Tim Giang Trì Cảnh ngừng đập, não ù đi trong thoáng chốc, anh cảm giác như mình bỗng bị ai đó ném xuống biển khơi lạnh giá. Nhưng Giang Trì Cảnh sực tỉnh rất nhanh, anh dùng hết sức bình sinh quay xe lại, bất chấp việc đầu xe bị hàng cây ven đường làm xước.
So với chiếc xe chở tội phạm đang nằm chổng vó, ô tô màu đen chỉ bị hư thanh chắn bảo vệ, túi khí không bung ra nên chắc có lẽ chiếc xe đã được độ lại. Tài xế trên xe bước xuống, có vẻ gã muốn xem tình hình bên trong xe buýt ra sao, nhưng ngay khi trông thấy Giang Trì Cảnh đang tăng tốc hướng về mình, gã lập tức dừng chân do dự một thoáng rồi phi vội lên xe.
Khoảng cách giữa hai chiếc xe ngày càng gần, cuối cùng Giang Trì Cảnh cũng thấy rõ dáng vẻ người ngồi trên đó. Gã đội mũ lưỡi trai màu đen và mặc áo khoác cũng màu đen, bộ dạng y hệt kẻ khả nghi ở nhà Trịnh Minh Dịch mà anh từng thấy. Chiếc ô tô đen nhanh chóng quay đầu tháo chạy khỏi hiện trường. Giang Trì Cảnh định cứ thế mà đuổi theo nhưng lúc đến gần xe buýt chở tội phạm, anh lập tức giảm tốc độ.
Kính xe vỡ tan tành, mùi ngai ngái tỏa ra tứ phía. Giang Trì Cảnh vô thức nín thở, âm thanh bốn bề chợt trở nên vắng lặng, khung cảnh trước mắt anh bỗng hóa thành thước phim quay chậm.
Một đôi tay bị còng vươn ra khỏi cửa sổ, cánh tay bên phải nhuốm máu đỏ rực cả ống tay áo. Tiếp đó một bóng dáng loạng choạng bước ra, do cửa sổ khá thấp nên người đó chỉ có thể cúi người tiến về phía trước. Có lẽ do thân thể đang mất trọng tâm nên hắn hơi lảo đảo, nhưng may là vẫn không ngã quỵ ra đất.
Thấy Trịnh Minh Dịch vẫn có thể đứng vững, trái tim đang vọt lên cuống họng của anh cuối cùng cũng về lại vị trí cũ.
Trịnh Minh Dịch buông thõng đôi vai, hai tay thả lỏng, hắn giương mắt nhìn về phía Giang Trì Cảnh, tầm mắt đôi bên giao nhau.
Chiếc xe buýt bị lật ngược trông như phông nền làm tăng hiệu ứng thị giác sau khi trải qua cơn thập tử nhất sinh. Đôi mắt Trịnh Minh Dịch ngập tràn sự tàn bạo và hung tợn. Bởi hắn biết rõ, kẻ áo đen muốn ngăn mình ra tòa, thậm chí rất có thể gã còn muốn giết người diệt khẩu cho xong chuyện.
Giây phút trông thấy Giang Trì Cảnh, lửa giận trong mắt Trịnh Minh Dịch lập tức dập tắt, xem ra sự xuất hiện của anh đã giúp xoa dịu thần kinh đang căng thẳng của hắn.
Trịnh Minh Dịch quay đầu nhìn về phía kẻ áo đen đang hạy trốn, dù đôi mắt đã mất đi khát khao tàn bạo nhưng hắn vẫn nhíu mày khó chịu.
Thước phim quay chậm kết thúc ở đây, âm thanh của thế giới bên ngoài lại xuyên vào tai Giang Trì Cảnh.
Trịnh Minh Dịch có thể cử động chứng minh hắn vẫn chưa gặp vấn đề gì nghiêm trọng. Giang Trì Cảnh không dừng xe hẳn mà tiếp tục rồ ga đuổi theo chiếc ô tô đen.Ban nãy khoảng cách hai xe đã rất gần nhưng giờ lại cách nhau một khoảng, Giang Trì Cảnh biết chắc mình sẽ không đuổi kịp ô tô đen ngay nên lập tức gọi điện cho cảnh sát và cứu thương.
Đường xá quanh nhà tù tuy ít nhưng lại rất rộng, Giang Trì Cảnh liếc nhìn đồng hồ thì thấy tốc độ xe đã lên tới km/giờ. Với tốc độ này mà đánh lại vội thì rất dễ khiến xe bị lật, may mà phía trước có tỉnh lộ nối liền nội thành với khu vực huyện lỵ nên xe cộ ngày càng đông đúc, chiếc ô tô đen buộc phải giảm tốc.
