Editor: Giang Hi.
Beta: Giang Hi.
_______
Buổi sáng ngày thứ tư, Lâm Kỳ mặc áo khoác toàn thân, mang theo một bộ kính mát màu trà, kéo một cái vali hành lý đơn giản, mang theo Lâm Tiểu Cáp không thích biến thành hình người thuận lợi ra khỏi Trung Nghiên Viện.
Tuy rằng hết thảy đều ở trong dự đoán, nhưng thuận lợi như thế làm Lâm Kỳ cảm thấy như mình đang nằm mơ.
Hít sâu một hơi, Lâm Kỳ cảm thấy được sống thật sự là quá tốt.
"Tiểu Kỳ, sau khi ra ngoài, cậu tính làm gì, có suy xét đến việc tòng quân chưa?" Âu Dương Trạch tiễn hai người ra cổng lớn, sau đó hỏi.
Hiện tại đại đa số thanh niên đều hy vọng đến bộ đội ở đó mấy năm, Lâm Kỳ xuất thân từ một gia tộc quân sự, hẳn là từ nhỏ đã có mơ ước làm quân nhân gì đó đi.
"Anh cảm thấy tôi thế này có thể đi tòng quân sao?" Chỉ chỉ đứa nhỏ đã hoàn toàn ngây ngốc khi nhìn thế giới xung quanh, Lâm Kỳ cười lạnh nói, "Cho dù tôi muốn đi, anh nói xem, cấp trên sẽ cho phép chắc?"
Trung Nghiên Viện có liên hệ với quân đội, người bên ngoài có lẽ không biết, nhưng cậu vẫn là biết một ít.
Cậu không tin Âu Dương Trạch không khai báo chuyện của mình với cấp trên.
Chính mình có thể rời đi, chỉ sợ cũng là do phía trên đã đồng ý rồi.
Bất quá ngẫm lại cũng là, hiện tại cậu chỉ là nhân vật nhỏ bé, cho dù nhóm chuyên gia gì đó nhận định cậu vô cùng trân quý, kia cũng chỉ là đối với nghiên cứu khoa học mà thôi.
Nếu cậu đã chủ động phối hợp, những Đại Nguyên soái cả ngày bận rộn chuyện quốc gia sao lại quản cậu nhiều như vậy làm gì.
Bọn họ chỉ cần ra một phương hướng nào đó, cấp dưới sẽ dựa theo mà làm.
"Ha ha, vậy cậu muốn làm gì, tôi có thể giúp được gì không?" Tuy rằng thời gian ở chung ngắn ngủi, Âu Dương Trạch lại cảm thấy mình đã trở thành bạn vong niên với cậu trai trẻ này.
Chuyện của Lâm Kỳ, phía trên đã nói qua, chỉ cần Lâm Kỳ không sản xuất mấy món nguy hiểm, làm mấy chuyện nguy hiểm gì thì mọi chuyện đều là tùy cậu.
Đừng trách y nói chuyện quanh co lòng vòng, hỏi ra vấn đề như thế cũng chỉ là không hy vọng Lâm Kỳ bởi vì có mộng tưởng này mà sau khi ra ngoài đã gặp chuyện không hay.
Phía trên đã ra mệnh lệnh cấm Lâm Kỳ tòng quân, trước không nói chức nghiệp này có tính nguy hiểm nhất định, chỉ với thân phận người sinh sản của cậu mà lạc giữa một đống nam nhân tuổi trẻ cường tráng, kia cũng tương đối nguy hiểm.
"Chờ tôi giải quyết mọi chuyện ở Hoa Đô này, tôi nghĩ rằng tôi sẽ đến Thiên Hải, nghe nói cảnh nơi đó rất đẹp, biển rộng trời xanh, bốn mùa như xuân." Nói ra tính toán của mình, Lâm Kỳ tràn ngập hy vọng với tương lai tiếp theo.
Kỳ thật, nguyên nhân cậu muốn đến Thiên Hải nhất không phải bởi vì cảnh nơi đó rất đẹp, mà là bởi vì cậu biết, tương lai nơi đó sẽ trở thành thành thị thương nghiệp phồn hoa nhất.
Cơ nghiệp của cậu, sẽ được thành lập ở nơi đó.
