Cuối cùng cũng đến giờ tan học. Nhật Hạ vô cùng háo hức, tuy miệng cô thì câm như hến nhưng tay thì lại hoạt động hết công suất giúp Ngôn Thanh và Thụ Cẩm dọn đồ.
-Không cần!-Thụ Cẩm thực sự khó chịu. Nếu không phải vì sáng nay Nhật Hạ cứ be be cái mồm lên thì bây giờ Thụ Cẩm đã không bị ghét đến vậy.
Nhật Hạ thấy bạn khó chịu thì cũng nhướng mày đi sang chỗ Ngôn Thanh. Định làm kiêu với Nhật Hạ ư? Xin lỗi nhé! Không cần thì đây cũng không dây. Lúc này, Nhật Hạ trong mắt các học viên trong lớp chẳng khác nào con đỉa đang cố làm quen thân với hai người nổi tiếng cả. Nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Nhật Hạ thì những lời bàn tán về cô bỗng dưng im bặt. Ai mà chả biết cô nàng này học Karatedo...
-Đi thôi!-Nhật Hạ lạnh lùng phán. Thụ Cẩm và Ngôn Thanh thấy thế cũng im lặng mà cúp đuôi theo sau. Gì chứ? Không phải là hai cô sợ Nhật Hạ mà là có biết nhà người ta đâu?!?! Chẳng nhẽ lại lon ton đi trước à?!?! Trong lòng hai nàng nghĩ vậy nhưng thiên hạ nào biết! Người ta lại tưởng Ngôn Thanh và Thụ Cẩm sợ Nhật Hạ nên mới thế.
-Oa, chị Sul Hwa! Sao không xoã tóc bỏ kính ra?-Shiki reo lên làm Sukei và Dạ Thiên cũng phải đồng tình.
Dạ Thiên, Sukei và Shiki đã trực sẵn ở cổng trường. Ngôn Thanh và Thụ Cẩm nhìn thấy ba hotboy thì ra sức chỉnh sửa quần áo, ưỡn ngực ngẩng cao đầu làm dáng. Nhật Hạ cười rạng rỡ, chạy đến kéo tay hai chàng Nhật đi mặc dù ai đó đằng kia đang bốc lửa ghen ngùn ngụt. người khó chịu, người vui vẻ. Thực.....đáng đời!
Về đến nhà Nhật Hạ...
-Chị! Sao hôm nay chị lại nổi hứng muốn ăn lẩu làm em phải đi mua đồ vậy??-Nguyệt Đông nghe Nhật Hạ gọi thì lon ton chạy ra mở cổng.
-A, cả chị Thụ Cẩm, Shiki và anh Sukei cũng đến chơi sao??-Nguyệt Đông reo lên phấn khích. Mấy bà thím ở ngoài thấy bộ dáng atula của Nguyệt Đông biến đâu mất thì không thể hiểu nổi. À, nhưng mà thực ra Nguyệt Đông chỉ thích khi Sukei và Shiki đến thôi! Hai anh ý tốt lại hay giúp chị mà!
-Họ hay đến đây chơi lắm à??-Dạ Thiên và Ngôn Thanh đồng thanh, cả hai người đều khó chịu khi Sukei, Shiki và Nhật Hạ cứ quấn lấy nhau như thế! Riêng Ngôn Thanh thì lại ngượng ngùng cúi gầm mặt xuống vì vô tình nói đồng thanh với Dạ Thiên.
-Ơ..anh chị là ai thế ạ??
-Nguyệt Đông, đây là Dạ Thiên còn đây là Ngôn Thanh, mau vào để chị còn nấu ăn nào!
Cả đám lục tục kéo nhau vào nhà Nhật Hạ. Nguyệt Đông bảo khách ngồi ngoài sofa cùng mình xem tivi. Còn người trong bếp tuy làm một mình nhưng lại cảm thấy thật ấm cúng. Dạ Thiên liếc nhìn căn nhà. Trang trí thật giản dị, tuy hơi nhỏ nhưng lại vô cùng gọn gàng, ngăn nắp, còn thơm dịu mùi hoa. Anh thực rất thích.
-Em gái, em trang trí căn nhà này hả???-Dạ Thiên hỏi trong tình trạng không biết tên Nguyệt Đông.
-Không đâu, chị em làm từ A-->Z đấy!
Dạ Thiên cười cười, quả không hổ là vợ anh mà!
-Nguyệt Đông, em không vào giúp chị à??-Shiki hỏi-Không, thích thì vào mà giúp!
-Này Nguyệt Đông, anh chỉ sinh sớm hơn em một tháng nhưng anh học trên em một lớp đấy nhé!!
-Ai bảo mẹ cậu cho cậu đi học sớm làm gì?
-Tại anh đẻ sớm chứ bộ!
-Ai bảo cậu đẻ sớm làm gì?
-Tại bố mẹ anh lấy nhau sớm chứ bộ!
-Ai bảo bố mẹ cậu lấy nhau sớm làm gì?
-Tại ông bà anh đẻ ra họ sớm nên họ gặp và yêu nhau sớm chứ bộ!
-....ABCXYZ....
