“...”
Tay cầm điện thoại của Tang Trĩ khựng lại. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, ánh mắt trống rỗng, còn nghi ngờ có phải do mình chưa tỉnh rượu nên nghe nhầm hay không.
Trong xe không còn tiếng nói chuyển, chỉ có bản nhạc em dịu vẫn đang được phát.
Hồi lâu sau, Tang Trĩ mới lấy lại tinh thần, ngơ ngác phản ứng: “Hả?”
Đoàn Gia Hứa nhìn về phía trước, góc mặt nghiêng góc cạnh sắc nét, nơi hầu kết tạo thành một đường cong quyến rũ. Nghe thấy tiếng cô, khóe miệng anh cũng giương lên, ngữ khĩ vô cùng tự nhiên: “Sao thế?”
Tang Trĩ hỏi lại: “Anh vừa nói gì cơ?”
Đoàn Gia Hứa làm như không hiểu câu hỏi của cô: “Hửm?”
Tang Trĩ: “A?”
“A cái gì mà ạ.” Sắc mặt Đoàn Gia Hứa không đổi, thong dong nhã nhặn vô cùng, cười mấy tiếng: “Anh nói gì à?”
“...” Tang Trĩ ngập ngừng mãi mới đáp: “Không có gì ạ.”
Đoàn Gia Hứa chỉ cười không nói gì.
Tang Trĩ kỳ lạ nhìn anh, rồi lại chậm rãi thu lại ánh mắt, hoang mang nghiêng đầu sang phía khác. Cô cúi xuống, lấy trong túi ra một cái bình giữ nhiệt, rót một cốc để uống.
Chú ý thấy thế, Đoàn Gia Hứa hỏi: “Em uống gì thế?”
Tang Trĩ nhíu mày, rót thêm một cốc nữa: “Uống trà giải rượu ạ.”
“...”
Lông mày Đoàn Gia Hứa nhếch lên, thần sắc có vẻ như chột dạ, ôn hòa nói: “Ừm, uống nhiều một chút.”
Dư âm của cơn say hôm qua hình như vẫn còn, Tang Trĩ lúc này thấy vừa nôn nao vừa đau đầu. Cô không có khẩu vị ăn cơm, chỉ muốn ăn chút trái cây hoặc uống bát canh nóng gì đó.
Đoàn Gia Hứa suy nghĩ một lát rồi quyết định tới một quán chuyên món Quảng Đông ở gần đó.
Lúc đi qua tiệm trái cây, Đoàn Gia Hứa vào mua hai hộp dâu tây. Trong lúc chờ Tang Trĩ gọi món, Đoàn Gia Hứa cầm hai hộp dâu đi rửa sạch.
Tang Trĩ lật giở menu hồi lâu, cuối cùng chỉ gọi một bát cháo trứng muối thịt nạc.
Thấy Đoàn Gia Hứa quay lại, Tang Trĩ đẩy menu đến trước mặt anh: “Em chọn được món rồi. Anh xem thử xem muốn ăn gì thì gọi đi.”
Đoàn Gia Hứa để hộp dâu xuống, rút tờ khăn giấy lau khô tay rồi nhận lấy menu. Anh nhìn qua một lượt, hỏi: “Chỉ ăn một chén cháo có no không?”
“Em không muốn ăn mấy món này.” Tang Trĩ chỉ chỉ: “Em muốn ăn dâu cơ.”
“Ăn gì đó lót dạ đã rồi mới được ăn.” Đoàn Gia Hứa cầm bút lên, dựa theo khẩu vị của Tang Trĩ chọn thêm mấy món nữa, “Uống trà trước đi, anh còn có chuyện muốn hỏi em.”
“...”
Giọng điệu anh nghe có khác gì đang định tính sổ không cơ chứ!
Tang Trĩ ngay lập tức nhớ tới chuyện tối qua tới quán rượu, theo bản năng giải thích: “Quán rượu hôm qua gần trường bọn em, nên cũng chỉ toàn sinh viên thôi. Sinh viên trường em cũng hay tới đó lắm.”
Đoàn Gia Hứa đưa menu cho nhân viên phục vụ, mí mắt hơi nâng lên, nhàn nhạt nhìn cô.
“Sau nay em sẽ không uống rượu tùy tiện nữa.” Tang Trĩ nói, “Cũng không uống rượu nữa, em cũng không biết rượu hôm qua em uống nặng như vậy mà. Em thấy tửu lượng mình cũng không kém nên mới uống cố cho khỏi lãng phí thôi.”
“Đi với ai?”
“Bạn cùng phòng ạ.”
