạo chau mày: “Lại là hắn?”
Trợ lý bên cạnh xáp lên hỏi: “Có vấn đề gì không ạ?”
Phương đạo hơi hơi híp mắt, không biết đang suy nghĩ gì, cũng không biết là thưởng thức hay là cảm xúc gì khác, cuối cùng chỉ nói: “Không có gì. Chỉ là nhân vật kia, người đến thử lần thứ hai, trừ hắn ra còn thật sự không có ai khác. Thôi, bảo hắn vào đi.”
Đối mặt vấn đề ‘vì sao lại đến thử lần thứ hai’, Thiệu Tư vô cùng thản nhiên: “Cháu chưa bao giờ nhận thua.”
Phương đạo cười một tiếng: “Khẩu khí cũng không nhỏ.”
Lúc này Thiệu Tư phát huy tốt hơn lần trước rất nhiều.
Tuy rằng đối với loại người yêu cầu cao như Phương đạo mà nói, trình độ loại này cách mức mà ông muốn còn một khoảng. Nhưng mà trong thời gian ngắn có thể tiến bộ cỡ này, đã là hiếm thấy.
“Trở về chờ thông báo.” Trừ cái này ra, Phương đạo không nói thêm gì.
Chờ sau khi Thiệu Tư xoay người ra ngoài, ông mới đặt bảng lý lịch vào trong mục ‘chọn sau’, giương giọng nói: “—— kế tiếp.”
Cố Duyên Chu còn đang ở trong xe chờ hắn, thấy hắn đi ra, đưa tay nhìn nhìn đồng hồ: một tiếng hai mươi phút.
Cố Duyên Chu đưa qua một chai nước, nghiêng đầu hỏi “Qua không?”
“Không biết.” Thiệu Tư nhận nước, vặn ra tu hai cái, “Qua không qua đều không hề gì, em đã cố hết sức. Còn chưa đủ biến thái, thì cũng không có cách nào.”
“Tâm tính không tồi.”
Thiệu Tư xoa mũi: “Chỉ là muốn xem xem em có thể phát huy một nhân vật không thích hợp đến mức nào, thử xong thì cũng đủ rồi… Trực tiếp đến bệnh viện đi, nghe nói tiểu Hoàng Oanh tỉnh rồi, thời gian thăm từ hai đến ba giờ chiều.”
Mấy ngày trước tiểu Hoàng Oanh đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, chỉ là còn chưa cho phép người ngoài đến thăm, yêu cầu tĩnh dưỡng.
Người của đoàn phim muốn đi thăm bệnh đã muốn thật lâu, rảnh rỗi liền trò chuyện ở trong nhóm, xem cần mang theo gì, mọi người cùng nhau gom lại, phái vài người đại diện.
Phóng viên truyền thông hai mươi bốn giờ cắt lượt canh giữ ở cửa bệnh viện, bọn họ ra mặt cho phóng viên chụp vài cái cũng tốt. Dù sao thì tiểu Hoàng Oanh cũng là xảy ra chuyện trong lúc đang làm việc, nhất định phải thăm.
Thời gian hẹn là buổi chiều hai giờ, còn sớm.
Thiệu Tư và Cố Duyên Chu lén lút chạy tới trung tâm thương mại mua quà cho tiểu Hoàng Oanh, vốn đang chọn lựa yên lành, giữa đường bị fan nhận ra, may mắn lúc fan đó không kiềm lòng nổi lớn tiếng hô lên, bọn họ đã ở chỗ quầy tính tiền, đường chạy trốn tương đối gần, lối ra khẩn cấp ngay phía bên tay phải.
Cố Duyên Chu cúi đầu nói: “Chờ một lát từ lối ra khẩn cấp đi xuống, chạy vào garage.”
Thiệu Tư: “May mắn anh không nói cái gì mà ‘tôi đếm đến ba’, em vẫn luôn cảm thấy loại lời thoại này có bệnh.”
“…”
Chu Lực và Từ Hoàn Dương đã sớm đến garage ngầm của bệnh viện, nhưng vẫn luôn ngồi ở bên trong không đi ra ngoài.
Từ Hoàn Dương nhắm mắt lại nghe nhạc, một bài kết thúc, mới mở to mắt, có chút châm chọc nhìn hắn ta: “Anh sợ cái gì, lúc này anh mới sợ.”
