Vừa Vào Hào Môn Ra Không Được

chương 36: chương 36

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sau khi lên xe, Nhạc Thanh Dao gọi cho Lưu Mộng Kỳ.

"Thôi An Na biết rằng Tiêu Chính Vũ và mình luôn đóng kịch."

Lưu Mộng Kỳ: "Thôi An Na là ai?"

"Đó là người phụ nữ mà Tiêu Chính Vũ thích."

"Má nó, hiện tại tình huống như thế nào?"

Nhạc Thanh Dao khởi động xe, chậm rãi lái ra khỏi bãi đậu xe, "Mình với cô ấy vừa mới uống cà phê xong."

Lưu Mộng Kỳ ngạc nhiên: "Không phải chứ, làm sao cô ấy biết được?"

"Không rõ."

Lưu Mộng Kỳ dừng một chút, "Thanh Dao, mình không có tiết lộ."

Nhạc Thanh Dao kéo dây an toàn thắt chặt, "Nếu như mình nghi ngờ cậu, thì sẽ không gọi cho cậu rồi."

"Bên cậu có sao không?"

"Không sao đâu, nhưng mình nghĩ chuyện này sẽ sớm kết thúc." Mặc dù cô đã từ chối yêu cầu rời khỏi Tiêu Chính Vũ của Thôi An Na, nhưng khi mọi chuyện đến mức này, cô và Tiêu Chính Vũ cũng không thể tiếp tục diễn được nữa.

Lưu Mộng Kỳ đề nghị: "Còn chuyện này, cậu nên thông báo trước chuyện cậu đã chia tay với Tiêu Chính Vũ, đề phòng lỡ bị cắn ngược."

"Cứ đợi đã, Tiêu Chính Vũ chưa nói gì, mình đoán cô ấy chỉ đang đơn phương tìm mình thôi."

Cô mở danh bạ và muốn gọi cho Tiêu Chính Vũ, nhưng sau khi suy nghĩ lại, cô đã bỏ cuộc.

Quách Ngọc Linh, người tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa Nhạc Thanh Dao và Thôi An Na trong quán cà phê vừa rồi, đã gọi cho Dư Hân Khiết, "Chị Hân, để em kể cho chị nghe một chuyện."

Dư Hân Khiết hỏi qua điện thoại: "Có chuyện gì vậy?"

Quách Ngọc Linh cho biết: "Em với bạn trai vừa tình cờ gặp Nhạc Thanh Dao trong quán cà phê, cả cô nghệ sĩ violin mà bị đồn thổi với Tiêu Chính Vũ nữa."

Dư Hân Khiết cũng cảm thấy kỳ quái, làm sao hai người lại gặp nhau, "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, em bí mật nghe họ nói chuyện, cô nghệ sĩ kia nói Nhạc Thanh Dao hãy rời bỏ Tiêu Chính Vũ, và nói rằng Nhạc Thanh Dao thực sự lợi dụng Tiêu Chính Vũ để có được chỗ đứng trong làng giải trí."

"Lợi dụng?" Dư Hân Khiết càng thêm tò mò, chủ tịch tập đoàn Truyền Kỳ sao có thể bị một ngôi sao nhỏ sử dụng, "Tại sao lại lợi dụng?"

"Điều này em không nghe rõ.

Nói tóm lại, em có lẽ đã nghe người phụ nữ đó nói rằng Nhạc Thanh Dao và Tiêu Chính Vũ không phải là người yêu thực sự, là do Nhạc Thanh Dao ép buộc."

Dư Hân Khiết chế nhạo "Ồ, hóa ra là như vậy.

Tôi đã nói tại sao Tiêu Chính Vũ lại đột nhiên công khai quan hệ với cô ta.

Hóa ra là giả."

"Chị Hân, em phải làm sao?"

Dư Hân Khiết cong môi cười, "Hai người phụ nữ đánh nhau.

Chúng ta hãy xem kịch trước."

Vào buổi tối, Nhạc Thanh Dao có một giấc mơ, thấy Tiêu Chính Vũ và Thôi An Na sẽ kết hôn.

