Bên cửa sổ tràn ngập ánh nắng chiều tà, cô gái ngồi trên giường bệnh, ánh mắt nâu nhạt chăm chú nhìn vào chậu hoa hướng dương đặt ở đầu giường. Những bông hoa hướng về phía ánh chiều tà, cố níu lấy những tia nắng cuối cùng, không ngờ cũng làm cô gái mỉm cười.
Y tá bước vào, khẽ nhìn cô gái rồi đi ra chỗ cô nằm, y tá khẽ gọi cô
- Bệnh nhân Trịnh y lâm, hôm nay cô cảm thấy thế nào?
Cô gái nhẹ nhàng quay đầu lại mỉm cười nhìn y tá
- Rất tốt, nhưng bao giờ tôi mới có thể xuất viện?
Y tá gỡ chai nước biển đã cạn ra, vứt vào trong thùng rác ở xe đẩy của mình, lại treo lên một bình nước khác
- Cô đừng nằm ở đây nhiều quá, từ mai hãy cố gắng ra ngoài hít thở không khí, rồi sẽ sớm được ra khỏi nơi này
Y tá căn lại mực nước rồi đẩy xe đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Cô gái ở trong từ tốn đứng dậy kéo rèm cửa lại, rồi nằm xuống giường, cô nhắm mắt lại, dần chìm vào cơn buồn ngủ chiều nào cũng đến.
Sau khi cô gái đã nhắm mắt, hoàn toàn chìm vào trạng thái hôn mê, vị bác sĩ lại đến, lần này là đứng trước giường bệnh của cô gái, lấy điện thoại ra chụp một tấm, lại gửi tấm hình ấy qua một địa chỉ mail với lời nhắn: /, tốt
Vị bác sĩ mỉm cười một cái, khẽ chỉnh lại chăn cho cô gái, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra ngoài.
Y Lâm mặc trên mình một chiếc đầm suông màu trắng tinh khôi, tay cầm chiếc túi xách hiệu chanel, cô đứng trước cửa bệnh viện gọi taxi, mãi một lúc lâu mới có chiếc taxi đừng lại chỗ cô
Cô ngồi ổn định ở ghế sau chiếc taxi, khẽ rút từ trong túi áo ra một mảnh giấy đã ố vàng, nhưng trên đó nét mực đen vẫn còn rõ ràng ghi địa chỉ của một căn nhà vùng ngoại ô
- làm ơn chở tôi đến địa chỉ này
Chiếc taxi dần lăn bánh, y lâm lúc này mới khẽ nhắm mắt lại, đoạn đường này, cô không nên nhìn nữa
- Này cô, cô ơi, tới rồi
Vị tài xế khẽ lay người y lâm để cô tỉnh dậy
Y lâm mở mắt ra, liền cảm thấy chóng mặt, lảo đảo bước ra bên ngoài
- Của cô hết $
Người tài xế tốt bụng dìu cô tới trước cổng nhà, mới khẽ nói với cô
Y lâm móc từ trong túi xách ra tờ $ và đưa cho người tài xế
- Chú vất vả rồi, khỏi thối nha chú
Người tài xế cám ơn cô rối rít rồi rời đi nhanh chóng. Y Lâm đứng đó, chùm chìa khoá được lấy từ trong túi ra, nhưng y lâm lại chẳng muốn mở cánh cổng này ra một chút nào, cứ thế đứng chân chừ trước cổng nhà hơn một tiếng
Cạch!!!
Cánh cổng màu trắng cuối cũng cũng đã mở ra, vườn hoa hồng xanh hai bên dần hiện ra một cách rõ ràng hơn. Thì ra trong lúc vắng bóng người, nơi này vẫn còn được chăm sóc
Y Lâm nhẹ nhàng đóng cánh cổng lại, sau đó đi thẳng vào trong nhà
Căn nhà gỗ màu trắng, bên trong vẫn rất sạch sẽ, đồ đạc tươm tất gọn gàng khiến cô cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng cũng vui mừng vì ít ra cô cũng không phải dọn đồ nữa. Đi vài vòng thì cảm thấy buồn ngủ, Y Lâm liền đi lên phòng ngủ trên tầng mà nằm ngủ, bỏ hết sự mệt mỏi trong tâm trí ra.
..
Tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Y lâm mệt mỏi vươn người qua lại trên giường, lại thấy căn phòng bừng sáng lên, mới nhận ra là mình không còn ở bệnh viện nữa rồi.
Y Lâm mệt mỏi ngồi dậy, gó lẽ nằm quá lâu rồi nên khi ngồi dạy vẫn cảm thấy khó khăn, nhìn ngắm xung quanh một lần nữa cho đến khi chợt thấy bụng réo rắt từng cơn, mới đứng dậy đi ra ngoài. Cô đi vào trong bếp, tiện tay mở tủ lạnh ra, trong tủ lúc này tràn ngập là nước khoáng, trái cây, đồ ăn... Đối với người như cô thì có thể ăn trong tháng.
Biết rõ là những thứ này đều do một người đã chuẩn bị, hiện tại cô cho dù không muốn nhận thì cũng đành phải nhận vì bây giờ cô không còn gì nữa, đính chính lại là đến tâm trí cũng chẳng còn sức mà nghĩ tới những chuyện mà cô không muốn nghĩ nữa.
Đóng cửa tủ lạnh lại, y lâm không nhịn được nữa mà lại vỡ oà ra, những giọt nước mắt cô giấu kín từ lúc tỉnh dậy cho đến giờ, lại cứ tuôn ra cho bằng hết khiến cô muốn nín lại cũng không được nữa. Y lâm cuối cùng cũng không thể đứng vững được nữa, cô ngồi bệt xuống sàn nhà, lại cắn chặt môi dưới lại, số phận của cô, bao giờ mới thôi vào đường cụt,đã đến nước này, tại sao lại vẫn không thể buông tha cho nhau.
Tất cả đau khổ lại hiện rõ đến thế, vết thương trong tim vẫn cứ âm ỉ chảy máu không nguôi, mọi chuyện lại cứ như mới vừa hôm qua thôi, tõ ràng đến từng cử chỉ, ánh mắt, lời nói.
Mặt trời lên rồi lại dần xuống, những tia nắng héo hắt của buổi chiều làm toả sáng mọi thứ, đến phút cuối cùng luôn là khoảnh khắc huy hoàng nhất. Và màn đêm, chính là thời gian cho sự yếu đuối mềm lòng chiếm hữu lấy cảm xúc.
Bầu trời đêm thật đẹp, và Y Lâm vẫn thế, cô thực sự vẫn rất đẹp.