“Thật?” Đoàn Gia Hứa chống một tay lên cằm, mắt khẽ cụp xuống nhìn thẳng vào cô, “Sao anh còn nghe thấy có tiếng của nam sinh nhỉ?”
Tang Trĩ nhớ lại: “Đó là bạn của bạn cùng phòng em.”
“Giọng nghe cũng quen tai đấy.” Dường như nhớ ra gì đó, Đoàn Gia Hứa đột nhiên lên tiếng, ngữ khí vẫn không mặn không nhạt như cũ: “Tang Trĩ, cậu có rảnh không? —“
“...” Tang Trĩ thoảng sửng sốt hỏi lại: “Cái gì cơ ạ?”
Khóe mắt Đoàn Gia Hứa giương lên: “Là người này phải không?”
Tang Trĩ vẫn chưa kịp phản ứng: “Người nào cơ—?”
Còn chưa dứt câu, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh buổi tối đầu tiên Đoàn Gia Hứa nhập viện, bị anh nghe thấy đoạn tin nhắn thoại của Giang Minh. Chính là câu bạn này.
Sao lão già này không đi làm cảnh sát nhỉ.
Cái này mà cũng nghe thấy được.
Cảm giác như mình bị nhìn thấu, Tang Trĩ cảm thấy không thoải mái lắm: “Thì sao chứ? Em cũng biết cậu ấy, đâu phải người xấu gì. Em làm sai chuyện gì đâu.”
“Cậu nam sinh này biệt danh là nam hồ ly?” Đoàn Gia Hứa làm như không nghe thấy, cầm ấm trà lên, rót đầy chén của cô, “Phải không?”
“...”
Nghe anh nói, Tang Trĩ thấy chột dạ, khí thế cũng tiêu tan phân nửa. Cô không dám nhìn anh, giải bộ cúi đầu uống nước, hàm hô nói: “Không phải.”
Đoàn Gia Hứa cong môi cười: “Vậy nói anh nghe chút coi.”
Toàn là lời khách sáo.
Rõ ràng người này là đang muốn hóng chuyện.
Tang Trĩ quả quyết từ chối: “Không được.”
Yên lặng trong chốc lát.
Tang Trĩ lặng lẽ liếc nhìn anh một cái, thấy anh cũng không nhìn mình mà hướng mắt về phía mặt bàn, dường như đang suy nghĩ gì đó. Tang Trĩ cho là anh không muốn hỏi nữa, chuẩn bị chuyển chủ đề.
Đoàn Gia Hứa đột nhiên lặp lại một lần, ra chiều suy nghĩ. “Nam – hồ - ly.”
“...”
Đoàn Gia Hứa gật gù: “Vây có phải kiểu trông đẹp như con gái không?”
Ban đầu Tang Trĩ còn không định trả lời anh nhưng sau khi nghe xong câu này, lại không nhịn được nhìn sang, ánh mắt dừng trên mặt anh s, vì anh cãi lại: “Không phải, kiểu như là...”
Nói đến đây cô lại im bặt, lại tự mình suy nghĩ rồi nói: “Làm một hồ ly rất man.”
“...”
Sắc mặt Đoàn Gia Hứa kém đi, giọng nói cũng mang theo mấy phần không tin: “Gì cơ?”
Cô nghĩ về người đang ngồi ngay trước mặt mình, nhưng anh không hề hay biết, lại còn cảm thấy mấy lời miêu ta của cô là hoang đường, không thể nào tồn tại được.
Tang Trĩ không biết phải diễn tả cảm xúc hiện tại ra sao, thầm thì: “Dù sao em cũng đâu có nói sai, chính là kiểu như vậy.”
Ngay lúc này, cháo của Tang Trĩ được bưng lên.
Cô không muốn tiếp tục đề tài này nữa, sợ bị anh hỏi nhiều lại càng dễ lộ. Tang Trĩ cầm thìa, san nửa bát cháo, thuận miệng hỏi: “Anh có muốn ăn cháo không?”
Đoàn Gia Hứa đẩy cái bát gần về phía cô, “Em cứ ăn đi.”
Tang Trĩ gật đầu, làm bộ tập trung ăn uống, không nói gì nữa.
Nhưng câu chuyện dường như vẫn chưa kết thúc, chẳng mấy chốc Tang Trĩ thấy Đoàn Gia Hứa bắt đầu hỏi: “Tiểu Tang Trĩ, có phải em thích mấy tên cơ bắp không?”
“...” Tang Trĩ không muốn trả lời, không vui nói: “Anh đừng nhiều chuyện như vậy nữa được không?”
“Sao lại là nhiều chuyện được?” Đoàn Gia Hứa buồn cười, “Anh chưa từng gặp người nào như thế, nên hiếu kỳ hỏi thôi mà.”
