Lời này của anh, cùng hành động dường như đều rất vội vàng, không kịp chuẩn bị, tất cả chỉ đơn thuần là cảm xúc yêu đương không kìm chế được mà bộc phát.
Thời điểm Tang Trĩ lấy lại tinh thần, đôi môi Đoàn Gia Hứa đã đặt lên môi cô, đầu lưỡi câu hồn đi vào thăm dò mang theo hương bạc hà lành lạnh, nhưng không hiểu sao từng xúc cảm lại như đốt lửa trên người Tang Trĩ.
Giống như mang theo dòng điện, không ngừng làm cô mềm nhũn tê liệt.
Mắt Tang Trĩ trừng lớn, vô ý thức lùi lại phía xong, lưng chống đỡ lấy cửa, lại nháy mắt bị anh kéo áp sát vào lồng ngực anh. Môi bị hôn đến choáng váng, Tang Trĩ hơi ngẩng đầu, cổ tay bị anh nắm thật chặt, một tay đặt cố định trên ngực anh. Thời khắc này, Tang Trĩ không phát hiện ra cái gì khác.
Toàn bộ cảm giác của cô, toàn bộ lực chú ý đều bị nam nhận trước mặt chiếm cứ.
Tang Trĩ không có kinh nghiệm gì hoàn toàn bị anh dẫn dắt.
Ngay cả mắt cũng quên nhắm lại, ngơ ngác nhìn hàng lông mày đậm dài như một nét vé hữu lực, hàng lông mi tinh tế, cùng sống mũi thẳng như điêu khắc. Cặp mặt hao đào nâu nhạt luôn mang sự đa tình như có như không nay chân chính nhiễm lên tình ý, sâu như vực, mê ly say đắm như rượu.
Ý thức của cô có chút trở nên mơ hồ, thân thể lại cứng ngắc không dám động đậy.
Có lẽ chú ý đến cô gái nhỏ nào đó đang lúng túng không biết làm sao, Đoàn Gia Hứa tựa hồ phát ra tiếng cười nhẹ, mang theo chút khí tức gợi cảm. Anh chậm rãi giơ tay, che đôi mắt cô, vừa cường thế, vừa ôn nhu lưu luyến tỉ mỉ hôn.
Khăn mặt vắt trên vai anh tuột xuống, vì không muốn là hỏng cảnh nồng cháy trước mắt mà dường như cũng cố gắng thật khẽ khàng. Mái tóc Đoàn Gia Hứa vẫn còn đọng nước, từng giọt nhỏ xuống, vì nhiễm khí lạnh mà trở nên giá buốt, từng giọt nhỏ xuống cổ Tang Trĩ.
Tang Trĩ nhịn không được co rúm lại.
Động tác của Đoàn Gia Hứa rốt cục cũng ngừng lại, lại hôn một cái lên môi cô. Sau đó, cúi đầu bên vai cô, vành môi dán trên tai Tang Trĩ, thanh âm trần thấp, mang theo lưu luyến câu tâm: “Thật thích em đến không chịu nổi.”
Tang Trĩ cảm thấy lỗ tai mình tê dại.
Sau một khắc, Đoàn Gia Hứa bỏ bàn tay che mắt Tang Trĩ xuống, đôi bàn tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp, thanh thuần của cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Đoàn Gia Hứa buông mắt xuống, đôi mắt cong lên, nhiễm chút ánh sáng nhàn nhạt. Môi của anh đỏ tưởi, vẫn còn vệt nước mờ mờ, tinh tế ôm lấy đường cong câu dẫn, hệt như một trái cherry chín mọng. Ánh mắt vô cùng chuyên chú nhìn thẳng vào đáy mắt cô.
Tang Trĩ cũng kinh ngạc, nhìn chằm chằm anh, giống như bị đôi con người đẹp như mã não trước mắt hút chặt lấy linh hồn, không tài nào thoát ra được, ý thức bỗng dưng có chút đen tối.
“Nghiêm túc nói với em một vấn đề.” Thanh âm Đoàn Gia Hứa trầm ấm, trong lời nói không mang nửa điểm quẫn bách, lờ mờ ngậm ý cười. “Kỳ thật anh __”
Tang Trĩ vô thức hỏi: “Cái gì cơ?”
