Gần hai giờ chiều, phạm nhân lục tục rời thư viện đến công xưởng để tham gia lao động. Không ai để ý rằng có một người vẫn đang ngồi đối diện Giang Trì Cảnh, hắn không đọc sách nhưng cũng chẳng có ý định rời đi.
Đợi đến lúc phạm nhân trong thư viện đều đi hết, Trịnh Minh Dịch xách ghế đến ngồi trước bàn làm việc của Giang Trì Cảnh, gọi một tiếng đầy ý vị: “Cảnh sát Giang.”
Giang Trì Cảnh hậm hực bảo: “Anh ngồi bên ngoài đi.”
Trịnh Minh Dịch đáp: “Tôi muốn xem xu hướng thị trường chứng khoán.”
Đúng vậy, trưởng ngục thế mà lại đồng ý cho Trịnh Minh Dịch sử dụng máy tính!
Giang Trì Cảnh chưa bao giờ thấy chuyện hoang đường đến vậy.
Trên bàn có đủ loại dây cáp nên không tiện để quay màn hình sang. Để tiện bề quan sát tránh cho Trịnh Minh Dịch tọc mạch linh tinh trên máy mình thì anh chỉ có thể để hắn ngồi kế bên mình mà thôi.
Kể từ khi Giang Trì Cảnh làm việc ở đây thì chưa từng có ai bước vào chỗ này, nói gì đến chuyện độn vào máy tính của anh. Thế mà giờ đây trong khu bàn làm việc hình quạt bé tí hin, chỉ cần Giang Trì Cảnh hơi không cẩn thận sẽ đụng vào đầu gối của Trịnh Minh Dịch.
Gần quá đi mất, quá là gần rồi!
Trước đây Giang Trì Cảnh và người nọ vẫn luôn cách nhau một con đường rộng đến mét. Độ dài này chính là khoảng cách an toàn khiến anh cảm thấy cực kì an tâm. Giờ đừng nói đến khoảng cách an toàn, ngay cả khoảng cách xã giao bình thường giữa hai người còn không giữ được nữa là. Đôi bên bước luôn vào phạm vi thân mật của nhau.
Có trời mới biết Giang Trì Cảnh muốn tống Trịnh Minh Dịch ra khỏi khu vực làm việc đến mức nào.
“Cảnh sát Giang, đây là gì thế?”
Giọng nói của Trịnh Minh Dịch cắt ngang dòng suy nghĩ của Giang Trì Cảnh. Anh liếc qua màn hình máy tính thì thấy hắn đang di chuột lên một biểu tượng phần mềm. Nếu mở phần mềm này ra, hình ảnh theo dõi từ phòng giải trí sẽ lập tức hiện lên.
“Kệ tôi nha.”
Giang Trì Cảnh nhanh chóng giật lại con chuột, đầu ngón tay anh chạm vào ngón tay và mu bàn tay của người nọ. Trên đó vẫn còn vết thương để lại từ màn đánh nhau hôm trước, lúc đầu ngón tay quẹt qua, anh thấy hơi ram ráp.
“Trừ phần mềm chứng khoán ra, mấy cái khác anh không được đụng vào.” Giang Trì Cảnh nói.
“Ừa.”
Lần này đổi thành Trịnh Minh Dịch lấy lại con chuột từ tay Giang Trì Cảnh. Lòng bàn tay hắn phủ lên mu bàn tay anh, tựa như yến mạch hòa với sữa tươi, màu da đôi bên bỗng trở nên hài hòa đến khó tả.
Giang Trì Cảnh như bị bàn là hơ bỏng, anh vội rụt tay lại thì nghe Trịnh Minh Dịch bảo: “Cậu có thể bắt đầu đọc sách rồi, cảnh sát Giang.”
Gân xanh lờ mờ nổi lên trên trán Giang Trì Cảnh: “Anh đang bận xem cổ phiếu còn gì?”
Trịnh Minh Dịch quay đầu lại đáp: “Chuyện này thì liên quan gì đến việc tôi nghe cậu đọc sách?”
