Trong ký ức của Giang Trì Cảnh, chuyện Trịnh Minh Dịch tỏ ra mất hứng là điều rất hiếm thấy.
Ví như lần Trịnh Minh Dịch muốn hướng dẫn anh chơi chứng khoán, Giang Trì Cảnh lại bảo hắn vào tù cũng vì chơi thứ này đấy. Trịnh Minh Dịch lúc ấy rõ là bị anh làm cho cụt hứng.
Rồi sau đó khi có tên tội phạm hiếp dâm định dê xồm anh ở phòng giải trí, Trịnh Minh Dịch đã đấm gãy răng kẻ nọ và nói rằng mình đang khó chịu trong lòng. Nhưng hai lần ấy tính ra thì cũng chỉ gọi là tâm trạng Trịnh Minh Dịch không tốt thôi, chưa đến mức gọi là tức giận.
Còn bây giờ Giang Trì Cảnh thực sự cảm nhận được, người nọ đang nổi điên.
“Anh có đang nghe không đấy?” Giang Trì Cảnh hỏi.
Sau khi rời phòng y tế về lại thư viện, Trịnh Minh Dịch vẫn cứ lì mặt ra như thế. Giang Trì Cảnh đọc xong hết mớ tin tức trên màn hình máy tính, người nọ cũng chẳng buồn đáp lại.
Anh cứ ngỡ, Trịnh Minh Dịch hẳn sẽ trả lời rằng “đang nghe” như mọi lần, bởi hắn luôn có thể một công đôi việc. Dè đâu hôm nay Trịnh Minh Dịch lại không kiêng nể gì, lạnh lùng bật ra đúng hai chữ: “Không nghe.”
Hay rồi, không chỉ tức giận mà còn dằn dỗi luôn kìa.
Giang Trì Cảnh nhìn đồng hồ, sắp chín giờ bốn mươi rồi. Thông thường cứ giờ này là anh đã bảo người nọ rời khỏi thư viện. Nhưng quả bom nổ chậm còn đang lù lù bên người, Giang Trì Cảnh cũng không dại mà chọc vào nên đành thở dài một hơi rồi hỏi thẳng: “Anh giận đấy hả?”
“Em không nhìn ra được à?” Trịnh Minh Dịch cuối cùng cũng quay sang nhìn Giang Trì Cảnh như thể từ nãy đến giờ hắn đang chờ đợi câu hỏi này.
Trông phản ứng của người nọ, Giang Trì Cảnh vừa bực vừa buồn cười.
Bình thường thông minh là thế, có ai ngờ Trịnh Minh Dịch lúc bực bội lại làm mình làm mẩy, dồn hết cảm xúc lên mặt như thế chứ. Giang Trì Cảnh chợt nghĩ, nếu Trịnh Minh Dịch tham gia Olympic Toán học và chỉ xếp á quân, hẳn là người nọ sẽ bực bội đứng một bên chờ ai đó đến an ủi.
“Vì chuyện nước hoa sao?” Giang Trì Cảnh bỗng nổi hứng trêu đùa, dùng vẻ mặt tỉnh như không hỏi tiếp lời, “Tôi dùng nước hoa nào thì cũng có liên quan gì tới anh đâu.”
“Giang Trì Cảnh.” Trịnh Minh Dịch nhíu mày, “Em hiểu định nghĩa của từ chia tay không? Chia tay rồi thì sao em còn dùng nước hoa do bạn trai cũ tặng?”
Nếu Giang Trì Cảnh nhớ không lầm, Trịnh Minh Dịch chưa bao giờ gọi tên anh một cách nghiêm túc như thế. Bày mưu tính kế rồi khống chế đại cục cái gì chứ, lúc này Giang Trì Cảnh chỉ thấy ai kia như chú sóc đất khổng lồ đang nổi khùng lên thôi.
“Bộ chia tay là không được dùng nước hoa người cũ tặng hả?” Giang Trì Cảnh vất vả nhịn cười, mặt mày tỉnh bơ đáp, “Anh cũng bảo mùi nước hoa này đặc biệt lắm cơ mà.”
Trịnh Minh Dịch hít một hơi thật sâu như vừa nhớ lại những lời mình từng nói. Trán hắn nổi cả gân xanh: “Thế nên phòng ngủ tôi toàn là mùi nước hoa của bạn trai cũ em.”
“Đúng vậy.” Giang Trì Cảnh không nhịn được nữa nên bật cười, “Sao lúc ghen anh đáng yêu quá vậy Trịnh Minh Dịch?”
