“Xin lỗi, thất thần…” Thiệu Tư lấy lại tinh thần, hỏi, “Anh nói cái gì?”
Cố Duyên Chu: “Cuối cùng cũng hoàn hồn?”
Vừa rồi kêu hắn vài tiếng cũng không hề phản ứng. Kết hợp với những tin tức Vương đội nói, tim Cố Duyên Chu treo lên cao, đang muốn thay quần áo trực tiếp trốn việc đến Hoa Dự tìm hắn.
Thiệu Tư sờ sờ mũi giải thích: “Vừa rồi nhìn thấy một người đàn ông… ngay ở dưới lầu.”
Bốn chữ ‘cực kỳ quái dị’ còn chưa thể nói ra miệng, âm điệu Cố Duyên Chu đã giảm xuống, lạnh buốt hỏi: “Đàn ông?”
“…”
“Mặt mũi đẹp trai lắm hả?”
Thiệu Tư đóng cửa sổ, xoay người nói: “Anh ghen loạn cái gì, từ đầu đến chân hắn che hệt như bệnh thần kinh vậy, căn bản không thấy rõ mặt.”
Người đàn ông quái dị dưới lầu cũng không có ở lại quá lâu, sau khi gã có ý ám chỉ điểm điểm vài cái trong không khí, ngón trỏ và ngón giữa nhẹ nhàng khép lại, dán trên khẩu trang, động tác này như là làm một cái hôn gió với hắn.
Sau khi Thiệu Tư bình tĩnh lại, yên lặng nhìn gã, ánh mắt không tránh không né.
Trong thời gian ngắn ngủi nhất, Thiệu Tư quan sát kỹ càng tỉ mỉ mấy đặc điểm chủ yếu như chiều cao, ngoại hình của người đàn ông đó một lần.
Chiều cao ước chừng cỡ một mét tám, hình thể hơi gầy, lúc hôn gió nâng tay trái, có thể là thuận tay trái.
Dường như người nọ cảm nhận được loại ánh mắt mang tính nhìn trộm này, cong người đẩy cửa sắt ra, đi ra ngoài.
“Rất kỳ quái, ” Thiệu Tư nói, “Vì sao lén lút từ nơi đó đi ra ngoài?”
Cố Duyên Chu không nói gì, bên tai vọng lại lời mà Vương đội nói với anh nửa tiếng trước.
“Quyển sách Nhà giam dục vọng này có vấn đề, tác giả mất liên lạc ở Mỹ, chúng tôi không liên lạc được. Nhưng từ phỏng vấn trước kia hắn nhận để xem, quyển sách này chính là đang tưởng nhớ hung thủ —— rất có thể hắn quen biết hung thủ, còn duy trì một loại quan hệ ‘bạn qua mạng’ trong thời gian dài.”
“Chúng tôi thông qua tin tức cá nhân của hắn, tìm được nhà hắn, phát hiện rất nhiều điểm đáng ngờ. Sau khi hắn bán bản quyền Nhà giam dục vọng, lập tức mua vé máy bay đi Mỹ, đi rất vội vàng, ngay cả người trong nhà cũng không thông báo.”
Tiểu Sửu tiên sinh, nam, sinh sau năm . Tên thật Tiêu Trù, bút danh chính là đồng âm.
Từ nhỏ đã thích xem tiểu thuyết huyền nghi, phim ảnh giết người máu tanh. Từ lúc nhỏ bị bạn học bài xích liền bắt đầu không thích nói chuyện, luôn một mình cúi đầu ngồi trên ghế ngẩn người.
“Tôi sống ở đây gần ba mươi năm, quan hệ hàng xóm đều không tồi, người ở khu này tôi đều biết. Đồng chí cảnh sát, các cậu có gì muốn hỏi cứ hỏi, trên cơ bản tôi cũng biết một ít.” Lúc Vương đội dắt người đến thăm hỏi, trong nhà Tiểu Sửu tiên sinh vừa vặn không có ai, đều đến trung tâm thương mại mua thức ăn rồi, vì thế liền ngồi ở nhà dì Lý hàng xóm chốc lát.