"Cái gì! Tiểu Kỳ cậu tính rời khỏi Hoa Đô?" Nghe xong ý tưởng của Lâm Kỳ, Âu Dương Trạch có chút kinh ngạc, Hoa Đô là trung tâm của mọi lĩnh vực ở Liên Bang, không ít cư dân ở những thành thị khác đều muốn đến Hoa Đô định cư.
Y không nghĩ tới, Lâm Kỳ sẽ vì lý do cảnh vật mà rời khỏi Hoa Đô.
Thiên Hải y cũng biết, nơi đó hiện tại chỉ là một khu an toàn vừa được sáng lập, hết thảy cơ sở phương tiện đều vừa mới bắt đầu xây dựng, ngày cả những thành thị nhỏ đều phồn hoa hơn nơi kia.
Huống chi, những nơi có cảnh quan tốt cũng không phải chỉ có mỗi Thiên Hải.
"Tiểu Kỳ, Thiên Hải chỉ vừa mới sáng lập ra, có thể sẽ có rất nhiều nhân tố không an toàn, những thành thị có cảnh quan đẹp cũng rất nhiều, cậu có nên suy xét đổi lại không." "An toàn" cũng là một trong các lý do mọi người muốn định cư ở Hoa Đô, những thành thị vừa sáng lập đều phi thường dễ bị Trùng tộc tập kích.
Sống nhiều năm như vậy, y cũng đã chứng kiến không ít thành thị được xây nên rồi lại lụi tàn.
Nhân loại cùng Trùng tộc giằng co hơn trăm năm, hiện tại năng lực sinh sản của nhân loại ngày một đi xuống, số lượng Trùng tộc lại càng ngày càng tăng, tương lai của nhân loại thật khiến người ta phải lo lắng.
"Yên tâm, nơi đó với tôi mà nói không tồn tại nguy hiểm gì cả, tôi tin tưởng hết thảy đều sẽ tốt." Lâm Kỳ cười nhẹ vỗ vỗ vai Âu Dương Trạch, an ủi nói.
Xem biểu tình hiện tại của Âu Dương Trạch, dựa theo những gì Lâm Kỳ biết về y mấy ngày nay, liền biết ngài khoa học đây nhất định lại là đang "Ưu dân ái quốc".
Bất quá, Lâm Kỳ cũng không thể trực tiếp nói cho y, nhân ngư sẽ trở thành người sinh sản mới rất nhanh, tương lai sẽ có nhiều tiến hóa giả xuất hiện, ác chiến giữa nhân loại và Trùng tộc sẽ không kéo dài bao lâu nữa.
"Đúng vậy, hết thảy đều sẽ tốt." Nhìn Lâm Kỳ tươi cười, khói mù trong lòng Âu Dương Trạch tan đi không ít.
Người sinh sản mới đã xuất hiện ở trên thế giới này như y dự đoán, y tin tưởng lịch sử của nhân loại sẽ nhanh chóng bước sang tiếp theo.
"Vậy, chúng tôi đi nhé, anh bảo trọng." Thấy xe đã tới, Lâm Kỳ cùng Âu Dương Trạch phất tay từ biệt.
"Ừ, hai người cũng bảo trọng, chúng tôi sẽ cử nhân viên công tác định kỳ đến thăm hai người." Phất phất tay, Âu Dương Trạch đứng ở Trung Nghiên Viện nhìn theo hai cha con Lâm Kỳ rời đi......
Ngồi ở trong xe, Lâm Kỳ lật xem tin tức của mình trong thẻ ID.
Thân phận người sinh sản của cậu đã hoàn toàn bị ẩn đi rồi, những tin tức cơ bản khác đều còn giữ, tin tiến hóa giả cũng có, nhưng không công khai.
Tiến hóa giả đối với đa số người thường mà nói là biết nhưng chưa từng gặp qua, chưa bao giờ hiểu biết.
Lấy màu tóc hiện tại của cậu, chỉ cần là người có chút hiểu biết về tiến hóa giả liền sẽ không xem cậu là người bình thường, trừ phi là những người kia đã từng quen biết cậu.
Bởi vì tiến hóa giả đời sau phần lớn sẽ xuất hiện tiến hoá trước năm mười sáu tuổi, mà ở trong mắt người quen biết cậu, cậu chỉ được cái vẻ ngoài lớn lên rất ưa nhìn, còn lại chỉ là một người bình thường đến không thể bình thường hơn.