Đây là lần đầu tiên Giang Trì Cảnh nhìn thẳng vào đôi mắt Trịnh Minh Dịch ở khoảng cách gần đến vậy. Nắng sáng rực rỡ ngoài ô cửa rọi đôi đồng tử của hắn hóa thành sắc nâu nhạt, trông y hệt những gì mà Giang Trì Cảnh từng thấy khi người nọ đứng uống nước bên bậu cửa sổ trên lầu.
Giang Trì Cảnh hơi mất tự nhiên dời mắt, anh cáu kỉnh nhấc quyển “Kĩ thuật trồng dâu tây” trên bàn lên rồi bắt đầu đọc.
“Dâu tây là loài cây ưa sáng. Ánh sáng với cường độ quá yếu sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển của dâu tây. Dâu tây ưa khí hậu lạnh và ấm, khi nhiệt độ không khí cao hơn °C và có nắng gắt thì cần có biện pháp che chắn…”
Một cái, hai cái, ba cái.
Con giun xéo lắm cũng quằn, Giang Trì Cảnh bỏ sách xuống nhìn người bên cạnh: “Anh khép đùi lại được không vậy?”
Đầu gối hai người vô tình chạm nhau suốt, Trịnh Minh Dịch trông có vẻ không để tâm lắm nhưng Giang Trì Cảnh nào bình tĩnh được như hắn. Bởi hình ảnh Trịnh Minh Dịch mặc quần đùi khi ở nhà cứ hiện lên trong đầu anh mãi.
Có mấy bận người nọ khoanh chân ngồi trên ghế khiến gấu quần co lên để lộ bắp đùi và đường nét đôi chân rắn rỏi của hắn.
“Sao phải khép nhỉ?”
Quả nhiên Trịnh Minh Dịch không thèm nghe lời anh, hai chân cứ thoải mái dạng ra.
“Anh là quý ngài thích lải nhải vạn câu hỏi vì sao đấy hả?” Giang Trì Cảnh bực mình đáp, “Bảo anh khép thì cứ khép đi, anh đụng vào đầu gối tôi rồi kìa.”
Trịnh Minh Dịch nhìn xuống, ánh mắt dừng lại trên đầu gối của hai người trong vài giây. Hắn lại lia mắt nhìn về phía Giang Trì Cảnh, đoạn hỏi một câu mà không rõ là vô tình hay cố ý: “Không được đụng vào cậu à?”
Giang Trì Cảnh bất giác nhíu mày, cảm giác ấy lại xuất hiện rồi.
Trịnh Minh Dịch tựa như cây gậy đồ chơi dành cho mèo cứ vờn anh tới lui. Nói là làm anh cáu giận thì cũng không đến mức đó, nhưng tiếng chuông trên cây gậy cứ khiến lòng anh ngứa ngáy không thôi.
“Tất nhiên là không.” Giang Trì Cảnh nghiêm túc trả lời, “Tôi là quản giáo, anh là phạm nhân.”
Anh vừa dứt câu thì đầu gối của Trịnh Minh Dịch lại đụng vào lần nữa.
Giang Trì Cảnh hít một hơi thật sâu, câu chửi vốn đã đến bên miệng nhưng Trịnh Minh Dịch bỗng giơ tay lên và bảo anh rằng: “Đừng nhúc nhích.”
Giang Trì Cảnh còn chưa kịp phản ứng thì Trịnh Minh Dịch đã áp tay lên má anh.
“Có cọng lông mi này.” Trịnh Minh Dịch xoa nhẹ ngón cái lên đuôi mắt anh rồi lập tức rút tay lại một cách vô cùng tự nhiên, “Lông mi cậu dài thật đấy.”
Giọng điệu ấy nghe rất đỗi bình thường cứ như thể hắn đang thuật lại rằng hôm nay thời tiết đẹp biết bao, nhưng lông mi nào có phải là thứ để đem ra làm chủ đề trò chuyện với người xa lạ như thời tiết chứ?
Giang Trì Cảnh ngơ ngác nhìn không chớp mắt, đợi đến lúc hoàn hồn lại anh mới nhận ra đôi gò má bị Trịnh Minh Dịch chạm vào đang bỏng rát đến mức không chịu nổi.
Cái tên này lại dở chứng gì vậy?