Dì Lý vừa rót nước cho họ vừa tiếp tục cảm thán nói: “Thằng bé Tiêu Trù đó, lúc nhỏ còn đỡ, càng lớn càng… cái này tôi cũng không dễ nói, có đôi khi tôi cũng rất sợ nó. Đứa nhỏ này rất quái gở.”
Buổi tối dì nhảy quảng trường xong, thường xuyên chạm phải Tiêu Trù đi học tối trở về. Ở trong hàng hiên, cậu ta đeo balo, hô một tiếng ‘dì Lý’, hai chữ không hề có bằng trắc, phối hợp với ánh mắt Tiêu Trù nhìn dì lúc ấy, làm cho dì không tự chủ dựng thẳng tóc gáy.
Nửa tiếng sau, cha mẹ Tiêu Trù mua đồ ăn trở về.
Vương đội lấy ra giấy tờ chứng nhận của mình từ trong ngực, lúc tỏ rõ thân phận, hai người thành thật ấy xách theo túi rau cần, đứng ở cửa nhà có chút không biết làm sao, chìa khóa còn cắm ở trong ổ cũng không lo rút xuống: “Tìm chúng tôi hả?”
Vương đội nhét giấy chứng nhận trở về, nói: “Chính xác mà nói là tìm con của hai người, Tiêu Trù.”
Về Tiêu Trù, lời hai vợ chồng họ nói cũng không khác mấy, hơn nữa còn không muốn nói nhiều lắm: “… Chúng tôi vẫn luôn muốn dắt nó đi khám bác sĩ tâm lý, cả ngày xem mấy thứ kỳ kỳ quái quái, trên giấy đều viết mấy lời khiến người ta sởn gai ốc. Cũng cảm thấy nó không quá bình thường, hơn nữa trạng thái nó như vậy, chúng tôi cũng không biết dùng phương thức gì để khai thông cho nó.”
Tiêu Trù không tham gia thi đại học, hôm thi đại học ở trong tiệm net ước chừng cả ngày, cuối cùng không có bất cứ thành tích gì.
Sau khi thi rớt vẫn luôn nhốt mình ở trong phòng viết gì đó, cơ bản không giao lưu với họ, hai người họ cũng không biết đến tột cùng thì đứa nhỏ đó làm gì cả ngày.
“Lúc ấy nghĩ, cảm thấy nếu nó cứ như vậy ở nhà, an phận một chút, vậy cũng không tồi. Muốn ở nhà thì cứ ở nhà, cũng không để ý nấu thêm một chút cơm.”
Bọn họ cũng không mang kỳ vọng gì với Tiêu Trù. Nhưng mà một quyển «Nhà giam dục vọng» thay đổi cái nhìn của họ. Quyển sách này thành công xuất bản, còn nhận giải vô số, khiến hai vợ chồng mừng rỡ như điên. Ngay cả hàng xóm ngày thường ở sau lưng chỉ trỏ cũng chuyển thái độ, sôi nổi khen con của họ “thật tốt, tác giả lớn”.
Chỉ cần có tài hoa, kỳ quái liền thành cá tính. “Kẻ điên” trong mắt người khác lập tức biến thành “thiên tài”.
Tiêu Trù chính là một ví dụ sống sờ sờ.
Vương đội cầm bút ghi âm, nghe đến đó mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.
Nếu thật sự giống như bọn họ đã nói, vậy vì sao giờ phút này, hai người đối với chuyện của con mình lại có loại thái độ ‘lảng tránh không nói’, dường như cũng không muốn nhiều lời.