Tang Trĩ nhịn câu “Anh tự soi gương là được rồi” xuống, thấp giọng chỉ trích: “Đây không phải nhiều chuyện thì là gì. Anh là người nhiều chuyện nhất em từng biết trong đám con trai đấy.”
“...” Đoàn Gia Hứa nhíu mày, “Nhất cơ à?”
Mí mắt Tang Trĩ cũng không thèm động: “Đúng vậy.”
Đoàn Gia Hứa: “Nghiêm trọng vậy sao?”
“Đúng.”
“Được rồi.” Đoàn Gia Hứa gõ ngón tay lên mặt bàn, “Nghe em nói vậy anh đau lòng lắm.”
Tang Trĩ nhìn sang, khóe môi giật giật, như muốn nói gì đó.
Một lát sau, Đoàn Gia Hứa nhìn sang cô, có vẻ không để ý lời ban nãy lắm, giọng nói còn mang theo ý cười: “Cơ mà đúng là anh đang nhiều chuyện đấy.”
“...”
“Thế nên Tiểu Tang Trĩ kể anh nghe chút chút đi.”
“...”
Người này từ trước đến giờ đều không cần mặt mũi, Tang Trĩ không thèm phản ứng, đối với mấy câu hỏi của anh cũng chỉ ậm ừ cho qua, còn lại coi như không nghe thấy.
Cơm nước xong xuôi, hai người nán lại quán ngồi nghỉ ngơi. Chờ gần đến giờ mới bắt đầu đi ra sân bay.
Tang Trĩ ngồi vào ghế phụ, lấy hộp dâu ra ăn. Vừa ăn đồ nóng, bây giờ được ăn dâu thấy khẩu vị thanh mát lại, đầu cũng không còn đau như ban sáng nữa.
Đoàn Gia Hứa: “Còn phải lái xe một tiếng nữa, em có muốn ngủ thì ngủ đi.”
“Em không ngủ đâu.” Tang Trĩ lắc đầu, “Lát nữa lên máy bay rồi ngủ một thể.”
Cô cúi đầu, bứt lá dâu ra. Đúng lúc gặp đèn đỏ, thuận miệng hỏi: “Anh, anh có ăn dâu không?”
Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu, nhìn chằm chằm quả dâu hai giây. Khóe mắt anh cong lên, khẽ ừ, rồi ghé đầu sang. Tay không động nhưng miệng lại mở ra.
Ám chỉ rất rõ ràng.
Tang Trĩ mù mịt: “Muốn em đút cho anh?”
Đoàn Gia Hứa: “Ừm.”
“Tại sao em phải làm thế?” Tang Trĩ xù lông, đưa hộp dâu ra, “Em bứt sạch lá rồi, anh tự ăn đi.”
“...”
Giằng co mấy giây.
Tang Trĩ hít một hơi thật sau, nhớ tới trước kia mình cũng từng đút kẹo cho Tang Diên, cũng không thấy có gì không ổn. Cô không muốn thể hiện phản ứng quá kịch liệt, không cam lòng cầm quả dâu lên, đưa tới bên môi anh.
Đoàn Gia Hứa ghé lại gần, cắn lấy quả dâu.
Đầu ngón tay cô không cẩn thận chạm phải môi anh.
Giống như không may chạm phản đồ nóng phỏng tay, Tang Trĩ theo phản xa rụt tay lại. Cô cảm giác như chỗ vừa chạm phải môi anh đang nóng dần lên.
Tang Trĩ không tự nhiên cọ xát tay vào quần áo.
Đoàn Gia Hứa cũng nhận ra. Anh cắn quả dâu, hương vị chua chua ngọt ngọt lấp đầy khoang miệng. Anh khẽ liếm môi, bờ môi cấp thêm hơi ẩm càng thêm đỏ, nổi bần bật trên gương mặt yêu nghiệt của ai kia, bỗng nhiên gọi tên cô: “Tiểu Tang Trĩ.”
Tang Trĩ miễn cưỡng đáp: “Sao ạ?”
“Chú ý một chút.” Nụ cười của Đoàn Gia Hứa mang mấy phần lưu manh, giọng nói cũng cao hơn: “Đừng chiếm tiện nghi của anh đây.”
“...”
Tang Trĩ thiếu chút nữa hét lên.
Rốt! Cuộc! Anh! Có Mặt! Mũi! Hay! Không!
Sau khi đưa Tang Trĩ qua cổng an ninh, Đoàn Gia Hứa ra khỏi sân bay, trở lại vào xe. Anh nhìn điện thoại, thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, là Tiền Phi, liền gọi lại.