Từng có rất nhiều phạm nhân đụng chạm thân thể với anh, nhưng dù hành vi đó là vô tình hay cố ý Giang Trì Cảnh đều có thể nhìn ra trong phút mốt, chỉ riêng Trịnh Minh Dịch là anh hoàn toàn không thể nhìn ra được.
Bảo là hắn cố ý ư?
Vậy hãy nhìn xem đôi mắt của hắn chân thành đến mức nào, trông chẳng có tí gì là cợt nhả cả.
Còn bảo hắn vô ý?
Thế sao cứ năm lần bảy lượt xâm nhập vào vùng an toàn của Giang Trì Cảnh?
Sau khi rút tay lại, Trịnh Minh Dịch tiếp tục tỉnh bơ ngồi xem xu hướng thị trường chứng khoán. Giang Trì Cảnh gườm người nọ một lúc, cuối cùng anh vẫn không nhắc lại chuyện ban nãy mà chỉ cầm quyển sách lên, tiếp tục đọc những đặc điểm của cây dâu tây.
Nửa tiếng đồng hồ nhanh chóng trôi qua.
Trưởng ngục đồng ý để Trịnh Minh Dịch được ở lại thư viện đến tận giờ phút cũng bởi đó chính là giờ sàn giao dịch chứng khoán kết thúc hoạt động trong ngày.
Trịnh Minh Dịch cho trưởng ngục một số lời khuyên về việc mua bán cổ phiếu thông qua điện thoại nội bộ trong thư viện, xong xuôi rồi hắn cũng phải đến công xưởng sau tòa nhà công vụ để làm lao động như bao người khác.
“Mai gặp nhé, cảnh sát Giang.”
Trịnh Minh Dịch đứng dậy rời khỏi thư viện. Trước khi bóng dáng hắn khuất hẳn sau cánh cửa, Giang Trì Cảnh không nhịn được gọi với lại: “Trịnh Minh Dịch.”
Lần này, anh không gọi mã số phạm nhân của Trịnh Minh Dịch nữa.
Trịnh Minh Dịch hơi nghiêng người, quay đầu lại nhìn anh.
“Ban nãy trên mặt tôi thật sự có lông mi à?” Giang Trì Cảnh hỏi.
Trịnh Minh Dịch cười một tiếng thật nhẹ nhàng, tựa như cuối cùng cũng đến lúc cần xé bỏ lớp ngụy trang. Đôi con ngươi hắn ánh lên nét trêu đùa rõ rệt: “Đoán xem.”
Hắn bỏ lại hai chữ này rồi theo chân quản giáo rời khỏi thư viện.
Giang Trì Cảnh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, anh cố kiềm nén khát vọng muốn đập bàn.
Thằng cha này rõ là cố ý mà.
Có một kiểu người sau khi cãi nhau sẽ bắt đầu ngẫm lại biểu hiện kém cỏi khi nãy của bản thân và thấy cực kì không cam tâm. Giang Trì Cảnh bây giờ đúng là đang có cảm giác ấy.
Anh giận bản thân không nhìn ra ý định của Trịnh Minh Dịch, để hắn ngang nhiên rờ rẫm mặt mình xong mà lông tóc vẫn vẹn nguyên. Đáng lí ra lúc Trịnh Minh Dịch giơ tay ra thì anh phải chụp lấy cổ tay hắn rồi tròng luôn cái còng số vào.
À không, đáng ra từ lúc Trịnh Minh Dịch cố tình đụng vào đùi anh thì anh nên rút dùi cui ra đập cho hắn luôn một trận mới phải.
Giang Trì Cảnh càng nghĩ càng tức, anh mở ngăn kéo lấy hộp thuốc lá ra đi đến phòng y tế.
Từ cửa sổ phòng y tế có thể nhìn ra công xưởng nằm phía sau tòa nhà công vụ. Không giống như bên thư viện, phòng bên đây có một ban công nho nhỏ, Giang Trì Cảnh và Lạc Hải thường ra chỗ này hút thuốc.
“Sao vậy? Trông chú em khó ở quá.” Lạc Hải châm thuốc cho cả hai, nhẹ nhàng thở ra một làn khói.
“Anh từng gặp phạm nhân nào khiến mình thấy đau đầu chưa?” Giang Trì Cảnh không đề cập trực tiếp đến chuyện của Trịnh Minh Dịch vì anh vẫn còn thấy quê độ lắm. Thân là quản giáo mà lại bị phạm nhân trêu chọc như thế.