Cô đứng trong đám đông nhìn họ thề thốt, trao nhẫn, trong lòng bỗng thấy trống rỗng.

Đây không phải là một cơn ác mộng, nhưng sau khi tỉnh dậy lúc hơn h thì cô không thể ngủ tiếp.

Cô thức dậy sớm và xuống lầu chạy vài vòng.

Sau khi mồ hôi nhễ nhại, cô đi tắm lần nữa.

Hai cuộc gọi nhỡ trên điện thoại di động đến từ Chu Huệ Tâm.

Nhạc Thanh Dao nhìn điện thoại với tâm trạng hỗn độn.

Cô gọi lại, cố nặn ra một nụ cười, "Bác gái, chào buổi sáng ạ."

"Thanh Dao, hôm nay cháu có rảnh không?"

Nhạc Thanh Dao suy nghĩ một chút, " Buổi sáng có thời gian ạ."

"Tới đây, bác muốn hỏi cháu một chuyện."

Nhạc Thanh Dao có lẽ đã nghĩ ra điều gì đó, "Vâng, được ạ, cháu sẽ qua sau."

Nhạc Thanh Dao thay quần áo, hành lý cho chuyến công tác vào buổi chiều đã được thu dọn, khi cô trở về thì sẽ tới sân bay.

Khi lái xe đến biệt thự, người quản gia già lịch sự mở cửa cho cô và gọi cô là cô Nhạc.

Có lẽ ở trong mắt ông ấy, Nhạc Thanh Dao là người sớm muộn gì cũng sẽ trở thành bà chủ, cho nên rất kính trọng.

Chu Huệ Tâm và Tiêu Kim Duy đang ngồi trong phòng khách với vẻ mặt nghiêm túc, Nhạc Thanh Dao cảm thấy như sắp ra công đường thẩm vấn.

Nhạc Thanh Dao đi tới, lễ phép chào hỏi, "Bác trai, bác gái."

"Thanh Dao, ngồi đi." Chu Huệ Tâm nói.

Nhạc Thanh Dao đi đến chiếc sô pha đơn đối diện với Chu Huệ Tâm và ngồi xuống, người giúp việc dọn cho cô một tách trà.

Chu Huệ Tâm hỏi: "Gần đây, cháu với Chính Vũ sao rồi?"

Nhạc Thanh Dao lương tâm cắn rứt, "Vẫn, vẫn ổn ạ."

Tiêu Kim Duy nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên hỏi: "Hai đứa ở bên nhau được nửa năm.

Đã có dự định gì cho tương lai chưa?"

Nhạc Thanh Dao ngồi thẳng người, khó khăn nói: "Hiện tại là không ạ."

"Đã hơn nửa năm rồi.

Cũng đến lúc phải lên kế hoạch." Tiêu Kim Duy trầm ngâm nói, "Nếu cảm thấy phù hợp, hãy đính hôn trước vào cuối năm nay."

Nhạc Thanh Dao có chút xấu hổ, "Chuyện này, nói sau đi ạ."

Chu Huệ Tâm nói: "Hai người yêu nhau, đính hôn rồi kết hôn không phải là chuyện bình thường.

Giữa hai đứa có chuyện gì không thể nói ra sao?"

Nhạc Thanh Dao nghĩ, cha mẹ của Tiêu Chính Vũ chắc chắn đã biết về việc cô và anh giả vờ, nhưng họ không thể nói trực tiếp, nên họ đang thăm dò cô.

Nếu không, họ sẽ không thảo luận với cô chuyện cưới gả khi không có Tiêu Chính Vũ.

Chu Huệ Tâm đối với cô rất tốt, Nhạc Thanh Dao lúc này không muốn nói dối bà, "Bác à, rất xin lỗi, cháu không thể kết hôn với Chính Vũ."

Chu Huệ Tâm và bố Tiêu nhìn nhau và thở dài.

"Thực ra, chắc hai người đều biết mối quan hệ của cháu và Chính Vũ." Nhạc Thanh Dao chủ động nói.

