Đường Ngự Thiên đóng chương trình giám sát, cất tài liệu ban nãy đang xem, ngẩng đầu lên nhìn người đến dép lê cũng đi sai ngoài cửa, hỏi ngược lại: "Hửm? Nói chuyện?"
Thành thật mà nói, hắn không quá tin với tính cách của Tần Ý lại có thể tìm những nội dung như vậy trên Internet, em ấy nên quan tâm đến đại hội nhân dân cả nước tổ chức như thế nào mới đúng.
Cho dù bây giờ nhìn dáng vẻ kỳ quái của Tần Ý, hắn cũng vẫn cảm thấy có lẽ là do ấn nhầm trên điện thoại. Hoặc là, điện thoại là do Đức thúc dùng.
Đường Ngự Thiên kinh ngạc phát hiện, giữa hai cái ý tưởng này, hắn càng thiên về phía sau hơn.
Hắn không khỏi bắt đầu suy nghĩ, Đức thúc trong mắt hắn đã biến thành cái loại hình tượng gì.
Nghĩ như vậy, Đường Ngự Thiên đứng dậy đi tới cửa, muốn giúp người đi lại dép lê bị đi ngược.
Mà lúc này, Tần Ý đang cúi đầu lẩm nhẩm nhớ lại những gì ghi chép ban nãy, ấp ủ nửa ngày mới mở miệng nói ra được một câu: "Ừm...Phía sau của em... Có chút nhớ anh."()
Kỳ thực nguyên văn phải là "miệng nhỏ phía sau", Tần Ý tự ý lược bỏ phần miệng nhỏ, anh thực sự không nói ra được.
...
Đường Ngự Thiên sửng sốt, đầu óc nhất thời bị thiêu đốt, nhưng thứ thiêu đốt hắn cũng không phải dục hỏa.()
Hắn giơ tay bóp lấy cổ Tần Ý, đẩy người về phía trước bàn đọc sách, chậm rãi gằn ra ba chữ: "Cậu là ai?"
Tần Ý thật không ngờ khả năng quyến rũ đàn ông của mình lại thất bại đến vậy, để nói ra câu kia, anh đã phải mất nửa ngày chuẩn bị tinh thần, không ngờ lại nhận được phản ứng này của đối phương.
"Khụ..." Hai tay ăn đặt trên cổ tay Đường Ngự Thiên, khó chịu gọi đối phương, "Đường tiên sinh..."
Cho dù anh gọi ba chữ Đường tiên sinh này, Đường Ngự Thiên cũng không chút nào thả lỏng cảnh giác. Hắn đã từng bị đứa lẳng lơ kia đẩy lên giường, mà sau khi cái người kia bắn còn đàng hoàng trịnh trọng gọi hắn là đồng chí. Vì lẽ đó, khi Tần Ý như vậy, phản ứng đầu tiên của hắn là cái đứa lẳng lơ kia lại trở về.
Thêm vào đó, hai người cũng đã thẳng thắn trước với nhau, hắn cảm thấy, với tính cách của Tần Ý, chọn không từ mà biệt cũng không phải không có khả năng.
Nhưng điểm này thì hắn nghĩ sai rồi, Tần Ý muốn thỏa mãn hắn bằng cách lúc đạt cực khoái sẽ ngâm Tagore cho hắn nghe, đương nhiên sẽ phải ôm hắn đến giây phút cuối cùng.
"Anh... Anh nghĩ nhiều rồi," Tần Ý không thoát khỏi tay hắn, chỉ có thể vỗ vỗ, "Buông tay."
Đường Ngự Thiên vẫn kiên trì với suy đoán đáng sợ này, hỏi anh: "Vấn đề cơ bản của triết học là gì?"
"..."
Tần Ý muốn sờ sờ trán người yêu, kiểm tra xem có phải đầu anh ấy bị nóng không.
Đường Ngự Thiên hỏi xong lại áp sát đối phương thêm mấy phần: "Còn nữa, trong quá trình làm theo giấc mộng Trung Hoa, nên làm thế nào để vận dụng tính chủ quan cùng khách quan trong biện chứng quan hệ?"()
Đường Ngự Thiên bằng vào trí thông minh tự nhận của mình, đưa ra hai vấn đề mà một tên lẳng lơ tuyệt đối không thể trả lời được.
Không sai, ở nơi kí chủ đầy đường, lại còn hay thay đổi như thế giới này, cũng phải có kỹ xảo để nhận biết người nhà mình.
"Nhìn tôi làm gì, trả lời từng câu, cho cậu mười giây."
Tần Ý khó chịu đáp: "... Gốc rễ của triế học là nghiên cứu về sự tồn tài cùng mối quan hệ giữa các sự vật sự việc."
"Ừ."
"Còn vấn đề thứ hai, đáp án sẽ khá dài, mười giây đồng hồ không đủ để nói, vấn đề này chúng ta có thể xem xét từ ba góc độ."