“Tất nhiên là gặp rồi.” Lạc Hải đáp, “Vu Quang đó còn gì.”
“Nó?” Giang Trì Cảnh hờ hững liếc nhìn Lạc Hải, “Rõ là anh thích đau đầu vì nó mà.”
Lạc Hải không tiếp lời. Y hiểu, nếu Giang Trì Cảnh đã không muốn kể tường tận thì mình có cố hỏi thêm cũng vô ích.
Đôi bên lặng lẽ hút thuốc, cùng dõi mắt nhìn căn nhà mái bằng đằng trước như đã ngầm hiểu ý nhau.
Bóng ai đó chợt bước ra khỏi nhà kính trồng hoa màu khiến Giang Trì Cảnh đang hút thuốc bỗng sững người, anh hỏi Lạc Hải: “Nhà kính kia trồng gì vậy anh?”
Cửa sổ thư viện hướng ra sân tập nên Giang Trì Cảnh có thể nhìn ra được quan hệ giữa các phạm nhân ở đây, nhưng anh lại không hề biết gì về khu vực công xưởng phía sau tòa nhà công vụ.
“Chỗ Trịnh Minh Dịch vừa bước ra ấy hả?” Lạc Hải hất cằm, “Trồng dâu tây thôi.”
Giang Trì Cảnh: “..”
Hay nhở, đi trồng dâu tây thật luôn cơ đấy!
Trịnh Minh Dịch xách theo một cái xô, lúc này hắn đang đứng bên vòi nước cao đến nửa người để bơm nước.
giờ chiều là lúc mặt trời chói chang nhất trong ngày, thế nhưng gương mặt Trịnh Minh Dịch hoàn toàn không lộ vẻ khó chịu. Hắn chỉ yên lặng đợi xô nước được bơm đầy, thi thoảng lại dùng bao tay vải vuốt mồ hôi đọng lại trên trán.
Quả nhiên Giang Trì Cảnh vẫn quen với việc theo dõi Trịnh Minh Dịch như thế này hơn.
Đôi bên cùng giữ một khoảng cách an toàn, anh có thể trông rõ từng động tác của Trịnh Minh Dịch, nhưng người nọ lại hoàn toàn không biết gì về màn nhìn lén của anh. Tâm trạng thư thái khiến Giang Trì Cảnh bất giác tưởng tượng, nếu lúc này vòi nước bỗng dưng bật tung, cả người Trịnh Minh Dịch sẽ ướt đẫm…
Ngẫm lại mới nhớ, lâu lắm rồi anh không thấy Trịnh Minh Dịch cởi trần.
“Ê!”
Tiếng búng tay vang lên làm gián đoạn ảo tưởng của Giang Trì Cảnh. Anh quay đầu lại, bắt gặp ánh nhìn kì lạ của Lạc Hải.
“Sao thế?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Anh gọi cậu ba lần rồi đó.” Lạc Hải đáp.
“Ồ.”
Giang Trì Cảnh lại liếc nhìn Trịnh Minh Dịch ở phía xa xa, người nọ đã bơm đầy nước và xách xô quay lại nhà kính.
“Bị sao thế?” Lạc Hải nói, “Anh rành cậu lắm đấy nhé, trông hơi bị bất ổn rồi đây.”
Giang Trì Cảnh im lặng không đáp. Vì đúng như Lạc Hải nói, anh cũng nhận ra bản thân mình đang không được bình thường.
“Tối thứ sáu hẹn nhau anh gọi thằng bạn tới nha.” Lạc Hải nói.
“Bạn nào đó?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Cái thằng luật sư mà hôm nọ anh bảo sẽ giới thiệu cho cậu đấy.”
Giang Trì Cảnh bĩu môi không đáp. Thật lòng anh không muốn đi xem mắt tí nào, nhưng có lẽ do sợ Lạc Hải lại bắt thóp được mình, hoặc giả chính anh cũng không muốn bị Trịnh Minh Dịch ảnh hưởng thêm nữa nên anh suy ngẫm một lúc, đoạn miễn cưỡng đáp: “Được rồi.”