Giang Trì Cảnh không ngờ anh hàng xóm ngầu lòi nhà đối diện lúc bực bội lại trông như thế này. Cũng giống như Go thần hay viết sai chính tả trên diễn đàn, nhìn bề ngoài thì có vẻ xa vời khó gần thế nhưng hai chữ “ngân sách” (jījīn) hay “gà tinh” (jījīng) cũng không phân biệt được. ()
Phần trong ngoặc là bính âm, tức việc dùng chữ cái Latinh để thể hiện cách phát âm tiếng Trung. Như mình có ghi ra bính âm của hai từ trên thì mọi người sẽ thấy nó na ná nhau. Phần này có giải thích kĩ ở chương .
“Đáng yêu?” Trịnh Minh Dịch sầm mặt hỏi lại, “Em không thấy tôi đang tức giận sao?”
“Giận gì mà giận?” Giang Trì Cảnh cười nhạt, “Tôi đang độc thân, dùng nước hoa gì thì kệ tôi chứ liên quan gì tới anh đâu.”
“Em đang độc thân?” Trịnh Minh Dịch hơi híp mắt lại, “Thử nói lại tôi nghe?”
“Thì tôi vốn đang… áu…”
Giang Trì Cảnh lại bị người nọ đè nghiến vào trong góc chết camera rồi cắn lên môi. Nhưng lần này anh không còn cảm giác rạo rực nữa bởi Trịnh Minh Dịch cắn dập cả môi anh như đang xả giận. Giang Trì Cảnh bực mình đẩy đối phương ra, quẹt ngón cái lên khóe môi nhưng nhức.
Biết ngay là có chút máu mà.
“Anh là chó đấy hả? Cứ không vui là đi cắn người.”
“Em nên thấy may vì tôi còn đang ngồi tù đi.” Cắn Giang Trì Cảnh một phát xong có vẻ như tâm trạng Trịnh Minh Dịch cũng bình ổn hơn một chút, vẻ mặt hắn đã bớt cau có, “Bằng không thì cả đêm em cũng đừng mong rời khỏi giường.”
Đối phương chỉ bóng gió thế thôi mà vành tai Giang Trì Cảnh đã nóng ran, suy nghĩ đen tối ngập đầy trong đầu. Thật ra ban đầu anh cũng không có ý định thật sự cãi nhau với Trịnh Minh Dịch.
Giang Trì Cảnh lấy khăn giấy lau vết máu bên khóe môi, anh nhìn Trịnh Minh Dịch: “Hỏi anh chuyện này nè.”
“Chuyện gì?” Trịnh Minh Dịch hờ hững đáp.
“Anh thích tôi đấy à?”
Từ sau đêm xảy ra vụ cháy, thi thoảng Giang Trì Cảnh vẫn hay nghĩ đến chuyện này. Trịnh Minh Dịch hôn anh cuồng nhiệt đến vậy, bảo hắn không có cảm giác gì với anh thì đúng là chuyện khó tin.
Những mỗi lần nảy ra kết luận này, Giang Trì Cảnh lại cảm thấy đây là chuyện viển vông hết sức.
Trịnh Minh Dịch là đối tượng mà anh nhìn lén, là kẻ anh trốn tránh còn không kịp để kiềm chế thú vui nho nhỏ kia. Đôi bên vốn như đường thẳng song song, anh cũng chẳng hiểu sau tự nhiên lại phát triển theo hướng như bây giờ.
Hết tuần vừa rồi, Giang Trì Cảnh cũng chỉ ngờ ngợ là bản thân đang đoán đúng chứ không quá chắc chắn. Thế nhưng hôm nay nhìn Trịnh Minh Dịch ghen ra mặt như thế, lòng anh thêm phần khẳng định nên hỏi luôn đối phương cho ra nhẽ.
Lời vừa dứt, anh cứ ngỡ Trịnh Minh Dịch sẽ đờ người ra không kịp đáp trả. Ai có dè người nọ bèn nhíu mày nhìn anh, hỏi lại ngay tắp lự: “Em không tự nhìn ra được hả?”
Tim Giang Trì Cảnh hẫng một nhịp, anh chợt nghĩ phải chăng Trịnh Minh Dịch đang cười nhạo anh tự mình đa tình. Nhưng ngẫm lại chút thì rõ ràng người nọ đang gián tiếp tỏ tình đây mà.
Quả nhiên là tác phong của Trịnh Minh Dịch, thích nói vòng vo tam quốc, ai mà đầu óc không được nhạy bén là sẽ chẳng hiểu hắn đang ám chỉ điều gì.