Đường Ngự Thiên đúng lúc thu hồi bệnh đa nghi, tự mình giảng hòa: "Bảo bối, đã trế thế này còn chưa ngủ? Ban nãy chỉ trêu em thôi." Nói rồi rời tay đang bóp lấy cổ đối phương, nhẹ nhàng xoa mấy lần, "Có đau không?"
"Vẫn ổn."
"Bị bầm rồi, nên trách anh, không biết nặng nhẹ, chờ lát nữa thoa chút rượu thuốc cho em."
Đường Ngự Thiên như vậy ngoài ý muốn có chút đáng yêu, cũng khiến anh thấy có chút đau lòng.
Tần Ý biết, cái sẽ tới tình anh là ảo tưởng tốt đẹp đến chừng nào, Đường Ngự Thiên lại trịnh trọng nói ra cam kết như vậy, là muốn chuẩn bị chịu đựng đánh đổi bao nhiêu?
Anh đã hỏi qua Tiểu Manh Manh, nó trả lời chắc chắn với anh, nếu như Đường Ngự Thiên muốn một mình tiến vào thế giới khác, sẽ bị trực tiếp giải quyết, không có ngoại lệ.
Không có ngoại lệ.
Cúng không biết cứ làm liều vượt biên sẽ dẫn đến hậu quả gì.
Đường Ngự Thiên vẫn nghiêm túc đi tìm rượu thuốc, Tần Ý được hắn ôm ngồi ở trên đùi.
Người đàn ông nọ, một tay xem xét cổ anh, một tay thì tiếp tục lật xem tài liệu.
Tần Ý lén nhìn một chút, chỉ thấy trên đó viết kế hoạch A gì đó, thầm nghĩ chắc là bí mật thương mại gì đó, liền lập tức nghiêng đầu đi.
Đường Ngự Thiên nâng lấy cằm anh, quay đầu anh lại.
"Làm gì vậy, không có gì là em không thể nhìn, lần sau không cho phép quay đầu."
Tần Ý xác thực là rất tò mò, không biết Đường Ngự Thiên vội vàng làm cái gì mới có thể "lạnh nhạt" anh.
Anh chậm rãi đưa mắt nhìn về phần văn kiện.
Chuyển nhượng... Tài sản?
Tần Ý xem qua một lần, trên văn kiện, ngoại trừ những chuyển giao tài sản bên ngoài, còn có rất nhiều loại bàn giao công tác.
Hơn nữa, càng đọc lại càng thấy hoảng sợ.
Bởi vì tất cả tài sản, đều muốn chuyển nhượng cho Đường Thanh Long.
"Anh..."
Đường Ngự Thiên cười cười, nhẹ nhàng xoa nắn cổ người thương rồi đặt một nụ hôn lên đó, nói tiếp câu của đối phương: "Chuẩn bị đi theo em."
Sau đó Đường Ngự Thiên lại nói: "Anh đã hỏi qua hệ thống của em, đây là phương pháp duy nhất có thể làm."
Ừm... anh đã hỏi qua...
Hệ thống của em?
Tần Ý ngơ ngác.
Anh gõ gõ hệ thống: "Đồng chí Tiểu Manh Manh, cậu ở đâu?"
Tiểu Manh Manh vẫn chưa biết mình bị bại lộ, học giọng Bạch nương tử: "Aha?"
Tần Ý cũng không sẵn lòng cười ha ha với nó, trực tiếp hỏi: "Cậu đã nói gì cùng Đường Ngự Thiên rồi?"
Tiểu Manh Manh: "... Đây không phải là bí mật nhỏ của tôi cùng Đường Ngự Thiên sao."
Hay nhỉ, Đường Ngự Thiên lừa nó! Rõ ràng đã dặn cẩn thận là không được nói cho người khác.
Kỳ thực, tổng kết lại thì rất đơn giản, chính là vào một ngày, Tiểu Manh Manh ngoài ý muốn phát hiện nó có thể liên lạc với vai nam chính.
Chuyện này quả thật là kỳ tích trong lịch sự hệ thống!
Có điều, sau khi truy ra nguyên nhân, cảm thấy có thể là vì Đường Ngự Thiên và kí chủ nhà nó tâm ý tương thông. Nhưng dù sao thì nó cũng nên nắm tốt cơ hội, dạo quanh đầu nam chính một vòng.
Nhỡ đâu không phải tâm ý tương thông gì mà là rối loạn trật tự, gây BUG thì sao.
Vậy nên nó phải nhanh một chút.
Sau đó thì bị Đường Ngự Thiên bắt tại trận luôn.
Tiểu Manh Manh nhớ lại, còn không quên an ủi chính mình: "Nghĩ kĩ lại, tôi còn là hệ thống đồng tiên trong lịch sử có kỳ tích như vậy, như vậy bất kỳ tình huống đặc biệt nào cũng không thể làm dao động địa vị của tôi."
"..."
Tiểu Manh Manh lại thở dài một tiếng: "Lúc đó tôi nói với ngài không có cách nào là lừa ngài thôi. Còn có một tia hi vọng, chỉ là rất phiền phức, hơn nữa cũng không nhất định có thể thành công." Xác suất thất bại khá cao.