Chu Huệ Tâm và Tiêu Kim Duy nghe Thôi An Na nói chuyện này tối hôm qua, họ buồn bực cả đêm, sáng sớm nay đã gọi cho Nhạc Thanh Dao để hỏi cô về chuyện đó.

Chu Huệ Tâm vẫn ôm một tia hy vọng, "Thanh Dao, bác vẫn muốn trực tiếp nghe cháu nói."

"Cháu và Chính Vũ không phải là người yêu thực sự." Nhạc Thanh Dao thẳng thắn thừa nhận, "Cháu xin lỗi, cháu đã giấu chuyện này với bác quá lâu rồi."

Chu Huệ Tâm im lặng một lúc, "Thanh Dao, nói bác biết, cháu có yêu Chính Vũ không?"

Nhạc Thanh Dao khoanh tay trên đùi, suy nghĩ một chút rồi nói, "Cháu và Chính Vũ là bạn tốt."

"Nhưng mà bác luôn cảm thấy rằng cháu là một người phù hợp với nó.

Bác có thể thấy rằng Chính Vũ đối xử với cháu rất tốt."

Nhạc Thanh Dao gật đầu, "Chính Vũ tốt với cháu, cháu biết."

Tuy nhiên, anh ấy tốt với cô là vì cô có ơn với anh, trong lòng Nhạc Thanh Dao biết rõ.

"Vậy thì, cháu có thể cho nó một cơ hội không?" Chu Huệ Tâm nói.

"Thực ra, Chính Vũ đã có người anh ấy thích, vì vậy bác đừng lo lắng về điều đó."

Chu Huệ Tâm không muốn tin đây là sự thật, trong khoảng thời gian này bà rất hạnh phúc, cuối cùng con trai bà cũng có một người con gái mình thích và đưa về nhà, cho rằng đó là điều tốt lành.

Nhưng thật không may, lần này bà đã biết được sự thật.

"Thanh Dao, cháu đã cứu mạng Chính Vũ nhà ta, nó biết ơn cháu, và hai bác cũng rất biết ơn." Chu Huệ Tâm nói: "Nếu cháu bằng lòng làm con dâu của chúng ta, hai bác rất vui mừng, nhưng nếu cháu không sẵn sàng, bác cũng sẽ không ép buộc.

"

Nhạc Thanh Dao cảm thấy có lỗi, "Bác gái, cháu xin lỗi."

Hôm qua, khi Thôi An Na nói rằng cô đã làm chậm trễ Tiêu Chính Vũ, cô vẫn không cảm thấy có lỗi, nhưng sau khi nói chuyện với Chu Huệ Tâm, cô biết mình ích kỷ như thế nào.

Vở kịch giữa cô và Tiêu Chính Vũ thực sự phải kết thúc.

Truyện dịch chỉ đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time.

"Chị Dao, một tiếng rưỡi nữa máy bay sẽ cất cánh, chị đang ở đâu?"

"Nửa tiếng nữa chị sẽ đến." Nhạc Thanh Dao về nhà lấy hành lý, sau đó gọi taxi đến sân bay.

Ngồi trong xe, Nhạc Thanh Dao cầm điện thoại di động muốn gọi cho Tiêu Chính Vũ, nói với anh rằng cô đã nói rõ với cha mẹ anh và sau này sẽ không phải giả vờ trước mặt họ nữa.

Nhưng sau khi bấm nút gọi, cô lại cúp máy, không biết tại sao, cô có chút sợ hãi khi đối mặt với anh.

Khi cô đến sân bay, Vu Tĩnh Lan đã đợi sẵn, nhìn thấy Nhạc Thanh Dao, cô ấy vội vàng chào hỏi rồi xách vali lên, "Chị Dao, nhanh lên, không có thời gian nữa."

Nhạc Thanh Dao vội vàng kiểm tra, sau khi lên máy bay, cô muốn ngủ, nhưng không ngủ được, còn Vu Tĩnh Lan bên cạnh cô đã ngủ say.

Khi xuống máy bay, vừa bỏ điện thoại ra khỏi chế độ máy bay, một vài cuộc gọi nhỡ và tin nhắn hiện lên, tất cả đều là của Tiêu Chính Vũ.

