Tần An Nhiên ngây người.
Tiếng gió càng lúc càng lớn, thổi đến đỉnh đầu cây ngô đồng, các nhánh cây chuyển động không ngừng.
Thỉnh thoảng vài cái lá khô lay động theo gió, dừng bên chân cô.
Bụi đất ở trên đường dường như cũng bay lên, xoay tròn rồi thổi đến lan can bên cạnh.
Lúc sau, những tiếng ồn biến mất, xung quanh lại yên lặng trở lại.
Khi cô có thời gian suy nghĩ, ba ý nghĩ loé lên trong đầu cô :
1.
Cô gặp ảo giác.
2.
Não Hứa Giác bị tắc tạm thời.
3.
Cô đùa quá trớn.
Thật lâu sau, cô mới cố gắng thu hồi những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, lấy lại bình tĩnh.
Cô không thể không thừa nhận, trong tình cảnh này chỉ có một lời giải thích.
Cô nhìn chằm chằm Hứa Giác, mấp máy môi, ngập ngừng : " Cậu........."
Cô cũng không biết nên nói cái gì.
" Tần An Nhiên." Hứa Giác nhìn cô, ánh mắt trong veo, không e dè " Tôi rất thích cậu."
".................."
Miệng cô khẽ cong, lại nói không ra nói.
Tầm mắt cô dừng tại khuôn mặt của cậu, vẻ mặt cậu trầm ngâm, những cảm xúc tiềm ẩn hiện rõ trên khuôn mặt.
Cô xác nhận, quả thật lần này cậu không có đùa cô.
Cô chưa từng thấy cậu thật sự nghiêm túc như vậy.
Nhưng cậu nghiêm túc như vậy, cô lại không biết nên đáp lại như nào.
Cô thậm chí cảm thấy có chút bất bình, lúc trước nhiều lần đều là Hứa Giác khiến cô cạn lời, cô liền phản kích một lần rồi cho qua.
Hai người cứ đứng đối diện nhau như vậy, thời gian giống như ngưng lại.
Ánh trăng trên ngọn cây, mây đen tiếp tục trôi, dưới sân lấp ló bóng hình hai người, khuôn mặt bọn họ lúc sáng lúc tối.
Cuối cùng Hứa Giác cũng mở miệng nói : "Cậu không cần phải đáp lại tôi nhanh như vậy."
Hô ~
Tần An Nhiên thở phào nhẹ nhõm một hơi, không hiểu tại sao cô còn cảm thấy có chút cảm kích đối với cậu.
" Đi thôi, tôi đưa cậu về." Sắc mặt Hứa Giác khôi phục lại bình thường, thản nhiên nói.
Tần An Nhiên gật đầu.
Đoạn đường tiếp theo cũng không dài, nhưng Tần An Nhiên cảm thấy con đường này dường như không có điểm dừng.
Người đi xung quanh không nhiều, hai người đi chung một đường yên lặng không nói gì cả, bên tai im ắng, dưới chân tiếng lá khô giòn vang càng rõ, mơ hồ còn nghe được tiếng chính mình hít thở.
Sau khi gần đến tầng dưới ký túc xá của Tần An Nhiên, cô xoay người nhanh chóng nói " chào tạm biệt" với Hứa Giác, tránh mặt cậu, sau đó nhanh chóng bước vào trong.
Hứa Giác ở sau lưng hô to một tiếng : " Tần An Nhiên."
" Hả?" Tần An Nhiên dừng lại, quay đầu.
Bộ dạng Hứa Giác sa sút đứng dưới ngọn đèn đường bên ngoài toà nhà ký túc xá " Cậu không cần phải cảm thấy áp lực.
Không cần phải ra quyết định khi không muốn đồng ý."
Tần An Nhiên gật đầu, xoay người lại vào ký túc xá.
Từng bước đi lên cầu thang, trong đầu cô vẫn không ngừng hiện lên một màn vừa rồi.
Thật giống như là nằm mơ, hoàn toàn không có chút cảm giác chân thật.
Cô vẫn nghĩ ấn tượng của cậu đối với cô là bạn học nữ tầng dưới kỳ quái khó hiểu; cũng giống như ấn tượng của cô đối với cậu là bạn học nam trên lầu kiêu ngạo, trẻ con .
Nhưng không tới, sẽ có một ngày cậu lại có thể đối với cô..............
Đột nhiên, cô dừng chân lại.
Cô nhận ra rằng câu nói cuối của Hứa Giấc rất sâu sắc, nhưng trên thực tế logic thì không có.
Cái gì mà không cần quyết định cho đến khi đồng ý ?
Thời điểm đáp ứng kia, quyết định chẳng phải là đồng ý ?
Đổi cách nói khác thì chính là : cậu chừng nào thì đồng ý ở bên tôi, khi nào thì cho tôi câu trả lời thuyết phục, dù sao thì cũng chỉ có một lựa chọn.
Tần An Nhiên :.................
Sao cậu có thể nói kiểu đó với dáng vẻ nghiêm túc, sắc mặt không đổi chứ ?!
Mệt cô nghe xong thì phản ứng đầu tiên lại có chút cảm kích cậu!