“Tôi sao có thể không sợ, ai biết kẻ điên đó, gã —— ”
Ngực Chu Lực kịch liệt phập phồng, nói đến một nửa, đột nhiên dừng lại.
Bởi vì từ trong xe nhìn ra ngoài, trên cửa sổ xe rõ ràng phản chiếu ra một bóng người.
Thiệu Tư cong eo, ngón tay gập lại, nhẹ gõ hai cái trên cửa sổ xe của bọn họ: “Hi.”
Chu Lực điều chỉnh tốt biểu tình, kéo cửa sổ xe xuống: “Thật khéo.”
“Các anh cũng đến rồi, vừa nãy tôi nhìn biển số xe, còn tưởng rằng nhận lầm.” Thiệu Tư lặng lẽ xuyên thấu qua cửa sổ xe nhìn ra ghế sau, ánh mắt đảo qua mặt Từ Hoàn Dương, rồi lại thu hồi.
Chu Lực cười cười: “Không ngờ cậu cũng tới sớm như vậy, chúng tôi sợ đến đúng giờ sẽ bị đám phóng viên ở cửa chặn, không biết bọn họ nghe được phong thanh từ chỗ nào, biết chúng ta tập hợp ở bệnh viện lúc hai giờ.”
Thiệu Tư liếc hắn ta một cái, nói: “Ừm, nếu đã đụng phải, thì cùng đi lên đi?”
Chu Lực cởi dây an toàn, đang muốn đẩy cửa xuống xe: “Đi.”
Nhưng mà hắn còn chưa có đẩy cửa xe ra, đã nhìn thấy phía sau Thiệu Tư lại xuất hiện một người, Cố Duyên Chu nhét một hộp quà hồng hồng vào trong tay Thiệu Tư: “Chính mình chọn, chính mình cầm đi.”
Thiệu Tư quay đầu lại liếc anh một cái: “Hộp quà này không hợp với bộ quần áo hôm nay em mặc cho lắm.”
Cố Duyên Chu: “Bớt vờ vịt, có chuyện nói thẳng.”
Thiệu Tư: “Em đây cứ việc nói thẳng vậy, lười cầm.”
“…” Chu Lực xuống xe, thầm nghĩ hóa ra scandal của hai người này không phải là đồn chơi.
Từ Hoàn Dương vẫn luôn rất ít nói, trừ lúc xuống xe chào hỏi với bọn họ, trên cơ bản là không nói nữa. Đeo tai nghe điện thoại, vào thang máy liền tựa lên tường, im lặng không lên tiếng.
Lúc đạo diễn tới đã tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, chậm trễ một chút thời gian, một đường chạy lên lầu, phát hiện tất cả nhân viên đều đã đến đông đủ.
Y tá đứng ở cửa phòng bệnh, nhắc nhở: “Các anh chỉ có mười phút, hiện tại tuy rằng tình huống của người bệnh chuyển biến tốt đẹp, nhưng vẫn cần hoàn cảnh yên tĩnh.”
Đạo diễn nói: “Được được được, không thành vấn đề, trong lòng chúng tôi đều biết.”
Nhìn thấy có người tiến vào, tiểu Hoàng Oanh nằm ở trên giường bệnh chớp chớp mắt, y tá cũng đi theo vào, ngồi ở bên giường cô bé, sờ sờ tóc bé: “Nhìn xem ai tới thăm con này.”
Cố Duyên Chu đặt đồ mang tới ở bên cạnh, nhiều năm chăm sóc Sanh Sanh, kỹ năng giao tiếp với con nít vô cùng thành thạo: “Tiểu Hoàng Oanh của chúng ta thật ngoan, hôm nay có ăn cơm ngon không nè?”
Tiểu Hoàng Oanh gật gật đầu.
Cho dù trong mắt cô bé vẫn hệt như chảy xuôi một dòng suối trong vắt, xán lạn lại tỏ tường, nhưng mà cả người lại có chút e dè —— nhất là lúc nhìn thấy người thành niên.
Mỗi người đều phát biểu đôi lời an ủi.
Cuối cùng đến phiên Từ Hoàn Dương, hắn đi lên trước hai bước, mới vừa há mồm hô tên cô bé một tiếng, còn chưa kịp nói những lời khác, tiểu Hoàng Oanh đã đột nhiên mở to hai mắt, cả người phát run, như là nhớ lại cái gì đó, liều mạng hét rầm lên!