Tiêu Chính Vũ: Gọi lại cho tôi.

Nhạc Thanh Dao gọi lại.

Nhạc Thanh Dao: "Chào Tiêu tổng."

Giọng điệu của Tiêu Chính Vũ hiển nhiên không vui, "Tại sao điện thoại lại tắt máy?"

Nhạc Thanh Dao đổi một tay kéo hành lý, "Tôi vừa ở trên máy bay."

Tiêu Chính Vũ: "Em đang ở đâu?"

"Tam Á." Nhạc Thanh Dao dừng lại và giải thích: "Có một đoạn quảng cáo ngắn cần quay."

Tiêu Chính Vũ: "Em có gặp bố mẹ tôi vào buổi sáng không?"

"Ừm."

Tiêu Chính Vũ: "Em đã nói gì với họ?"

Nhạc Thanh Dao: "Thừa nhận tôi và anh là diễn kịch?"

Tiêu Chính Vũ khó hiểu, "Lý do?"

Nhạc Thanh Dao nói: "Họ biết về việc tôi và anh giả vờ, vì vậy thành thật sẽ được khoan hồng."

Tiêu Chính Vũ: "Sau đó thì sao?"

"Vậy thì, chúng ta hãy hủy bỏ thỏa thuận trước đi.

Cha mẹ anh đều hy vọng anh kết hôn và sinh con.

Tôi không muốn trì hoãn anh nữa." Nhạc Thanh Dao mím môi nói với giọng điệu khác: "Trong nửa năm qua, nếu không có sự giúp đỡ của anh, tôi sẽ không suôn sẻ đến ngày hôm nay, tôi đã rất biết ơn rồi.

"

Giọng nói trầm ấm của Tiêu Chính Vũ đột ngột cất lên: "Sao em có thể ngốc nghếch như vậy."

Nhạc Thanh Dao: "???"

Tiêu Chính Vũ nói: "Từ đầu đến cuối, chỉ có em là người duy nhất đang diễn."

Gì? Nhạc Thanh Dao đột nhiên nhớ ra khi cô chia tay Viên Hàng, Viên Hàng đã nói rằng từ đầu đến cuối họ chưa bao giờ ở bên nhau.

Tuy nhiên, Tiêu Chính Vũ không phải là người như vậy.

Nhạc Thanh Dao chớp mắt, "Tôi không hiểu ý của anh."

Trong khoảng thời gian này anh đã thể hiện đủ rõ ràng, nhưng Nhạc Thanh Dao hoàn toàn không biết suy nghĩ của anh, Tiêu Chính Vũ hít sâu một hơi nói: "Em đang diễn kịch, nhưng ngay từ đầu tôi đối với em đã rất nghiêm túc."

Nghe thấy câu nghiêm túc từ đầu, Nhạc Thanh Dao khựng lại, cảm thấy trái tim có thể nhảy ra khỏi cổ họng của mình bất cứ lúc nào.

Đứng ở sảnh sân bay đông đúc, cô chợt choáng váng.

Nghĩ đến những gì Tiêu Chính Vũ đã làm cho cô trong sáu tháng qua, nếu đó không phải diễn mà là nghiêm túc, thì...!anh ấy sẽ không...!

Tiêu Chính Vũ cũng bất lực với cô, "Nhạc Thanh Dao, em trông không giống một người có chỉ số IQ thấp như vậy."

"Chỉ số thông minh của tôi khá bình thường, tôi còn vài lần đạt điểm trong kỳ thi đó."

"Vậy thì tại sao có thể chậm chạp như vậy?"

Uh...! Nhạc Thanh Dao biện luận: "Anh Tiêu, không phải tôi chậm chạp, mà là, mặc dù anh không phải là diễn viên, nhưng tôi luôn nghĩ anh diễn xuất tốt, hơn nữa anh đã có người mình thích rồi phải không? "

Gân xanh trên trán Tiêu Chính Vũ nhảy lên, "Tôi sẽ bị em làm cho phát điên."

"Vậy làm sao giờ?"

"Nói địa chỉ, gặp mặt nói.".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio