Tần An Nhiên không trả lời lại Hứa Giác, nói cách khác chính là cô không biết trả lời thế nào.
Cô vốn nghĩ Hứa Giác đáp lại là " Quên đi đi " hoặc là chỉ trích cô một chút.
Bất luận là như thế nào, cô cũng sẽ lặng lẽ chấp nhận kết quả.
Nhưng đối phương lại làm khác đi thể hiện thái độ cương quyết, làm xáo trộn tất cả những suy nghĩ trước của cô.
Hai tuần kế tiếp, chỉ cần không có tiết, Tần An Nhiên đều ở lại ký túc xá không ra ngoài.
Cô cũng không biết chính mình đang trốn tránh cái gì, có thể trong tiềm thức, cô căn bản không muốn đối mặt với Hứa Giác.
Cô căn bản không dám đứng trước mặt anh, nói với anh rằng cô không thích anh.
Buổi tối thứ sáu nọ, Khúc Sam Sam khuya mới trở về ký túc xá.
Lúc trước tham gia gặp mặt làm quen, cô ấy quen một nam sinh, rồi chính thức hẹn hò, sau đó không còn ở lại ký túc xá tiếp tục xem chương trình tạp kỹ nữa.
Tần An Nhiên đã rửa mặt xong, chuẩn bị lên giường ngủ.
Khúc Sam Sam bỗng nhiên nhảy đến trước mặt cô, làm bộ dáng lấy lòng cười nịnh bợ nói : " An Nhiên này, mai giúp tớ một việc được không ? "
" Việc gì cơ ? " Tần An Nhiên dừng việc leo lên giường, quay đầu hỏi.
" Cậu biết gần đây tớ đang yêu đương ? " Vẻ mặt Khúc Sam Sam ngọt ngào, đôi mặt hiện rõ sự vui vẻ.
" Ừ.
" Tần An Nhiên nhớ cô ấy luôn luôn suy nghĩ về tình yêu , liền hỏi " Tớ chưa gặp qua nam sinh kia đâu, đáng tin không ? "
" Này nha, sao lại không đáng tin chứ.
Nao sẽ đưa cậu đi gặp sau ~ " Khúc Sam Sam vỗ nhẹ cô một chút, oán trách nói.
" Ừ.
" Tần An Nhiên gật đầu " Vậy cậu muốn tớ giúp gì ? "
" Hì hì, ngày mai ban liên lạc đối ngoại có giao nhiệm vụ cho tớ, nhưng tớ có hẹn với bạn trai đi tới công viên chơi, cho nên cậu đi thay tớ làm nhiệm vụ được không ? " Khúc Sam Sam ôm cánh tay cô đung đưa làm nũng " Đi mà ? Lần sau có gì tớ đi thay cậu.
"
Tần An Nhiên do dự một chút, nếu là bình thường thì cô sẽ đồng ý.
Nhưng gần đây cô không muốn ra ngoài.
" Cậu thương tớ đi màaaa.......!" Khúc Sam Sam ôm cô chặt hơn nữa, nước mắt lưng tròng " Nếu không nắm bắt thời gian để đi hẹn hò, tớ sẽ nhanh bước vào thời kì mãn kinh mất.
"
" ..........!"
Tần An Nhiên không có cách nào, đành phải đáp ứng.
Buổi chiều ngày hôm sau, cô đứng bên ngoài sân bóng rổ của trường, im lặng không nói gì.
Sớm biết nhiệm vụ của Khúc Sam Sam là này, đánh chết cô cũng không đồng ý.
Cô hiện tại chỉ có thể cầu nguyện mong sẽ không gặp Hứa Giác.
Cô cùng bộ trưởng ban liên lạc đối ngoại Chương Hoàn Hải gặp nhau tại chỗ lối vào, đối phương sắp xếp cho cô chút việc.
Kỳ thật rất đơn giản, chính là ban liên lạc đối ngoại hỗ trợ trận đấu bóng rổ, đối phương yêu cầu cầu thủ thống nhất mặc đồ có logo thương hiệu, cho nên trước tiên ban liên lạc đối ngoại đến để cầu thủ đăng ký số đo, sau đó thống nhất đi đặt làm.
Chương Hoàn Hải đưa danh sách cầu thủ bóng rổ cho cô, sau đó vội đi làm việc khác, anh ấy có rất nhiều công việc phải làm.
Tần An Nhiên cầm danh sách đi vào sân bóng rổ, liền thấy Đỗ Thi Vũ.
Cô ấy thở hổn hển mang theo thùng lớn tới sân bóng rổ bên kia.