Các phương tiện bị vượt mặt đều tự giác nhường đường cho ô tô đen, nhưng không phải tài xế nào cũng phản ứng nhanh nhạy được. Có vài chiếc rề rà né ra khiến khoảng cách giữa Giang Trì Cảnh và chiếc ô tô đen ngày càng thu hẹp. Tỉnh lộ có nhiều xe tải mà đường lại hẹp nên có khi ô tô đen băng qua làn ngược chiều để vượt xe khác, Giang Trì Cảnh cũng đành đâm lao phải theo lao nếu khôn muốn hụt mất kẻ thủ ác.
Từ khi có bằng lái tới nay anh chưa từng lái xe ẩu đến vậy.
Tiếng còi xe và bóp phanh vang liên hồi trên đường, có vài chiếc ô tô không kịp né nên lao vào hàng cây bạch dương bên đường. Ngó kính chiếu hậu thấy con đường phía sau hỗn loạn thành đống, Giang Trì Cảnh vô cùng lo lắng không biết có người vô tội nào gặp thương vong hay không.
Lúc này phía trước bỗng xuất hiện một ngã ba lớn với khúc cua vuông hẳn độ, tài xế hiển nhiên phải giảm tốc độ mới có thể quẹo được. Giang Trì Cảnh biết chiếc ô tô đen cũng sẽ giảm tốc độ nên anh lờ luôn đồng hồ tốc độ, chỉ chăm chăm chú ý khoảng cách giữa hai xe, ra sức tăng tốc để không bị bỏ lại.
Nhưng chuyện kì lạ đã diễn ra, chiếc ô tô đen không hề giảm tốc nhưng vẫn dễ dàng quẹo qua. Trong khi cũng với tốc độ ấy, Giang Trì Cảnh đi theo lại bị nhấc một bên xe lên trông vô cùng nguy hiểm, anh vội đạp phanh, công sức rượt đuổi sát nút lại bị kéo giãn ra.
Giang Trì Cảnh nhanh chóng hiểu được sự khác biệt, chắc hẳn chiếc ô tô kia đã được độ lại một cách chuyên nghiệp, độ bình ổn của xe vượt ngưỡng bình thường. Nói cách khác kẻ áo đen cũng từng nghĩ đến chuyện mình sẽ bị truy đuổi thế này nên đã chuẩn bị từ sớm. Chỉ riêng điểm này thôi Giang Trì Cảnh đã thua thiệt, thêm nữa nhìn lộ trình có vẻ ô tô đen muốn đi đường vắng xe thì hiển nhiên phải cải tiến máy móc mới phát huy được hết ưu thế.
Giang Trì Cảnh nhớ lại bản đồ khu vực ngoại thành, nếu tiếp tục đi theo tỉnh lộ này sẽ đến một khu phát triển kinh tế vừa mới quy hoạch. Đường xá khu ấy vừa mới sửa sang xong, mặt đường thông thoáng rộng lớn, khu kinh tế chưa chính thức đi vào hoạt động nên xe cộ cũng ít qua lại.
Nếu để chiếc ô tô đen chạy được đến đó, Giang Trì Cảnh chắc chắn mình sẽ mất dấu nó.
Một lát sau trên đường lại xuất hiện một góc cua độ. Rút kinh nghiệm từ lần trước, Giang Trì Cảnh biết mình sẽ bị tụt lại nên anh vội quan sát tình hình. Chỗ rẽ này hẹp hơn ngã ba ban nãy, nếu cứ chạy với tốc độ như vừa rồi Giang Trì Cảnh sẽ không thể bẻ cua được mà chỉ có nước bay luôn ra đường. Cuối đường lại không có trồng cây cỏ gì cả, nhìn ra xa chỉ thấy đồng ruộng mênh mông.
Chiếc ô tô đen vẫn chạy rất nhanh nhưng tốc độ đã giảm. Đáng lý ra Giang Trì Cảnh cũng sẽ giảm theo, nhưng anh quyết định không làm thế mà rồ ga tông thẳng vào đuôi xe đằng trước.
Xe được độ lại đúng là sẽ giúp các tính năng được tối ưu, nhưng nó cũng tạo ra nhược điểm chí mạng mà Giang Trì Cảnh biết – ấy là không có túi khí.
Chiếc ô tô đen cố tình tông ngã xe buýt, nếu có túi khí thì tài xế sẽ gặp trở ngại trong chuyện này. Ban nãy Giang Trì Cảnh quan sát kẻ áo đen cũng thấy túi khí trong xe không hề bung ra.
Hai chiếc xe lập tức xảy ra va chạm, tốc độ hai bên tương đương nên Giang Trì Cảnh không chịu quá nhiều chấn động. Anh tiếp tục đạp ga lao ra khỏi đường lộ, hai chiếc xe nối đuôi nhau lao thẳng xuống ruộng.
À không, nói chính xác không phải là xuống ruộng.