Vì lẽ đó, nó sợ hi vọng càng lớn sẽ thất vọng càng nhiều.
"Đường Ngự Thiên là nam chính của Hào môn thế gia, trước tiên, ngài ấy phải thoát khỏi địa vị của nam chính, nói thí dụ, khiến nam phụ "tà ác" có một sự chuyển biến trong quá trình phát triển nhân vật, tẩy trắng cho hắn, biến hắn thành vai chính... nhiều năm ẩn nhẫn lật đổ người cướp quyền." Tiểu Manh Manh giải thích, "Đây là bước thứ nhất, bằng không, nếu nam chính tùy tiện rời đi, thế giới này sẽ sụp đổ."
Tần Ý nghe mà cảm xúc trăm mối ngổn ngang.
Anh thầm than, sự tình ngày càng trở nên loạn.
Vì lẽ đó, Đường Ngự Thiên muốn buông bỏ tất cả, chỉ để đổi lấy một phần khả thi nhỏ bé như vậy?
"Không được," hai chữ này, anh không chỉ nói với Tiểu Manh Manh, còn càng muốn nói với Đường Ngự Thiên hơn, anh hơi ngửa đầu, nhìn người đàn ông này, "Đường tiên sinh, anh như vậy, em..."
Đường Ngự Thiên ra hiệu cho anh không cần nói thêm nữa: "Em khong cần lo lắng."
Tần Ý nuốt xuống mấy câu phụ tố rườm rà không cần thiết, cuối cùng chỉ còn xót lại một ý nghĩ. Anh đẩy tập tài liệu ra xa, vùi mặt vào lồng ngực Đường Ngự Thiên, giọng nói buồn buồn, "... Em không đi nữa."
Đường Ngự Thiên đang muốn thuận thế ôm người, nghe vậy hai tay dừng giữa không trung.
Hắn ngỡ ngàng nửa ngày, mới xoa đầu đối phương: "Em nói cái gì nghe ngốc như vậy. Mấy lần em ngủ thiếp đi đều gọi ông, em có biết không?"
Tần Ý im lặng không lên tiếng.
Đường Ngự Thiên kéo phần tài liệu lại gần, tiện tay lật lật hai cái: "Mà những thứ này cũng không phải mối quan tâm của anh, cũng chỉ là một mớ giấy lộn đổi thành tiền tài hay địa vị."
Còn Đức thúc và Hồng Bảo, hai người họ rồi sẽ có cuộc sống của chính mình.
Tần Ý cảm thấy gần đây mình thật tham lam, cái gì cũng muốn. Vừa muốn trở về tận hiếu với ông, lại vừa không muốn rời xa Đường Ngự Thiên.
Mọi biện pháp tự trấn an trước kia, ngay trước thời khắc li biệt có vẻ đều vô tác dụng.
Cái gì mà một thàng, một tuần, một ngày đều cảm thấy đã đủ cho cả đời chứ, toàn vớ vẩn.
Tần Ý lén lút hít mũi, đổi đề tài: "Đường tiên sinh, anh đến... vậy sẽ không có hộ khẩu."
Đường Ngự Thiên dở khóc dở cười.
Có lúc phản xạ hình cung của người này rất chậm, chẳng biết bay đến phương nào.
Mất một lúc, cuối cùng cũng nghĩ đến hộ khẩu rồi?
"Anh không có chứng minh thư, không có hộ tịch, không có bảo hiểm xã hội." Tần Ý càng nghĩ càng lo lắng.
Đường Ngự Thiên giống như là đang muốn phối hợp: "Ừm, vậy phải làm sao bây giờ?"
Tần Ý tính toán với đồng lương ít ỏi của mình ở bên kia, hạ quyết tâm: "Em... Em nuôi anh."
"Có điều, anh theo em, có lẽ sẽ không có rượu đắt tiền, cũng không được đến nhà hàng sang trọng," Tần Ý còn nghĩ đến là nghiêm túc, rất toàn diện, "Em cũng không mua nổi đồ hiệu cho anh mặc."
Anh càng nói, ánh mắt Đường Ngự Thiên càng thâm trầm, đen một màu mực.
Hắn nhịn không được, cúi đầu niêm phong bờ môi đang lải nhải kia, cũng chặn mấy câu nói nghe thì giản dị, nhưng chỉ sợ nghe thêm, trái tim hắn sẽ nổ tung mất.
Nụ hôn này đến quá đột nhiên, Tần Ý kinh sợ, quên cả nhắm mắt.
Đường Ngự Thiên cũng không nhắm.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy, Đường Ngự Thiên kề sát môi đối phương mà nỉ non: "Anh nào cần thứ gì đắt đỏ, chỉ cần cơm em nấu là được."
---
Hal: () Thầy Tần học xấu =)))))
() Thề, đọc đến đây vừa mắc cười vừa thương. Thực ra thì Đường tổng cũng không hoàn toàn ngàn năm bất biến gì đó, ổng sợ thực sự, nhìn phản ứng mạnh như thế là đủ hiểu.
() Tôi không hiểu ổng hỏi cái quần gì đâu...