Sau khi tham gia cùng vài hoạt động cho sinh viên, hai người đã tính là quen nhau.
Tần An Nhiên cùng cô ấy chào hỏi, đưa tay cầm cùng cô ấy.
Cô nhìn vào bên , là chai nước có màu nâu.
" Đây là....!nước ô mai ? " Cô hỏi.
" Ừ.
Tớ mua cho đội bóng rổ.
" Vẻ mặt Đỗ Thi Vũ mang chút kiêu ngạo " Tháng 5 này thời tiết bắt đầu nóng lên, mua nước ô mai giải khát.
"
" Ồ.
" Tần An Nhiên lên tiếng.
Đỗ Thi Vũ nghiêng đầu nhìn cô một cái, đột nhiên hỏi : "An Nhiên, quan hệ của cậu với Hứa giác gì vậy ? "
Vấn đề này làm cô bất ngờ không kịp phòng bị, tay cầm thùng siết chặt thêm chút, vẻ mặt không biến sắc " Không có quan hệ gì.
"
" Thật sao ? Vậy tốt quá ! " Đỗ Thi Vũ vui mừng vô cùng.
Bỗng nhiên, cô ấy nhìn thấy mẫu gấu được thêu trên tay áo của Tần An Nhiên, mắt sáng lên, hỏi : " Đây là Winnie the Pooh kiểu mới sao ? "
Tần An Nhiên cúi đầu nhìn thoáng qua, cười nói : " Không phải, tay áo của tớ lúc trước bị rách nên mẹ tớ thêu lại.
"
" Oa, mẹ cậu làm gì vậy, có thể thêu được cái này sao ? " Đỗ Thi Vũ tán thưởng nói.
" Mẹ tớ mở tiệm may, bình thường may quần áo.
"
" Ồ.
" Đỗ Thi Vũ có chút suy tư nhìn cô , không nói gì.
Tần An Nhiên nói chuyện với cô ấy, ánh mắt bình tĩnh nhìn ra phía sân bóng.
Hiện tại đang là thời gian đội bóng rổ tập huấn, trên sân có vài người đang tập luyện.
Bởi vì là huấn luyện riêng, cho nên xung quanh không có người đứng xem, nên những người ngoài đi vào trong sân như cô sẽ trở nên nổi bật hơn.
Cô chậm rãi đi dọc theo phía ngoài của sân bóng, cố gắng đem cảm giác tồn tại của bản thân giảm xuống thấp nhất.
Nhưng là, dường như không có bóng dáng của Hứa Giác.
Sau khi cùng Đỗ Thi Vũ đem thùng nước ô mai này tới chỗ khán đài, cô nhìn quay sân bóng xác nhận một chút, nhẹ nhàng thửo ra.
Xem ra hôm nay anh không đến tập huấn.
Cô vẫn là may mắn.
Cô tìm được chủ quản của đội bóng rổ là người ngồi hàng đầu tiên ở khán đài, nói rõ lý do mình đến.
Cô vốn muốn lấy thông tin trực tiếp từ bảng thông tin của cầu thủ, kết quả chủ quản nói đã lâu rồi bọn họ không có thiết kế đồng, lại có thành viên mới ra nhập, cho nên rõ ràng là phải lần nữa thống kê lại.
Sau đó chủ quản thổi còi, ý bảo mọi người trên sân bóng dừng một chút, hiện tại có việc khác.
Trong lúc tất cả mọi người hướng lại đây tập trung.
Tần An Nhiên lấy quyển sách ra kê lên viết, lấy thêm cái bút sẵn sàng ghi số đo lại.
Lúc này, chỉ nghe thấy chủ quản bên cạnh hô to : " Hứa Giác, trước tiên lại đây một chút, tạm dừng huấn luyện, có chút việc.
"
Tần An Nhiên cảm thấy shock, tay cầm bút hơi run lên.
Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy Hứa Giác từ phòng thay đồ ra, vốn là định đi đến sân bóng, nghe nói vậy liền xoay người đi tới đây.
Cậu mặc đồng phục bóng rổ màu đen, là bộ lần trước cô tặng.
Hứa Giác bước hai bước, thấy Tần An Nhiên cũng ở đó, hơi dừng chút.
Vẻ mặt thoáng thay đổi rồi lại trở lại bình thường.
Tần An Nhiên chậm rãi hít một hơi, bình tĩnh lại, tự nhủ cư xử như bình thường là được.
Sau khi chủ quản đơn giản giải thích một chút, liền bảo Tần An Nhiên bắt đầu làm công việc thống kê.
Cô cầm danh sách, đọc tên từng người rồi họ đọc số đo.