Hiện tại cô cảm giác được có chân thật, quả thật đó là chuyện mà cậu có thể làm.
Buổi tối trở lại ký túc xá, bạn cùng phòng cũng đã trở về, ríu rít trao đổi những chuyện trong một ngày.
Tần An Nhiên cũng không có đem chuyện này nói với bất kỳ ai nào, kể cả Khúc Sam Sam.
Cô một mình rửa mặt xong nằm trên giường, trằn trọc nửa ngày, quyết định trước là không thèm nghĩ nữa.
Cô dần khôi phục bình tĩnh, đi ngủ mà trong lòng đầy tâm sự.
Trong tuần tới, cô cũng không gặp mặt Hứa Giác quá nhiều, nếu gặp thì cũng chỉ là chào nhau vội vàng rồi rời đi.
Giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, giống như mọi thứ đều thay đổi.
Mãi cho đến chủ nhật học bổ túc tại trung tâm, cô mới chính thức cảm thấy ngại ngùng.
Vẻ mặt Hứa Giác vẫn như thường, không có nhắc lại chuyện tối đó, thoạt nhìn so với trước kia chẳng có gì khác biệt.
Nhưng Tần An Nhiên thì khác.
Bên trong có 5m2, hai người ở cùng một chỗ, làm cho cô lần đầu cảm thấy được sao không gian lại nhỏ như vậy?
Hứa Giác bên cạnh đang làm bài, vẻ mặt tự nhiên, còn vô cùng chuyên chú.
Nhưng Tần An Nhiên ở bên lại dao động, không thể tập trung được.
Quen nhau mười mấy năm, khoảng cách trong lúc đó bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi.
Lần đầu tiên, cô ngồi bên cạnh Hứa Giác cảm thấy không được tự nhiên.
Trước kia, cậu đối với cô như là không khí bình thường, cô biết cậu vẫn không có lúc nào là không ở cạnh, nhưng giống như chưa từng lưu lại cảm giác tồn tại quá như vậy.
Nhưng sau đêm đó, đột nhiên cảm giác tồn tại của cậu trở nên rõ ràng hơn.
Hô hấp của cậu, giọng nói của cậu, mùi hương của cậu, nhiệt độ cơ thể của cậu, khiến cô đều có thể cảm nhận được.
Loại cảm giác mãnh liệt mà rõ ràng này làm cho tay chân của cô có chút luống cuống.
" Tần lão sư, tôi nộp học phí đúng hạn." Đột nhiên Hứa Giác cất tiếng nói, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tài liệu, giọng điệu bình tĩnh " Cho nên phiền ngài thời điểm dạy học, tận lực loại bỏ tạp niệm."
"..................."
Tần An Nhiên ý thức được chính mình quả thật thất thần.
Cô ngượng ngùng đứng lên, hít sâu một hơi, tự nhủ với bản thân là khi làm việc phải chuyên nghiệp , phải khắc chế.
Vì thế cô cầm lấy tài liệu, dường như trở lại bình thường cùng Hứa Giác luyện phát âm.
Sau khi dạy phụ đạo xong, Tần An Nhiên dọn mặt bàn một chút, đem tài liệu xếp gọn gàng lại.
Bỗng nhiên nhìn sang Hứa Giác đã xếp xong sách vào cặp, tựa vào cạnh bàn nhìn cô, không có rời đi trước.
" Sao lại......." Tần An Nhiên ngẩng đầu.
" Hôm nay là sinh nhật cậu đúng không?"
" Ừ?" Tần An Nhiên giật mình.
Cô không nghĩ tới Hứa gIác lại nhớ rõ điều này, cô không tổ chức sinh nhật nên không nói cho ai.
" Đi đến nhà của tôi, có đồ này tặng cậu."
" Nhà cậu?"
" Ừ.
Không phải lần trước tôi nói, nhà tôi mua nhà ở Hoa Quỳnh sao?"
Tần An Nhiên nghe xong không nói gì, đưa ngón tay đặt trên tư liệu nhẹ nhàng vẽ.
Cô do dự.
Đổi lại nếu là trước kia, cô khẳng định cảm thấy không sao cả, đáp ứng luôn.
Vừa lúc đi xem nhà cậu ở, cô còn cảm thấy rất tốt.
Nhưng là hiện tại...............
Nhìn thấy vẻ chần chừ trên mặt cô, tựa hồ biết cô suy nghĩ cái gì, Hứa Giác khẽ cười một chút, cất tiếng nói mang theo ý đùa : " Nếu không trên đường thuận tiện mua bình xịt phòng xói để trên đường đi cậu cầm trên tay?"
"............"
Cuối cùng, Tần an Nhiên vẫn gật đầu.
Cô quen cậu lâu như vậy, nhân phẩm của cậu vẫn là tin được.
Hơn nữa, cũng không thể vì quan hệ xấu hổ như hiện tại mà làm hỏng ý tốt của cậu.
Hứa Giác cùng cô xuống tầng lấy xe, nơi này bảo an nghiêm ngặt, cô cùng Hứa Giác đi qua cửa trạm kiểm soát, rồi đi vào.
