Chiều, mặt trời ẩn mình sau dãy nhà cao tầng phía bên kia đường. Hân nhìn xuống dòng sông nước đen ngòm lững lờ đầy rác rưởi, lâu lâu bốc lên thứ mùi không thể gọi tên, lòng không hiểu tại sao cả Hân và Hạ đều gắn bó với nó như thế, cái mảng cỏ nằm choãi ra bờ sông, bên cạnh gốc bằng lăng tím ngắt một màu u uất ấy. Rồi Hân lại nghĩ, giữa lòng thành phố mà làm chủ một miếng đất như thế này không phải lý tưởng hay sao? Xem ra cần phải học thói quen biết bằng lòng với những gì mình có, như thế cuộc sống đơn giản đi nhiều.
- Hát đi nhỏ! – Giọng Hạ nhẹ như gió thoảng.
Hân liến láu:
- Mời quí vị đến với chương trình ca nhạc theo yêu cầu. Xin hỏi tiểu thư thích bài hát nào tôi sẽ đáp ứng ngay ạ!
Hạ cười vang. Cả hai cùng gào lên bản nhạc yêu thích:
Hãy cố vươn vai mà đứng
Tô son lên môi mỉm cười
Hãy cố yêu người mà sống...
- Stop!
Giọng hát tắt lịm. Hạ và Hân quay lại ngỡ ngàng: Quân!
- Quân không thích nghe câu tiếp theo đâu.
Sau một phút ngạc nhiên, Hạ hỏi ngớ ngẩn:
- Quân… Quân ở đâu ra vậy?
Hân cười xòa:
- Chà, một vị khán giả khó tính đây!
Quân nhăn mặt, chống chế yếu ớt:
- Đâu có, hai bạn hát hay lắm, nhưng... đừng hát câu kế tiếp, cái câu “Lâu rồi đời mình cũng qua” ấy! Nghe có vẻ chịu đựng thế nào.
Anh bạn lớp trưởng gương mẫu này tưởng đâu chỉ biết học và làm… lớp trưởng thôi, ai dè cũng sâu sắc quá đi chứ! Hân cười, hỏi lại câu của Hạ:
- Quân ở đâu ra vậy?
- À, mình định ghé nhà Hân để đưa cái này!
Quân chìa ra tờ giấy. Hàng chữ “Thể lệ cuộc thi truyện ngắn…” ngay tức khắc thu hút hai đứa, nhất là Hạ. Nhỏ từng đoạt giải những cuộc thi lớn nên có phần tự tin hơn. Hân thì không được như Hạ nhưng cũng ít khi chịu bỏ cuộc, mặc dù chưa có cuộc thi nào chịu mỉm cười với mình. Tuy nhiên, chỉ qua vài truyện ngắn được đăng, tên của Hân đã được một số bạn đọc biết đến. Hân viết bằng lòng đam mê và khát vọng mãnh liệt nên những thất vọng chẳng làm Hân gục ngã. Dẫu thế nào cũng phải đứng lên đi tiếp chứ. Cuộc sống mà đứng im một chỗ, chắc buồn lắm.
- Giải thưởng lần này đặc biệt lắm nghen! - Quân sôi nổi - Họ chỉ nhằm mục đích chọn ra một gương mặt trẻ thật xứng đáng để giới thiệu cho Hội Nhà văn. Xem như nuôi dưỡng mầm non ấy mà! Những bạn vào chung khảo sẽ chỉ có nhuận bút.
Ôi chao, như thế thì còn gì bằng. Hân từng ao ước được tiếp cận với các cô chú trong ấy, chỉ để biết xem họ ăn gì, uống gì mà lại viết hay đến thế? Ngớ ngẩn thật. Nhưng không ngờ có một ngày, cơ hội ấy lừng lững xuất hiện. Chỉ là xuất hiện thôi, còn mỉm cười với ai lại là chuyện dài ở phía trước..
Ngày…
Tôi cảm thấy bất an. Như có vật gì đó đè nặng lên người, rất ngột ngạt, khó thở. Tôi vùng vẫy, cố hết sức để thoát ra nhưng vô vọng. Bắt đầu từ hôm qua, lúc cô chủ trở về cùng với xấp giấy được kẹp trong cuốn tập có bìa màu xanh lá cây. Cô ngồi đọc thật lâu, rồi sau đó đem nó gởi cho tôi.
Ngày…
Chuông điện thoại reo. Cô chủ nhấc ống nghe, giọng thảng thốt:
- Sao, Quân nói sao?
- Bệnh viện nào?
- Hả? Nhà... xác?
Cô chủ buông rơi điện thoại, thẫn thờ khuỵu xuống. Qua cuộc nói chuyện, tôi hiểu có nỗi mất mát nào đó đã đưa đến nỗi đau tột cùng cho cô. Nhưng người nằm trong nhà xác ấy là ai mới được? Cô chủ đưa mắt nhìn về khung hình trên bàn học. Đó là tấm hình cô chụp với Hạ hồi đầu niên học. Lạy trời, chẳng lẽ lại chính là Hạ – cô bạn thường xuất hiện với nụ cười rất tươi ấy? Cô chủ ôm hẳn khung hình vào lòng, cô khóc rất nhỏ và gọi cũng rất nhỏ: “Hạ ơi!...”.
Ngày…