" Hoắc Thiệu Vân.
"
" 4XL.
"
" Hạ Hàng.
"
" 3XL.
"
" Lô Cường.
"
" 3XL.
"
...........
Cứ tiếp tục như vậy, công việc thống kê diễn ra cũng rất thuận lợi.
Sau đó, kế tiếp là.......
Ngòi bút của cô dừng chút, cố gắng khiến giọng mình bình tĩnh không run : "Hứa Giác.
"
Sau khi đọc xong tên này, cô không ngẩng đầu, mà nhìn chằm chằm và danh sách, nắm chặt bút.
Chờ khi anh trả lời liền ghi vào, sau đó sẽ không phải lo sợ nữa.
Nhưng kế tiếp là vài giây im lặng, cũng không nghe thấy thanh âm gì.
Tần An Nhiên không tự giác mà ngẩng đầu, nhìn Hứa Giác không tập trung dựa vào trụ bóng rổ, ánh mắt dừng trên người cô, vẻ mặt cười như không cười.
Cô mím môi, hạ mắt xuống, đọc lại lần nữa : " Hứa Giác.
"
Khóe môi Hứa Giác khẽ cong lên một chút, thong thả nói, ngữ điệu mang theo chút trêu chọc : " Số đo quần áo của tôi, cậu không biết ? "
Cái từ " cậu" cực kì rõ ràng.
Nghe nói vậy, cầu thủ xung quanh lộ ra vẻ mặt với nhiều ý nghĩ sâu xa, thấp giọng cười.
Vẫn có những người không rõ, ánh mắt quét qua quét lại giữa hai người.
Tần An Nhiên không nói gì, cắn môi dưới, tay nắm bút không di chuyển.
Bỗng nhiên, bên cạnh có giọng nữ vang lên : " An Nhiên, nhà cậu mở tiệm may, lần này nhà cậu phụ trách may sao ? "
Tần An Nhiên có chút bất ngờ ngẩng đầu, nhìn thấy Đỗ Thi Vũ đứng bên cạnh, cười châm biếm hỏi cô.
Những lời này hỏi làm cô có chút xấu hổ.
Tần An Nhiên không biểu lộ ra gì cả, nhẹ giọng đáp : " Không phải, nhà tớ chỉ là tiệm may nhỏ, không nhận đợt lớn như vậy...!"
" 4XL.
" Hứa Giác đột nhiên chen vào nói, dừng đề tài này.
Tần An Nhiên vội vàng cúi đầu ghi vào, sau đó tiếp tục đọc tên khác.
Sau khi công việc thống kế được làm xong, Tần An Nhiên cất danh sách đi rồi đứng lên, nói cảm ơn với mọi người.
Nhóm cầu thủ trở lại sân bắt đầu một vòng huấn luyện mới.
Tần An Nhiên nói với chủ quản một tiếng, chuẩn bị rời đi, quay đầu lại nhìn thấy phía trước Hứa Giác vẫn đứng ở đó như cũ.
Tròng mắt của anh đen như mực, trong mắt mang ý không khó diễn tả, cứ như vậy nhìn cô.
Cô không nhìn thẳng anh, tầm mắt dừng trên bộ đồ anh mặc.
Quả thật, nó rất phù hợp với anh.
Bộ đồ càng làm tôn dáng người đẹp và cao ráo, cơ bắp tuyệt đẹp như ẩn như hiện lộ ra.
Mỗi lần cậu mặc đồng phục bóng rổ, khí thế của thiếu niên càng rõ hơn, vô cùng nổi bật.
Tần An Nhiên có chút thất thần, ánh mắt cũng không tập trung nhìn một chỗ.
Lơ đãng nhìn Hứa Giác đối diện, cô vội vàng dời ánh mắt.
" Muốn nhìn thì nhìn đi, vốn cũng là mặc cho cậu xem.
" Trong lời nói Hứa Giác dường như có ý trêu ghẹo.
" Tôi còn có việc phải đi trước.
" Nói xong Tần An Nhiên chạy nhanh về phía trước.
Khi đi ngang qua bên người Hứa Giác, anh đột nhiên mở, giọng nói nghiêm túc hơn nhiều : " Tần An Nhiên, cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì được không ? "
Tần An Nhiên ngừng lại.
Ánh mắt của cô vẫn chăm chú vào vạch kẻ trắng trên mặt đất, một lát sau mới từ từ mở miệng : " Không có gì.
Nội dung tin nhắn là những gì tôi muốn nói.
"
Nhưng cô không có dũng khí lặp lại lần nữa.
Cô nâng bước chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước.
Hứa Giác trực tiếp chắn trước mặt cô, dường như còn muốn nói gì đó.
Lúc này, Đỗ Thi Vũ vội vàng chạy tới.
" Anh Hứa Giác, chủ quản tìm anh.
" Thanh âm ôn nhu của cô ấy vang lên.
Hứa Giác không kiên nhẫn " sách" một tiếng, giọng nói khó chịu : " Sao cậu cứ luôn gọi tôi là anh ? "
Đỗ Thi Vũ bị thái độ của anh dọa, rụt rè nói : " Bởi vì anh lớn hơn em, dùng tôn xưng* mới lẽ phép.
"
* cách gọi kính trọng
" Vậy sao không gọi tôi là ông nội ? "
" .........!"
Tần An Nhiên cũng quay đầu nhìn hai người.
Hứa Giác còn muốn cùng cô nói gì đó, nhưng bên kia chủ quản đã thổi còi.
Không có cách khác, anh hướng trong sân chạy tới.
Tần An Nhiên tìm được Chương Hoàn Hải, vốn tưởng vậy là xong việc, kết quả đối phương lại bố trí cho cô việc khác, bảo cô sắp xếp các thông tin mà người khác đã làm để gửi cho bên nhãn hàng.
Cô đành phải ngồi ở một góc trên ghế khán đài của sân bóng rổ, xử lý tài liệu này.
Đội bóng rổ trên sân liên tục tập luyện, cả sân bóng tràn ngập tiếng bước chân cùng tiếng nhảy lên " thùng thùng ".
Tần An Nhiên cố kiềm chế, chuyên chú xử luyện chuyện trong tay, không ngẩng đầu nhìn Hứa Giác.
Đã đến giờ nghỉ ngơi.
Tần An Nhiên nhìn thoáng qua, Hứa Giác cùng đồng đội đi ra khỏi sân.
Anh ngồi trên ghế cách cô không xa, lấy khăn mặt bên cạnh lau tóc, ánh mắt không chút che giấu vẫn dừng trên người cô.
Tần An Nhiên giả vờ nghiêm túc không nhìn anh, tiếp tục lo chuyện trong tay.
Nhưng nhịn không được, tất cả lực chú ý đều bị anh hấp dẫn.
Cô nhìn thấy Đỗ Thi Vũ chạy tới chỗ anh, cầm trong tay một chai nước ô mai đưa cho anh : " Anh Hứa Giác, anh uống nước ô mai đi, em đặc biệt mua đó.
"
Hứa Giác không đưa tay nhận lấy, đặt khăn mặt trên vai đáp : "Tôi không uống.
"
" Uống đi.
Thời tiết đang nóng lên, cận thẩn bị cảm nắng.
"
" Tôi không thích uống nước ô mai.
" Giọng điệu Hứa Giác lạnh nhạt.
Tựa hồ nhìn đến Hứa Giác vẫn một mực nhìn về phía Tần An Nhiên bên kia, Đỗ Thi Vũ dò hỏi : "Anh Hứa Giác, Tần An Nhiên là bạn gái anh sao ? "
Giọng của cô ấy khá lớn, Tần An Nhiên có thể nghe được rõ ràng, bỗng nhiên dừng tay một chút, hô hấp cũng hơi ngưng lại, không hiểu sao tim đập nhanh hơn.
Ánh mắt Hứa Giác đảo qua gương mặt cô,không mở miệng lên tiếng trả lời.
Đỗ Thi Vũ lại mở nói, trong giọng nói mang theo ý cười rõ : " Em vừa rồi hỏi An Nhiên, cô ấy giải thích là không có quan hệ gì cả.
"
Nghe vậy, ánh mắt của Hứa Giác như có lửa =))) ( mình cũng không biết nói sao nữa kiểu đang vô cùng tức muốn bùng cháy lên á ), đâm vào da thịt của Tần An Nhiên làm đau, cảm thấy cả người không được thoải mái.
Đỗ Thi Vũ ở cạnh tiếp tục nói : " Lúc trước em còn tưởng hai người là một đôi, làm em mỗi lần đến xem anh chơi bóng đều cảm thấy không tốt lắm....!"
Tần An Nhiên chịu không nổi nữa, cầm tài liệu trong tay và mang theo cặp đi tới cửa ra vào của sân bóng rổ.
Cô vội vàng bước đi, mơ hồ còn nghe thấy phía sau Đỗ Thi Vũ gọi một tiếng " anh Hứa Giác ".
Cô không muốn để ý đến nữa, nếu còn ở lại thì trong đầu cô đều tràn ngập hành động của hai người họ.
Cô không thể suy nghĩ hay làm việc được nữa.
Nhìn thấy Hứa Giác cùng nữ sinh kia nói chuyện phiếm, cô bỗng nhiên hiểu ngày đó anh nói với cô " Đừng thân thiết với nam sinh khác trước mặt tôi, tôi sẽ rất khó chịu.
"
Quả thật, cô rất khó chịu.
Ra khỏi sân, bên ngoài không khí mát mẻ, cô mới dần cảm thấy dễ thở hơn.
Mới vừa đi được hai bước, bỗng nhiên, cánh tay bị ai đó túm lại.
Cô quay lại, là Hứa Giác.
Anh trực tiếp đuổi theo cô ra tới đây.
" Cậu đi đâu ? " Hứa Giác hỏi.
Tần An Nhiên kéo tay về phía mình một chút, không giãy.
Cô không nhìn anh, thấp giọng nói : " Cậu buông tay trước đã.
"
Hứa Giác buông tay ra, hỏi : " Vì sao trốn tránh tôi ? "
" Tôi không có trốn tránh cậu.
" Tần An Nhiên không tự chủ được nuốt nước miếng xuống, giọng nói có chút yếu ớt " Gần đây không có tiết gì, nên tôi không ra khỏi ký túc xá.
"
Dường như Hứa Giác khẽ " xuy" một tiếng, cũng không có vạch trần lời nói dối có thể nhìn thấu chỉ bằng một cái liếc mắt.
Không khí có chút nặng nề, xung quanh không có chút gió, vừa mới cảm nhận được không khí mát mẻ trong nháy mắt lại tan biến.
Sau một lúc lâu, Tần An Nhiên cố gắng nhớ tới một chuyện : " Đỗ Thi Vũ cô ấy....!"
Lời còn chưa nói xong, Hứa Giác trực tiếp ngắt lời cô, giọng nói bình tĩnh : " Tôi và cô ấy không có gì cả, cậu không cần lo lắng.
"
" Không phải, tôi muốn nói là....!" Tần An Nhiên dừng một chút, khó khăn nói ra " Cô ấy rất tốt, cũng rất thích hợp với cậu.
"
" Cậu đang nói cái gì ? " Hứa Giác nhăn mày, trong giọng nói lúc này thể hiện rõ sự tức giận.
Tần An Nhiên không dám nói lại lần nữa.
" Tần An Nhiên, cậu ngẩng đầu.
" Giọng Hứa Giác trầm thấp.
" Hả ? " Tần An Nhiên hỏi, nhưng ánh mắt vẫn nhìn dưới đất như trước.
" Cậu ngẩng đầu, nhìn tôi nói, cậu không thích tôi.
"
Tần An Nhiên không ngẩng đầu.
" Cậu có thể làm chứ ? "
Tần An Nhiên trầm mặc.
" Cho nên cậu chính là có cảm giác với tôi.
" Hứa Giác cúi người kéo gần khoảng cách của hai người, giọng điệu ái muội trêu chọc cô.
" Tôi phải về ký túc xá.
"
Tần An Nhiên tránh anh đi chuẩn bị đi khỏi đây, cô sợ rằng nếu còn tiếp tục ở lại thì sự bình tĩnh mà cô đã duy trì sẽ sụp đổ mất.
" Đi mua giúp tôi chai nước ô mai đã.
" Hứa Giác bỗng nhiên nói ra một câu.
" Cái gì ? " Bởi vì rất ngạc nhiên, Tần An Nhiên lần này trực tiếp ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Hứa Giác chỉ đến chỗ nghỉ mát bán đồ uống bên cạnh, vẻ mặt vô cùng thản nhiên : " Tôi muốn uống nước ô mai.
"
" Chẳng phải trong sân có một thùng sao ? "
" Tôi muốn uống đồ cậu mua.
"
" ..........!"
" Nếu không uống tôi có cảm giác mình bị cảm nắng.
"
" ...........!"
Trong lòng cô thở dài một hơi, cô vẫn là đi đến chỗ nghĩ mát bán đồ uống bên cạnh, mua một chai rồi đưa cho anh.
Hứa Giác vừa lòng mà nhận lấy : " Tôi còn nghĩ cậu sẽ không quan tâm tôi nữa.
"
" .......!Tôi đi trước.
" Tần An Nhiên nói xong đi xuống bậc thang.
" Tần An Nhiên.
" Hứa Giác ở sau gọi một tiếng.
Cô dừng bước chân lại.
Một lát sau, Hứa Giác mới mở miệng, giọng điệu nhu hòa :
" Tôi nói rồi, khi nào đồng ý thì hãy ra quyết định.
".