“Là như vầy, đồng chí cảnh sát.” Một lát sau, mẹ Tiêu không trò chuyện tiếp, đứng dậy đến phòng bếp rửa rau, ba Tiêu thở dài, thản nhiên nói, “Chúng tôi đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với nó rồi. Lúc trước nó không hề nói một tiếng, mua vé máy bay xuất ngoại, chúng tôi tìm nó khắp nơi, báo cảnh sát, dán quảng cáo, ngày ngày ngủ không yên, cuối cùng từ chỗ con của thân thích nghe được tin tức về nó.”
Đứa nhỏ kia du học ở Mỹ, vô tình gặp được Tiêu Trù trên đường, nhưng mà cũng chỉ thoáng nhìn một cái, Tiêu Trù đã vội vội vàng vàng lên xe đi mất.
“Mấy cái đó chỉ là thứ yếu.” Vương đội lỡ nói quá nhiều, lập tức phanh lại, giờ phút này trực tiếp tiến vào trọng điểm, nói với Cố Duyên Chu, “Blog cá nhân của Joke, hai ngày trước đăng mấy câu, có ý ám chỉ. Gã viết ‘Tôi, chỉ có một tôi, bất luận phỏng đoán, bắt chước gì cũng là bất kính với địa ngục, chắc chắn sẽ bị nghiêm trị’. Những lời này chúng tôi suy đoán bước đầu, hẳn là có liên quan đến việc Nhà giam dục vọng sắp khởi động máy. Bởi vì nguyên hình của nhân vật Caesar chính là gã… Hiện tại Caesar đã xác định diễn viên, cho nên mục tiêu của gã rất có khả năng chính là người sắm vai Caesar lần này.”
—— Thiệu Tư.
“… Nói cách khác em bị biến thái theo dõi à?” Thiệu Tư gấp chân ngồi ở trên sofa, làm thế nào cũng tưởng tượng không ra, “Cái logic này thực độc đáo, bởi vì em diễn một nhân vật mà hắn đã cảm thấy bị mạo phạm, vậy Tiêu Trù viết ra nhân vật Caesar, còn phát hành lượng lớn tại các nơi trên toàn quốc, việc này lại nói thế nào?”
Cố Duyên Chu đưa qua một ly nước: “Cho nên Tiêu Trù bốc hơi khỏi nhân gian.”
Thiệu Tư nhận lấy ly nước sôi kia, ngón tay bị nước ủ có hơi nóng lên, nhíu mày: “Có nước chanh không?”
Cố Duyên Chu: “Không có. Chỉ có nước nóng, ngại nóng liền thổi hai cái, hoặc là anh đút em uống —— chuyện ăn vụng lần trước còn chưa có tính sổ với em đâu.”
Nghĩ đến hộp kem kia, Thiệu Tư bĩu môi: “Đã nói lần trước là ngoài ý muốn, ăn kiêng nhiều ngày như vậy, em cũng chỉ muốn lén ăn một ngụm thôi.”
Cố Duyên Chu nhìn hắn, cười như không cười: “Hửm, em kêu như vậy là một ngụm đó hả?”
“…”
“Bình thường lúc khẩu giao cho anh miệng đều không mở nổi, vậy mà một ngụm này thì lại rất lớn nhỉ.”
Thiệu Tư yên lặng thổi thổi hai cái, uống ngụm nước ấm: “Nói bậy không lại anh, xem như anh lợi hại.”
Giữa đường Cố Duyên Chu quẹo vào phòng bếp, rửa tay xong về ngồi bên cạnh hắn lột bưởi cho hắn. Bưởi lột ra chỉnh chỉnh tề tề đặt trong dĩa: “Em đừng có không thèm để ý, chuyện lần này không đơn giản vậy đâu.”
Con người Thiệu Tư, dường như cũng không có thứ gì khiến hắn sợ hãi.
Chẳng sợ ngày hôm sau trời liền sập xuống, phỏng chừng buổi tối cũng có thể an ổn mà ngủ ngon giấc.
Trước đây có lẽ Cố Duyên Chu sẽ ôm suy nghĩ giống hắn —— nhưng lần này lại không được. Cả câu chuyện thật sự quỷ dị, từ ba vụ án giết người liên hoàn, lại đến sự kiện ác ý đả thương người ở hiện trường quay quảng cáo music festival, bao gồm cả người đàn ông kỳ quái mà hôm nay tổ tông gặp được.
Quan trọng nhất là câu thề độc âm dương quái khí kia, cái gì mà chắc chắn bị nghiêm trị, cứ như tà giáo vậy.
Thiệu Tư nói: “Biết rồi. Lại nói, buổi tối chúng ta ăn gì?”
Cố Duyên Chu thở dài, lột xong một múi, nhét miếng cuối cùng nắm trong tay tới bên miệng Thiệu Tư: “Há mồm.”
Thiệu Tư há há mồm, vô cùng phối hợp ‘a’ một tiếng, lúc ăn trực tiếp cắn đầu ngón tay Cố Duyên Chu một phát.
Còn rất dùng sức.
Cố Duyên Chu kéo hai cái không kéo ra được: “Đừng làm rộn, buông ra… anh còn nấu canh trong nồi kìa, thời gian cũng xêm xêm rồi.”
Nhưng mà anh còn chưa nói hết, Thiệu Tư lại là một phát.
Không chút lưu tình, nói cắn liền thật sự là cắn, Cố Duyên Chu chỉ cảm thấy đầu ngón tay một trận đau nhói, vì thế chuyển lời nói: “Em còn thật hăng hái phải không.”
Thiệu Tư cắn xong, cảm thấy mỹ mãn, đang chuẩn bị nhả ra.
Ngón tay Cố Duyên Chu lại không an phận bắt đầu luồn vào trong miệng hắn.
…
Mẹ.
Thiệu Tư thầm nghĩ, hắn quên bản chất người này là đồ lưu manh.
Ngay từ đầu Cố Duyên Chu chỉ đùa giỡn hắn, nhưng mà dò xét vào trong vài phần, chạm đến đầu lưỡi ẩm ướt trơn trượt, nhất thời không quá muốn buông hắn ra. Đôi mắt anh từ từ đen xuống, qua chốc lát liền dỗ dành: “Liếm liếm.”
Trên ngón tay Cố Duyên Chu đều là mùi vỏ bưởi, liếm nhiều phát đắng, Thiệu Tư hơi hơi ngưỡng đầu ra phía sau: “… Cút.”
Nồi canh xương hầm kia, cuối cùng thiếu chút nữa cạn khô. Chỉ đổ ra được một bát ‘canh sệt’ nho nhỏ.
Xương ống đặt riêng trong bát đĩa, giống như sinh vật không xác định, vừa không phải kho tàu cũng không phải hấp. Dưới đáy còn hơi khét, đen một cục.
Thiệu Tư cắn đũa, không biết chọn miếng nào, mỗi miếng đều nhìn có hơi thảm: “Cố Duyên Chu, đã nói với anh là chú ý canh của anh một chút mà, giờ hay rồi, chơi lưu manh chơi đến không có cơm ăn.”
Cố Duyên Chu ngồi ở đối diện, khẽ cau mày, lấy ra mấy miếng không quá khét ném vào trong bát Thiệu Tư: “Trách anh? Là ai cắn anh không bỏ.”
Thiệu Tư nhìn anh: “… Chẳng lẽ trách em? Ai ép em liếm?”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ đọ mắt một trận, Cố Duyên Chu cam bái hạ phong, đổi đề tài: “Rồi, trách anh. Đúng rồi, phim của Phương đạo, chừng nào khởi động máy?”
Thiệu Tư nghĩ nghĩ nói: “Ngày kia làm nghi thức khởi động máy, chu kỳ quay phim ba tháng.”