“Em là người đề xuất chuyện chia tay với Lạc Hải.” Giang Trì Cảnh vo giấy vệ sinh thành cục rồi ném vào thùng rác dưới chân, hời hợt đáp: “Sau này em đổi nước hoa.”
Ai kia thích nói chuyện vòng vo tam quốc thì anh đành chiều theo thôi.
Trịnh Minh Dịch hiển nhiên cũng hiểu ẩn ý trong câu nói của Giang Trì Cảnh. Vẻ bực dọc trên mặt vội bay biến, hắn nhướng mày bảo: “Để tôi chọn cho em.”
“Ừa.” Giang Trì Cảnh không muốn bàn chuyện nước hoa nữa nên lảng sang chủ đề khác, “Hôm qua Quan Vĩ đến gặp em, anh ta bảo muốn gặp anh nhưng không được.”
“Quan Vĩ bắt được nội gián rồi.” Trịnh Minh Dịch cũng không quá ngạc nhiên, “Em thích mùi nước hoa tự nhiên hay nhân tạo.”
“Mùi tự nhiên.” Giang Trì Cảnh vô thức trả lời, lại quay về chính sự tiếp, “Quan Vĩ bảo được anh cung cấp cho vài thông tin. Mấy tin đấy không lẽ đều là thật hết à?”
“Là thật.” Trịnh Minh Dịch nói, “Trong thư viện có sách về nước hoa không?”
“Không có.” Giang Trì Cảnh đáp, “Sao anh biết nhiều thông tin mật quá vậy?”
“Quang nó hack email của Ngô Bằng giúp tôi.” Tung ra một tin tức chấn động như thế nhưng Trịnh Minh Dịch lại rất điềm nhiên, “Đợi tôi ra tù rồi sẽ chọn nước hoa cho em, trong thời gian này không được phép xịt nước hoa nữa.”
“Khoan khoan.”
Giang Trì Cảnh nâng tay ngắt lời Trịnh Minh Dịch. Cái kiểu chơi đùa kiểm tra tốc độ phản ứng này đúng là anh không phải đối thủ của Trịnh Minh Dịch.
“Vu Quang? Giúp anh? Hack email của ông chủ anh?”
Giang Trì Cảnh bỗng nhiên hiểu ra vì sao sau khi Vu Quang tưởng anh là Go thần thì cứ lẽo đẽo đi theo hỏi bước tiếp theo là gì. Thậm chí còn nhắc anh và Trịnh Minh Dịch có làm gì cũng cho nó tham dự, ra là Go thần đã sắp xếp nhiệm vụ cho Vu Quang từ trước.
Sau này lúc Trịnh Minh Dịch bị hãm hại phải vào tù, Vu Quang rảnh rỗi sinh nông nổi nên hack luôn trang web của chính phủ rồi mới bị xộ khám lần nữa.
“Mấy tháng trước tôi phát hiện Ngô Bằng đang thao túng thị trường chứng khoán nhưng vẫn không có bằng chứng xác thực trong tay. May sao lúc đấy trên diễn đàn lại quen được A Quang là hacker nên bảo nó theo dõi email của Ngô Bằng giúp, nhờ vậy mà biết được rất nhiều tin mật.”
Nói tới đây Trịnh Minh Dịch bỗng ngừng lại, Giang Trì Cảnh cũng quen với cái bệnh thích nhử mồi của hắn nên rất phối hợp hỏi tiếp: “Rồi sao nữa?”
“Bằng chứng được thu thập một cách không minh bạch thì dĩ nhiên không được pháp luật công nhận. Tôi chỉ có thể góp nhặt rồi phân tích những vụ giao dịch bất thường trên thị trường chứng khoán và nặc danh gửi báo cáo đi.”
“Ý của anh là…” Giang Trì Cảnh ngạc nhiên, “Ngay từ ban đầu, đội điều tra chú ý đến việc làm ăn của Hằng Tường có vấn đề là nhờ anh mật báo?”
“Ừ.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Nhưng tôi đã đánh giá thấp Ngô Bằng quá. Làm mấy chuyện phi pháp này thì dĩ nhiên hắn luôn chừa đường lui cho mình, vừa thấy có biến là đã triệt tiêu hết mọi bằng chứng.”
“Đội điều tra không tìm ra được kết quả nên anh mới định tự tay giao bằng chứng cho họ, chính là nội dung email của Ngô Bằng mà anh gửi Quan Vĩ. Quan Vĩ nhận được tin thì tự mình đi điều tra nhưng đúng lúc ấy anh bị đối phương đánh úp.”