Nhìn số tài khoản trên ID của mình có thêm vài chữ số, Lâm Kỳ câu môi cười.
Xem ra, chút phúc lợi cùng đặc quyền sau khi trở thành tiến hóa giả cùng người sinh sản thật đúng là không nhỏ đâu.
Ít nhất, hiện tại cậu không cần phải gấp gáp mang tinh hạch của mình từ trên đảo về đổi thành tiền.
Hiện tại, trong thẻ ID của cậu và Lâm Tiểu Cáp đều có một số tiền không nhỏ, quyền giám hộ Lâm Tiểu Cáp cũng ở trên tay cậu.
Hơn nữa, lúc Âu Dương Trạch ghi vào tin tức cũng đã đem di sản của cha toàn bộ đều đưa vào số tài khoản của cậu rồi.
Năm đó, khi cha cậu qua đời cậu còn chưa thành niên, tất cả những gì cha cậu để lại đều tới tay kẻ được gọi là người giám hộ của cậu - Lâm Du.
Đời trước, cho dù cậu thành niên cũng không thể lấy lại tất cả tài sản của mình trong tay Lâm Du, cuối cùng còn rơi vào kết cục lưu lạc đầu đường.
Hiện tại, tuy rằng mấy chuyện kia đều không xảy ra, nhưng cậu cũng không có lý do gì lại để cho tên khốn kia chiếm tiện nghi thêm một chút nào nữa.
Những gì thuộc về cậu cậu sẽ đòi lại không sót một đồng!
Không có trực tiếp đi đến nơi Âu Dương Trạch đã sắp xếp trước, Lâm Kỳ kêu tài xế chạy đến Đại khách sạn Đế Hào.
Đại khách sạn Đế Hào không chỉ khách sạn xa hoa nhất Hoa Đô, hơn nữa còn là nơi giao dịch tinh thạch tư nhân lớn nhất Hoa Đô lớn.
Ở chỗ này bán tinh hạch còn có thể được nhiều tiền hơn so với bán công khai ở bên ngoài.
Hiện tại trong tay cậu có không ít tinh hạch cấp thấp, trung cấp cũng có một ít, trong đó cấp bậc cao nhất chính là một khối tinh hạch cấp sáu hệ thủy.
Đây là lần cậu và Lâm Tiểu Cáp liên thủ hạ gục một con rùa biển rất lớn lấy được.
Tinh hạch là nguồn năng lượng chủ yếu cung cấp cho mọi vật chất, còn cao cấp hơn năng lượng nhiều.
Một khối tinh hạch cấp một bình thường trên cơ bản có thể thỏa mãn cung cấp năng lượng cho một hộ gia đình bình thường trong một năm.
Đương nhiên, đối với tiến hóa giả mà nói, tinh hạch càng là nguồn năng lượng cho việc thăng cấp.
Mấy năm nay, cậu và Lâm Tiểu Cáp có thể có được thực lực như vậy, trên cơ bản đều là dựa vào tinh hạch.
Bất quá, sau khi tiến vào trung cấp, bởi vì dị thú trung cấp chẳng nhiều như cấp thấp, tốc độ tiến cấp của Lâm Kỳ chậm đi rất nhiều.
Tiến hóa giả đời sau có nhược điểm lớn nhất chính là không có tiềm lực thăng cấp bẩm sinh, thiếu phụ trợ bên ngoài mà nói thực lực rất khó tăng lên.
Mà tiến hóa giả bẩm sinh trước khi phóng thích tiềm lực, cho dù không có hỗ trợ bên ngoài cũng sẽ dần thăng cấp tự nhiên, có hỗ trợ mà nói sẽ thăng cấp càng nhanh.
Nghĩ đến Lâm Tiểu Cáp lại có tiềm lực đến cấp chín, Lâm Kỳ không biết nên khóc hay nên cười —— phương thức tiến hoá hình sói, tiềm lực cấp chín; nếu nói Lâm Tiểu Cáp không hề dính dáng gì đến Lôi gia, vậy cậu cũng chỉ đang lừa mình dối người mà thôi.
Ở toàn bộ Liên Bang, con nối dõi như thế chỉ có Lôi gia mới có.
Bất quá, trước khi chứng cứ được phơi bày trước mặt cậu, cậu cứ xem như không biết gì là được.