Ban nãy lái xe trên mặt đường cao hơn một đoạn nên Giang Trì Cảnh cũng không nhìn rõ, giờ anh mới thấy phía bên ngoài đường lộ là một con mương. Cả hai xe chiếc xe cùng lao xuống mương nên không chạy được tiếp. Túi khí của Giang Trì Cảnh bung ra, dẫu anh biết lực va chạm sẽ rất mạnh nhưng giây phút bị va đập anh vẫn choáng đến mức muốn ngất đi ngay tại chỗ.
Sực tỉnh lại Giang Trì Cảnh mới thấy lồng ngực buôn buốt vì khó thở, nhưng giờ không phải là lúc lo lắng chuyện này. Anh lắc đầu ép bản thân tỉnh táo lại rồi tung cửa lao từ ghế lái ra. Dưới mương mọc rất nhiều rêu xanh, đi không cẩn thận là vô cùng dễ trượt chân. Nước mương màu xanh nhạt thấm ướt quần Giang Trì Cảnh, anh cố sức giữ vững trọng tâm rồi đi lại gần chiếc ô tô kia.
Kẻ áo đen bị thương nặng hơn Giang Trì Cảnh nhiều, trán gã đầy máu, cố sức lắm mới mở được hai mắt ra. Thế nhưng gã vẫn còn tỉnh tháo nên mở cửa xe rồi lảo đảo đi ra.
Giang Trì Cảnh vội tăng tốc, anh định khống chế kẻ áo đen trước khi gã kịp lấy sức lại. Chỉ tiếc đối phương đúng là sát thủ chuyên nghiệp, dù đã quỳ sọp xuống đất không đứng lên nổi nhưng gã vẫn kịp móc khẩu súng bên hông ra bắn đùng một phát. Giang Trì Cảnh đã chuẩn bị tinh thần nên nhanh chóng né sang một bên.
Kẻ áo đen vẫn giơ tay định bắn thêm nhưng bị Giang Trì Cảnh đá tung nước dưới mương lên làm khựng lại động tác, gã vội lùi lại gần chiếc xe của mình.
Đấu tay đôi với nhau quan trọng nhất là thực lực, nhưng dĩ nhiên không thể thiếu đòn tâm lý. Giang Trì Cảnh thăm dò một phát là biết ngay kẻ áo đen chỉ mang theo đúng một khẩu súng, ngoài ra không có hộp đạn trên người. Có lẽ gã sẽ mang theo vũ khí nào khác như dao găm chẳng hạn, nhưng với thể lực như hiện tại có rút dao ra thì đối phương cũng chẳng làm được gì ra hồn.
Trong khi đó, kẻ áo đen không biết tình hình phía Giang Trì Cảnh thế nào.
Giang Trì Cảnh xuất hiện ở cổng nhà tù và đuổi theo gã một cách rất máu lửa, như thế đủ chứng minh anh là người trong ngành. Với tính cẩn trọng vốn có, hẳn kẻ áo đen sẽ nghĩ theo hướng xấu nhất rằng Giang Trì Cảnh là cảnh sát và trong tay anh cũng có súng.
Đối phương bắt đầu bắn loạn xạ vào xe Giang Trì Cảnh, hầu hết đạn đều trúng vào một bên cửa. Chỉ chốc lát sau tiếng súng ngày càng xa dần, sau đó chỉ còn lại âm thanh bóp cò.
Không còn viên đạn nào cả.
Giang Trì Cảnh bật dậy từ sau xe thì thấy, quả nhiên kẻ áo đen tự biết sức mình địch không lại nên đã tránh đụng mặt anh, thay vào đó gã nổ súng liên tục để câu giờ rồi tháo chạy.
Lúc này kẻ áo đen đã chạy cách xe Giang Trì Cảnh mấy chục mét, gã nghiêng người lảo đảo, tốc độ rề rà. Giang Trì Cảnh co giò đuổi theo rút ngắn khoảng cách, tầm hai ba phút sau khi khoảng cách rút gọn lại chỉ còn tầm một hai mét, Giang Trì Cảnh tiết kiệm thời gian nên tung một cước vào lưng đối phương, kẻ áo đen văng xuống bờ ruộng ven đường.
Giang Trì Cảnh nhảy xuống ruộng theo, tiếp đó anh vừa đè đầu gối lên lưng vừa khống chế hai tay gã. Trên tay kẻ áo đen có một con dao bướm(), xem ra gã còn định phản kháng. Thông thường mọi người sẽ không biết dùng loại dao này, vậy mà Giang Trì Cảnh lại nhanh tay giật nó lại rồi thành thạo vung lưỡi dao ra, sau đó anh đâm một phát vào vai kẻ áo đen.
Dao bướm là một loại dao đặc biệt có cấu tạo giấu lưỡi dao vào trong, các bạn google xem ảnh nhen,
“ mẹ mày thích chạy không!”