Giang Trì Cảnh dựa theo những gì Trịnh Minh Dịch nói mà suy ra những việc còn lại. Giờ anh mới biết, hóa ra mọi sự cũng đều bắt nguồn từ Trịnh Minh Dịch.
“Bằng chứng không chỉ có nội dung email đâu.” Trịnh Minh Dịch nói, “Còn có thông tin cuộc trò chuyện giữa Ngô Bằng và các quản lý cấp cao của những công ty khác.”
Đây là lần đầu tiên Trịnh Minh Dịch đáp lại thẳng thắn về chuyện liên quan đến manh mối quan trọng kia. Giang Trì Cảnh nhướng mày: “Anh bảo là mình đang không giữ bằng chứng cơ mà?”
“Tôi không hề nói thế.” Trịnh Minh Dịch nhún vai, “Tôi chỉ bảo mình đang không giữ bằng chứng trong tay thôi.”
Lúc vào tù phạm nhân sẽ được kiểm tra thân thể để tránh tuyệt đối không mang đồ vật bên ngoài vào. Trịnh Minh Dịch bảo mình đang không giữ bằng chứng trong tay là chuyện rất hiển nhiên, thế mà cũng nói cho được.
Giang Trì Cảnh dò hỏi một cách bất lực: “Anh giấu bằng chứng bên ngoài không sợ bị người ta phát hiện à?
“Không sợ.” Trịnh Minh Dịch đáp lại một cách hàm súc rồi chuyển chủ đề, “Nói mới nhớ, sao chúng mình không bàn về vụ tôi bị đánh úp nhỉ?”
Mỗi lần nhắc đến chuyện bằng chứng, Trịnh Minh Dịch đều lảng tránh. Giang Trì Cảnh tự biết mình cũng không cạy miệng đối phương ra được nên đành tiếp lời: “Chuyện anh bị đánh úp thì có gì hay ho để bàn hả?”
Dù Giang Trì Cảnh chưa bao giờ thừa nhận việc đêm hôm ấy anh là người đã giúp Trịnh Minh Dịch, nhưng nhà người nọ đối diện nhà anh, giúp hay không giúp cũng chẳng cần anh phải nói ra thì đôi bên cũng tự hiểu.
Ấy là chưa nói đến việc Trịnh Minh Dịch cứ năm lần bảy lượt nhắc đến mùi nước hoa trong phòng ngủ, như vậy cũng đủ để thấy hắn thừa biết Giang Trì Cảnh đã giúp mình vào đêm hôm ấy.
“Tính luôn lần ở phòng tắm thì em đã cứu tôi hai lần rồi.” Trịnh Minh Dịch vuốt cằm, ra vẻ nghĩ ngợi một cách nghiêm túc rồi bảo: “Theo lẽ thường thì tôi nên lấy thân báo đáp đúng không?”
“Thôi khỏi đi.” Giang Trì Cảnh tỉnh rụi đáp, “Trong tù có ai không biết anh là bé thụ của em.”
Trịnh Minh Dịch bật cười, mặc kệ Giang Trì Cảnh nói linh tinh. Với hắn mà nói, có vẻ như hai chữ “của em” còn đáng quan tâm hơn việc bị nhầm vai vế.
“Giờ anh định thế nào?” Giang Trì Cảnh lại quay về chủ đề cũ, “Quan Vĩ vẫn đang đợi anh chỉ dẫn đấy.”
“Mấy tin tức kia làm anh ta hứng thú lắm đúng không?” Trịnh Minh Dịch nói, “Thế để Quan Vĩ điều tra tiếp đi, tra cho ra mấy chuyện đấy rồi hãng đến tìm tôi.”
“Anh không đưa bằng chứng cho anh ta à?” Giang Trì Cảnh thấy hơi lạ, chuyện của Trịnh Minh Dịch mới là thứ cần được chú trọng hơn chứ?
Nhưng vừa dứt câu anh liền nhận ra ý đồ của Trịnh Minh Dịch, “Hay là anh đang thử xem Quan Vĩ có thật sự tìm ra được nội gián hay không?”
“Cũng hườm hườm thế.” Trịnh Minh Dịch đáp, “Tôi muốn xem bản lĩnh Quan Vĩ thế nào thì mới an tâm giao chuyện của mình cho anh ta điều tra chứ.”
Tình cảnh này giống y như lúc làm việc cùng Hứa Thắng.
