Vụng dại tuổi
.
Trời lạnh, cái lạnh chẳng có vẻ gì là không thật, hiên ngang thấm sâu vào da thịt như đã quên hẳn cái nóng rát bỏng chiều hôm qua. Chỉ mới một đêm mà đã khác. Thái đứng trước cổng, quần áo ướt mèm như chuột lột. Nó xoa đầu con Mimi đang chực chồm lên người, quay sang bảo tôi:
- Trời lạnh thế này mà đi ăn thứ gì nóng thì tuyệt, Hoa nhỉ!
Tôi chạy vào nhà, tránh những hạt mưa dai dẳng sau khi quyết định: “Tối nay, bảy giờ”. Chị nghe được, bảo:
- Thằng đó chẳng ra gì, mời bạn gái đi chơi mà giọng láu cá như thế à?
Tôi cãi:
- Em không phải là bạn gái của nó.
Chị trừng mắt:
- Thế mày là con gì? Liệu hồn!
Chưa đến bảy giờ. Tôi ngồi dán mắt vào truyền hình như một kẻ nghiền phim thứ thiệt. Thời buổi cạnh tranh gay gắt, kênh nào cũng ra sức đưa lên những bộ phim thật hay mà chủ yếu là phim Hàn Quốc. Chị tôi cũng đang chăm chú như thế, mặc cho đứa cháu ngồi trong lòng líu lo, nói chán chẳng thấy cô đáp lại, nó cũng dán mắt nhìn lên truyền hình. Một lát, nó lại líu lo: “Cô ơi, thằng này th… í… ch con nhỏ kia phải không cô?”. Chị tôi ậm ừ cho qua chuyện, vẻ như chẳng ngạc nhiên gì với kiểu khôn ngoan của bọn trẻ bây giờ. Tôi nghiêm giọng: “Cháu phải nói là chú ấy thích cô ấy chứ? Sao lại thằng này thích con nhỏ kia?”. Chị kéo nó vào lòng như che chở cho kẻ yếu đuối đang bị bắt nạt. Chị quay sang tôi:
- Nó là trẻ con, mà trẻ con thì hay bắt chước người lớn nên mới nói thế. Mày chỉ khó khăn không đúng chỗ!
“Mày chỉ khó khăn không đúng chỗ!” - Chị nhắc lại câu ấy khi vừa thấy Thái dừng xe trước nhà. Con Mimi chạy bổ ra, đuôi ngoáy tít. Tôi thò đầu ra hỏi lớn: “Còn mưa không Thái?” rồi ngước cổ nhìn lên bầu trời, sao chi chít, nhấp nháy như những con mắt biết cười. Cả một vầng trời đỏ ửng đang nhô lên phía sau dãy nhà cao tầng. Chợt nhận ra cảnh này quen lắm, như đã gặp ở đâu rồi thì phải. Đôi trai gái hò hẹn nhau dưới đêm trăng. Tôi với Thái cũng là “trai” và “gái” nhưng không phải cặp tình nhân. Mà biết đâu, Thái... thích tôi thì sao nhỉ? Để xem, khi một người thích một người, họ sẽ sử xự với nhau như thế nào? Tôi bắt chước lời của cô gái nói với chàng trai trong bộ phim vừa xem: “Trăng đêm nay đẹp quá, phải không Thái?”. Thay vì đáp lời tôi, Thái quay ra sau hỏi:
- Khô[] nhà bà Tư béo ngon hay cạnh trường ngon hả?
Tôi chưng hửng. Thế này thì còn gì là lãng mạn! Bực bội, tôi gắt:
- Chẳng ở đâu ngon cả!
Thái ngạc nhiên:
- Hoa sao thế? Mới bảo là thích ăn khô mà!
Tôi đáp cộc lốc: “Nhưng hết thích rồi!” và đau khổ kết luận: Thái không thể là bồ mình được.
Tôi bắt đầu để ý đến những đôi trai gái trên phố. Một đứa con gái bé như cây kẹo, ngồi vắt vẻo sau xe của anh chàng có nhúm tóc nhổng cao, họ vừa trò chuyện vừa cười nói hết sức vui vẻ. Như thế đích thị là bồ rồi, nhưng rất tiếc tôi không thể nghe được họ nói với nhau những gì. Chắc chắn phải là những câu từ lãng mạn lắm. Khi yêu, ai cũng như thế cả...
.
Nói đúng hơn, khi yêu người ta phải như thế. Điển hình là chị tôi, lớn lên từ vùng nông thôn khô cằn nắng cháy, quanh năm chỉ biết đến đồng áng, cuốc cày, chưa một lần ngước lên nhìn trời chiều để thấy mây hồng như thế nào. Rồi chị theo gia đình chuyển lên thành phố. Nhà bên cạnh có anh thanh niên làm nghề sửa xe, rất cần mẫn chịu khó, có nghĩa là cực kỳ xứng đôi với chị, ai nhìn cũng bảo thế. Chẳng biết anh thì sao, chị trề môi: “Gớm, người gì mà chỉ biết làm, mặt mũi dính đầy dầu nhớt thế, ai thèm!”. Mọi người nghe nhưng không ai hiểu là chị khen hay chê, thích hay ghét. Đợi mãi chẳng thấy tiến triển, thôi thì đến đâu hay đến đó...
.
Dạo ấy, trên căn gác nhà tôi có trồng một cây hoa quỳnh. Lúc đầu chỉ là một nhánh nhỏ, thời gian sau cây tươi tốt, vươn ra những tán lá dài thật dài. Một ngày, không hiểu ai, anh hay chị kéo tán lá dài nhất ấy sang lan can nhà anh bên cạnh. Cuộc tình bắt đầu từ dòng chữ đầu tiên anh viết lên ấy. Không phải lời tán tỉnh, cũng chẳng biết gửi cho ai, chỉ thấy ghi “Chào em!”. Tôi thường tưới hoa vào những lần học bài khuya. Mỗi lần tưới, tôi kéo tán lá lại kiểm tra xem có nụ nào xuất hiện không. Lần ấy, tôi chẳng nghĩ ngợi, ghi liền mấy chữ xuống hàng dưới: “Chào anh! Trăng hôm nay thật đẹp!”. Hôm sau, chờ cho anh ra khỏi nhà, tôi hồi hộp kéo tán lá lại. Thật ngạc nhiên, một hàng chữ mới xuất hiện: “Em cũng thích ngắm trăng nữa sao? Anh thì chỉ thích được ngắm trăng bên cạnh người con gái mình mến mà thôi. Anh có thể cùng ngắm trăng với em được không?”. Chà, bắt đầu gay cấn rồi đây! Chị mà biết được sẽ cho tôi một trận nên thân. Nhưng lỡ rồi, phải cố lựa lời mà từ chối sao cho đẹp lòng đôi bên. Lần lựa mãi như thế, anh vẫn kiên nhẫn nài nỉ được ngắm trăng cùng. Đến khi không thể từ chối, tôi thu hết can đảm kể đầu đuôi với chị. Không ngờ nghe xong, chị cười ỏn ẻn:
- Thằng đó nhìn có hơi nhem nhuốc nhưng cũng tốt bụng.
Thế là quen nhau. Tôi bỗng thấy vui vui khi nhìn họ háo hức chuẩn bị cho buổi hẹn đầu tiên dưới đêm trăng mà thừa hiểu rằng cả anh và chị sẽ chẳng ai ngắm trăng cả nhưng vẫn làm nên một cuộc tình đầy lãng mạn đấy thôi.