Tiểu khu diện tích rộng, không gian được thiết kế tỉ mỉ, cách bố trí phù hợp.
Bây giờ đã vào thu, cây cối đều đã đổi màu, mai cúc được đặt ở giữa bàn, xung quanh có các dòng sông uốn lượn.
Nơi này có vị trí địa lý rất tốt, nằm cạnh khu phồn hoa nhất của phố thương mại, nhưng ở trong tiểu khu nên không nghe thấy tiếng ồn gì cả, có cảm giác yên tĩnh giữa nhịp sống hối hả.
Hứa Giác quét thẻ rồi tiến vào thang máy, cuối cùng dừng trước cửa của một phòng.
Cậu mở cửa ra, ý bảo Tần An Nhiên vào trước.
Tần An Nhiên tiến vào tiền sảnh , nhìn dạo một vòng.
Là một căn hộ lớn, trang trí theo phong cách Châu Âu, không gian sống tinh tế, đồ đạc với màu sắc phong phú và mạnh mẽ.
Ban công với kiểu cửa sổ sát đất càng làm cho căn phòng thêm thoáng và sáng ngời.
* Tiền sảnh là nơi mà mọi người đến sẽ thấy đầu tiên khi bước vào căn hộ của bạn.
Cô nghĩ chắc là do mẹ Hứa Giác tự mình trang trí, thoạt nhìn thì nó giống với phong cách cô yêu thích.
Cô đang bước vào tiếp thì đột nhiên có một đôi dép được đưa tới trước mặt cô.
Là đôi dép bông, trên đó còn có đôi cách thiên thần.
Này........
Tần An Nhiên do dự nên không đi vào.
" Không phải của mẹ tôi, là cho cậu đi." Dường như Hứa Giác hiểu được sự lo lắng của cô.
" Ồ." Quả thật là Tần An Nhiên lo dì Uông sẽ để ý việc bản thân mình tuỳ tiện đi dép của dì ấy.
Nghe Hứa Giác nói như vậy, cô yên tâm mà đi xỏ dép rồi đi vào.
" Cậu có thể xem TV ở phòng khách." Hứa Giác nói với cô, thay cô mở TV lên.
Sau đó cậu liền về phía phòng bếp.
Phòng bếp thông với phòng khách, Tần An Nhiên có thể thấy cậu đang bận rộn làm gì đó.
" Cậu đang làm gì?" Cô hỏi.
" Chờ một lát cậu sẽ biết."
Tần An Nhiên thấy cậu vậy mà lại đeo tạp dề, khác xa với khí chất kiêu ngạo thường ngày của cậu, khiến cô cảm thấy buồn cười.
Sau khi Hứa Giác nghe được, nhìn cô một cái, không nói gì cả, cúi đầu tiếp tục làm việc của bản thân.
Tần An Nhiên cũng không muốn xem TV, cô liền dựa vào quầy bar ngăn cách phòng bếp với phòng khách nhìn cậu làm việc.
Trải qua một buổi chiều ở chung, cô dần cảm thấy được không khí xấu hổ giữa hai người lúc đó tan biến đi khá nhiều.
Hứa Giác lấy lòng nồi cơm điện ra, bên trong đã có gạo nếp được nấu chín.
Sau đó cậu đổ tất cả gạo nếp này vào một cái máy, cắm điện rồi ấn nút, chỉ nghe thấy âm thanh " két két" vang lên.
Vài phút sau lấy ra, gạo nếp đã thành dạng sền sệt, giống như bột mì được pha loãng, trắng tinh và sánh mịn.
Nhìn đến đây, dường như Tần An Nhiên đã hiểu được cậu đang muốn làm gì.
Sau đó Hứa Giác mở ngăn tủ ra, lấy ra một túi bột đậu tương, đổ và nồi rồi rang, sau đó đổ thêm đường trắng vào.
Tiếp theo cho bột đậu dính vào gạo nếp, chia thành các hình tròn với kích cỡ phù hợp.
" Đây là bánh....đậu tương? " Tần An Nhiên hỏi dù đã thấy rõ ràng.
" Ừ." Hứa Giác gật đầu.
Đổ bột đậu tương vào một cái hộp trang trí, sau đó đem miếng bánh đổ vào.
" Sao cậu học được cách làm cái này? " Tần An Nhiên cảm thấy thật kỳ lạ.
Nhìn khả năng cao làm bánh thành thạo của cậu, hẳn là không phải lần đầu làm.
Hứa Giác ngưng làm một chút, khẽ thở dài : " Tôi phát hiện hoá ra cậu lại trì độn như vậy, thật sự không còn cách nào mà."
Cậu cầm que tăm xiên vào bánh, sau đó đưa tới quầy bar trước mặt cô.
Bánh còn nóng hổi, khói không ngừng bay lên ở giữa hai người.
Mùi bột đậu tương hoà quyện với mùi gạo thơm phức, một vị ngọt nhẹ lan toả khắp không gian.
Hứa Giác cúi người xuống, tầm mắt đối diện với cô, ánh mắt bình tĩnh :
" Tần An Nhiên, tôi đang theo đuổi cậu.".