Trịnh Minh Dịch sẽ không tùy tiện để người khác tham gia vào chuyện của mình. Sau khi xác nhận đối phương có năng lực phù hợp thì hắn mới xem họ là đối tác để đôi bên cùng đổi chác có lợi.
Nói hơi khó nghe thì không phải ai cũng đủ điều kiện để tham gia vào trò chơi của Trịnh Minh Dịch.
Ví như Hứa Thắng phải chứng minh vây cánh của mình là phường đắc lực thì Trịnh Minh Dịch mới giúp hắn giải quyết vấn đề tiền bạc. Quan Vĩ cũng thế, y phải chứng minh mình có bản lĩnh xuất sắc thì Trịnh Minh Dịch mới trao cho y cơ hội phá án và lập công.
Việc Trịnh Minh Dịch giao cho Quan Vĩ những tin tức chân thật nhưng không có bằng chứng rõ ràng, phần là để Quan Vĩ tìm ra được nội gián, phần là để y tiếp tục điều tra cho ra chân tướng, đồng thời thử xem đối phương có bắt được nội gián hay không…
Trình độ này không chỉ đơn giản là một mũi tên trúng hai con nhạn, mà Trịnh Minh Dịch thật sự đang kiểm soát hướng đi của vụ án trong khi hắn vẫn đang ngồi tù.
“Cơ mà…” Giang Trì Cảnh bỗng dưng nhớ ra một chuyện, “Nếu đã vậy sao ngay từ đầu anh lại không chịu gặp Quan Vĩ?”
“Lúc ấy tôi vẫn chưa định sẽ hạ ván cờ tiếp theo sớm đến vậy.” Trịnh Minh Dịch đáp.
“Sao giờ anh lại đổi ý rồi?” Giang Trì Cảnh hỏi.
“Vì em chứ sao.” Trịnh Minh Dịch bẹo má Giang Trì Cảnh, “Em bảo tôi gặp Quan Vĩ còn gì? Dù em bảo tôi nên tự mình quyết định nhưng ít ra như vậy đủ để tôi biết, trong lòng em thì Quan Vĩ là một người tốt. Việc em kể chuyện Hứa Thắng cho tôi nghe cũng giúp tôi nhận ra hắn ta là một đối tác đáng tin cậy. Tóm lại nếu không nhờ em thì mọi việc không diễn ra suôn sẻ được thế này đâu.”
Xem ra Giang Trì Cảnh đã giúp Trịnh Minh Dịch giảm bớt độ khó của trò chơi này, giúp hắn có thể tăng tốc để bày bố ván cờ tiếp theo.
Bản thân Giang Trì Cảnh cũng không ngờ mình lại có vai trò lớn lao đến vậy. Anh ngượng ngùng hất tay Trịnh Minh Dịch ra, dương dương tự đắc đáp: “Đấy là do trùng hợp thôi.”
“Chắc là vậy.” Trịnh Minh Dịch bỗng dưng gọi, “Giang Giang.”
“Hử?” Giang Trì Cảnh nhíu mày, “Anh gọi em kiểu gì đấy?”
“Không thích à? Thế gọi Cảnh Cảnh.”
“Cảnh – sát – Giang.” Giang Trì Cảnh sửa lưng.
Cái tên này đúng là được voi đòi tiên mà, sợ tin đồn về chuyện hai người chưa đủ gay cấn sao?
Trịnh Minh Dịch “ồ” một tiếng cho có rồi chân thành gọi: “Cảnh sát Giang, em có mong tôi sớm được ra tù không?”
Nói không thì hiển nhiên là dối trá. Trịnh Minh Dịch bị người ta hãm hại phải vào đây, chỉ cần là người bình thường thôi cũng chẳng ai muốn phải chứng kiến án oan như thế. Thêm nữa Trịnh Minh Dịch mà được ra ngoài thì mớ suy nghĩ đen tối trong anh mới được hiện thực hóa chứ…
Khụ khụ, cơ mà nói một cách khách quan thì có muốn hay không cũng chẳng có tác dụng gì. Anh có phải là thẩm phán đâu mà được quyền quyết định?
“Mong hay không mong anh hỏi làm gì.” Giang Trì Cảnh lập lờ nước đôi, “Tới lúc cần thì tự nhiên anh sẽ được thả ra thôi.”
“Thế cơ à?” Trịnh Minh Dịch lom lom nhìn Giang Trì Cảnh như đã biết tỏng suy nghĩ trong anh. Hắn nhẹ nhàng thốt ra ba chữ: “Vờ đứng đắn.”