-Ai bảo kị của kị của cụ cậu đẻ sớm làm gì?
-Tại bố của kị của kị của cụ anh lấy mẹ của kị của kị của cụ anh sớm chứ bộ!
-.....ABCXYZ....
Trong lúc hai bạn trẻ đang cãi nhau chí choé thì Sukei và Dạ thiên đã vào bếp giúp Nhật Hạ. Ngôn Thanh và Thụ Cẩm thấy hai chàng đi vào thì cũng lục tục theo sau mặc dù trong lòng chẳng hề muốn động vào tẹo nào. Shiki thấy thế tưởng bọn họ nhân cơ hội lấy lòng Nhật Hạ thì cũng bỏ vào trong nốt.
Có một bà hoàng đang ngồi một mình xem tivi...
Nhật Hạ đang rửa rau thì thấy một bàn tay cũng thọc vào rửa cùng mình, ngước lên nhìn thì thấy khuôn mặt Suikei đang dí sát.
-Sul Hwa, mặt em dính rau cần kìa!
Dạ Thiên nhìn hai người kia thân mật gỡ rau cho nhau thì lửa ghen bốc lên ngùn ngụt, sấn tới rửa rau cùng.
-Chị Sul Hwa, để hai người bọn họ rửa rau đi, hai chị em mình đi chặt gà. Để em đi lấy cái bát hứng tiết.
Shiki dễ dàng giật Nhật Hạ về phía mình dù vào muộn. Nhật Hạ thì chỉ cười cười không để ý đến hai ánh mắt tiếc nuối khi cô dời đi lấy dao chặt gà.
Thấy Ngôn Thanh và Thụ Cẩm đứng như trời chồng, Nhật Hạ khuyên:
-Hai cậu có thể vào phòng khách!
-Không, không, chúng tớ muốn giúp!!
-Vậy hai cậu giúp tớ rửa lòng nhé?-Nhật Hạ cười gian.
Hai vị tiểu thư gật đầu trong nước mắt. Đi ăn mà cũng phải giúp sao trời??
Shiki cầm lấy con dao to từ tay Nhật Hạ, cắt vào cổ con gà. Nhật Hạ một tay giữ cánh, một tay giữ chân con gà, còn cái bát to thì đặt dưới đất hứng tiết chảy xuống.
Trừ Sukei ra thì ba người còn lại mỗi người một vẻ mặt hỗn tạp. Hai cô tiểu thư thì bụm miệng buồn nôn còn Dạ Thiên vẫn không thể tin một cô gái có thể làm việc đó bình thường như thế.
-Hai cậu hay giúp cô ấy chặt gà thế à?-Dạ Thiên quay sang hỏi Sukei. Anh không thể nhìn cảnh Nhật Hạ cả người bắn toé loe máu được nữa.
-Đó là gần đây. Trước đây cô ấy toàn làm một mình!
Một thanh niên đang trong tình trạng chết sững...
Sau khi hoàn thành thủ tục, Nhật Hạ để Shiki vặt lông gà còn mình quay qua lau mặt, rửa lòng gà đã mua về sẵn chứ chờ hai bức tượng kia có mà còn lâu.
Thực ra trong con gà kia cũng có lòng nhưng Nguyệt Đông sẽ ngốn hết. Để đề phòng cho cái miệng còn lại, cô phải đi mua thêm.
Mười lăm phút sau gà đã hơi nhừ. Nhật Hạ vội vớt gà ra nhờ Sukei bỏ rau đó đi chặt thịt còn mình sẽ lấy nội tạng ra sau. Trong lúc chờ, Nhật Hạ còn nhanh tay dập tỏi ớt pha nước mắm.
Dạ Thiên nhìn Nhật Hạ luôn chân luôn tay rồi lại quay qua nhìn hai cô tiểu đang đứng im thin thít mà thở dài ngán ngẩm. - nghiêng về phía Nhật Hạ.
-Hai cậu có thể vào phòng khách!-Dạ Thiên khuyên răn lần nữa. Hai cô nàng này ở đây chỉ tốn diện tích phòng.
Ngôn Thanh và Thụ Cẩm thấy mĩ nam khuyên thì tưởng là lo cho mình, cười tươi rói chạy đi rửa tay mặc dù chưa phải động vào cái gì.
Dạ Thiên và Shiki được Nhật Hạ giao cho nhiệm vụ chẻ rau muống. Nhìn Shiki chẻ rau thành , mảnh ngon ơ mà thán phục. Anh không biết đấy thôi, hồi trước khi qua tay Nhật Hạ đào tạo, Shiki còn chẻ xấu hơn anh bây giờ.
-Á..-Dạ Thiên do mải nhìn Shiki chẻ rau mà cắt vào tay. Nhật Hạ thấy thế vội đặt bát mắm xuống, rửa tay cẩn thận rồi lấy băng quấn vào.
-Sao lại không cẩn thận thế này?-Nhật Hạ dịu dàng hỏi.
Dạ Thiên nhìn cô gái đang ân cần băng bó cho mình thì tim đập thình thịch, anh cúi sát, rút kính cô ra và...
-CHÁT!!!-
Mời đọc chap sau!