Dù sao, ở trong mắt người khác, cậu cũng chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi chưa trải sự đời mà thôi.
Hiện tại cậu rốt cuộc đã rõ, nguyên nhân đời trước cậu không tra ra được ai đã hại cậu.
Mà đời này, cậu tình nguyện không biết Lâm Tiểu Cáp là con của ai, như vậy cậu cũng không cần thừa nhận Lâm Tiểu Cáp cũng là con của một người khác......
"Thưa ngài, chỗ này của chúng tôi là không thể mang theo thú cưng." Nhìn màu tóc cùng dung mạo xuất chúng khác hẳn với người thường của người mới tới, đứa bé giữ cửa có chút khó xử nói.
Thời gian nhóc ở Đế Hào cũng không ngắn, nhìn người có màu tóc yêu dị nhóc cũng sẽ không ngây ngốc giống cho rằng người ta là đi nhuộm, bởi vì người như vậy ở Đế Hào tám chín phần mười đều là tiến hóa giả!
Vứt cho đối phương một cái tinh hạch bậc một, Lâm Kỳ nhàn nhạt mở miệng nói: "Đến tràng giao dịch, dẫn đường đi." Để cho tinh hạch cậu mang theo bán được giá tốt, một ít thủ đoạn nhỏ cậu vẫn đắc dụng,
Lần đầu tiên nhìn thấy có người lấy tinh hạch làm tiền bo, nhóc gác cửa có chút kinh hãi.
Lập tức mở cửa, dẫn đường ở phía trước, vị này xem ra lại là một vị khách không thể trêu vào, còn thú cưng hay gì dó, nhóc xem như chưa thấy gì cả.
Không đưa người đến cửa sổ giao dịch như thường lệ, nhóc gác cửa trực tiếp đưa người tới chỗ giám định sư, tinh hạch cấp hai trở lên đều phải trải qua giám định, mới có thể đem đi buôn bán.
Chỉ cần nhìn tiền boa mà vị này đưa cho nhóc, cũng biết nên đưa người đến chỗ nào.
So sánh với đứa bé giữ, ánh mắt giám định sư tràng giao dịch càng là tinh, liếc mắt một cái liền nhìn ra người nhóc gác cửa dẫn đường hôm nay là tiến hóa giả.
Vì thế lập tức đứng dậy cung kính nói: "Thưa ngài, xin hỏi ngài muốn bán tinh hạch cấp bậc gì?"
Các tiến hóa giả tới nơi này, trên người ít nhất cũng có mấy viên tinh hạch cấp ba, một viên tinh hạch cấp ba ít nhất cũng đáng một trăm vạn.
Ngồi vào đối diện giám định sư, Lâm Kỳ không nói gì, mà là từ trong túi lấy ra một cái tinh hạch bậc một đặt lên bàn.
Mục đích của cậu rất đơn giản, bất quá cậu là muốn giám định sư giúp cậu định một cái giá ngon ăn, sau đó dựa trên cơ sở này mà bán đi những tinh hạch cấp bậc thấp hơn.
Làm một thương nhân, đương nhiên phải biết cách trung bày sản phẩm của mình như thế nào, nếu ngay từ đầu đối phương đã ôm kỳ vọng tương đối cao với cậu, cậu cũng không ngại làm đối phương thất vọng trước một phen.
Trên thương trường, chiến thuật tâm lý cũng là rất quan trọng.
Nhìn đến tinh hạch trên bàn, giám định sư nhíu mày, tinh hạch này cho dù không cần giám định hắn cũng nhìn ra được là bậc một, là loại tinh hạch những nhà thám hiểm bên ngoài thường xuyên đem đến đây bán nhất.
Loại tinh hạch này căn bản không cần phải giám định, trên cơ bản chỉ cần đưa đến cửa sổ giao dịch là được.
Hơn nữa, cho dù là nhà thám hiểm bình thường, vận khí tốt cũng có thể săn được tinh hạch cấp hai.
Chẳng lẽ hôm nay hắn nhìn lầm rồi, một tên thường dân nhuộm tóc để trở thành tiến hóa giả? Quy củ tràng giao dịch của Đế Hào ai nấy đều hiểu rõ, cậu trai trẻ này là nhàn rỗi không có việc gì nên tới chơi hắn sao?.