Tiền Phi bắt máy ngay: “Lão Hứa.”
Đoàn Gia Hứa: “Ừm?”
Tiền Phi thống khổ nói: “Hôn lễ của tôi không cần cậu làm phù rể đâu.”
“Làm sao?” Đoàn Gia Hứa buồn cười: “Cậu có ý kiến gì với tôi?”
“Cả cậu và Tang Diên đều có.” Tiền Phi nói, “Có hai người các cậu đứng bên cạnh, có khác gì tới cướp hôn không cơ chứ!”
“Nói nhảm gì thế?” Đoàn Gia Hứa nói: “Vì chuyện này?”
“Từ từ, còn, vẫn còn.” Tiền Phi cười hì hì, “Chúng ta lại tâm sự chuyện cô gái nhỏ lần trước của cậu đi, lần đầu tiên thấy cậu yêu đương đấy.”
Đoàn Gia Hứa: “Cúp đây.”
“Đợi đã đợi đã.” Ngữ khí Tiền Phi mang mấy phần khiển trách, “Này, có phải lâu rồi không gặp, cậu không coi tôi là huynh đệ nữa đúng không? Không phải chuyện của cậu thì còn lâu tôi mới quản nhé!”
“Lại là chuyện này.” Đoàn Gia Hứa hơi giận: “Mấy ngày này cậu bớt gọi cho tôi đi.”
“Sao cậu cứ phải giấu giấu diếm diếm thế nhỉ! Tôi hiếu kì thôi mà có sao đâu.” Tiền Phi nói, “Cậu đừng vội ghét bỏ tôi, cô gái kia trẻ lắm đúng không?”
Đoàn Gia Hứa xoa xoa mi tâm: “Sao câu nhiều lời thế nhỉ?”
Tiền Phi: “Sao mà biết nhau? Cùng công ty?”
“Không phải.”
“Bình thường cũng đâu thấy cậu đến mấy chốn ăn chơi nhảy múa mà nhỉ.” Tiền Phi nói: “Nói thật đi, đã bắt đầu theo đuổi chưa? Đứng có nói là thấy người ta còn ít tuổi nên không dám rat ay đấy nhá!”
Đoàn Gia Hứa trầm mặc mấy giây, đột nhiên cười: “Phải từ từ.”
Cô nhóc kia còn đang coi anh là anh trai đấy.
Dồn dập quá cũng không nên.
Nhớ tới những chuyện mình làm hôm nay, anh đột nhiên hắng giọng: “Tôi cũng chưa từng theo đuổi ai bao giờ, nhưng không hiểu sao thấy có chút gì đó—“
“...”
“Thuận buồm xuôi gió.”
Nghe được đáp án của anh, Tiền Phi kinh ngạc: “Mới hai hôm trước cậu còn nói với tôi vẫn chưa có gì cơ mà? Người ta mới là cô gái nhỏ đừng có làm quá, mà thôi, hôm nay có chuyện gì à?”
“...”
“Có thấy tội lỗi không?”
“Bao nhiêu tuổi rồi chứ.” Đoàn Gia Hứa khẽ cười, “Tôi làm gì được cô ấy chứ.”
“...” Tiền Phi thốt lên từng chữ: “Cầm! Thú!”
Lại yên lặng mấy giây.
Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu nhìn ghế bên cạnh.
Đột nhiên nhớ tới, buổi sáng tỉnh lại tại bệnh viện, thấy bộ dạng cô gái nhỏ cuộn tròn người lại ngủ trên ghế.
Nhớ hôm anh bị người ta hắt nước, phản ứng đầu tiên của cô là che chở anh.
Nhớ cô say không còn biết trời trăng là gì, nhưng vẫn ghi nhớ lời bác sĩ dặn anh sau phẫu thuật.
Nhớ tới khi cô ngồi trên ghế phụ, vui vẻ ăn dâu tây.
Nhớ hai núm đồng tiền nho nhỏ khi cô cười.
Và, bộ dạng cô khóc vì một người khác.
Đoàn Gia Hứa rũ mắt, cười nhạt: “Cảm giác cũng không tệ.”
“Gì cơ?”
“Tôi cũng sắp rồi, cũng không muốn bỏ lỡ nữa, lần này phải thử xem sa.” Đoàn Gia Hứa thấp giọng nói: “Nhưng nếu không may dọa đến cô ấy thì coi như xong.”
“...”
“Nhưng tôi cảm giác,” tay Đoàn Gia Hứa chạm cánh môi dưới, nhớ tới phản ứng cuả Tang Trĩ, buồn cười: “Tôi đang làm khá tốt đấy.”