“Toàn bị em chê là lớn tuổi, vì vậy cảm thấy thành thật nói ra thế này,” Đoàn Gia Hứa khẽ chớp mắt, lại nhìn thẳng vào mắt Tang Trĩ, nói tiếp: “Có chút mất mặt.”
“…”
Đoàn Gia Hứa: “Anh là lần đầu yêu đương.”
Qua mấy giây, anh hạ giọng, lại bổ sung thêm một ý nữa: “Cũng là lần đầu thích một người như thế.”
“…”
Đoàn Gia Hứa kéo tay cô khiến cô đứng sát vào mình hơn, chân thành nói: “Cho nên, em cũng đừng nghĩ bỏ rơi anh.”
Tang Trĩ thần sắc lúng túng.
Đoàn Gia Hứa cười nhẹ nói: “Hôn cũng đã hôn qua, vậy mà một tiếng phụ trách anh, em cũng không nói.”
“…”
Anh nói lời này, khiến Tang Trĩ nháy mắt hồi tưởng lại chuyện lúc nãy. Đầu cô oanh một tiếng, khuôn mặt lập tức trở nên đỏ ửng, bờ môi vì lúc nãy ai đó quá kịch liệt hiện tại vẫn còn tê tê, cảm xúc lưu lại vẫn còn cực kì rõ ràng.
Tang Trĩ dùng mu bàn tay chạm môi, nhìn anh chằm chằm, nới phản ứng kịp, biểu hiện ra một cái bộ dạng bị chiếm tiện nghi triệt để, khó khăn nói: “Em, em liề vừa đáp ứng mà, em mới… Anh, anh….”
“Có chút vui.” Đoàn Gia Hứa họ nhẹ, ngữ khí nhã nhặn, lại như có chút bại hoại, “Cho nên không nhịn được. Thật xin lỗi, lần sau sẽ chú ý hơn.”
Tang Trĩ cảm thấy cực kì không thể tưởng tượng nổi: “Nào có ai lần đầu tiền, lần đầu tiên liền….”
Đoàn Gia Hứa nín cười: “Về sau anh sẽ chú ý quá trình.”
“…”
“Tiến hành theo chất lượng,” Đoàn Gia Hứa nói, “Vừa nãy coi như là diễn tập, được không?”
Lúc này Tang Trĩ thật sự không nhịn nổi nữa, hung anh xông đến đem cái bộ mặt hồ ly giả danh quân tử kia bóp đến vặn vẹo, thẹn quá hóa giận nói: “Da mặt này có phải làm bằng bê tông cốt thép không? Sao có thể dày như vậy.”
Đoàn Gia Hứa tùy ý để cô bóp, còn dị thường phối hợp khom người xuống, Rất nhanh, anh ngồi dậy, nhắc nhở: “Em tốt nhất đừng dựa sát vào người anh như vậy.”
Tang Trĩ không vui nói: “Nhưng em muốn.”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày, rất ngay thẳng nói: “Em còn áp sát như thế, anh lại muốn hôn em.”
“…”
Động tác của Tang Trĩ dừng lại, lúc này mới có hút không tự nhiên thu tay, đánh mắt đi chỗ khác, lẩm bẩm nói: “Lời cần nói, em đã nói rồi, giờ em muốn về trường.”
“Đợi một lát,” giống như nhớ ra chuyện gì, Đoàn Gia Hứa đột nhiên cúi người, cẩn thận nhìn chằm chằm vào môi cô, “Vừa nãy có phải răng của anh đã va vào miệng em…”
Tang Trĩ không dám tin tưởng nhìn về phía anh.
ANH! ĐẾN! CÙNG! TẠI SAO CÓ THỂ! CÓ THỂ! MẶT KHÔNG ĐỔI SẮC! NÓI RA MẤY LỜI NÀY CHỨ! ___A! A__________!
Không đợi anh nói xong, Tang Trĩ bỗng lấy tay che miệng anh, cơ hồ muốn sụp đổ: “Không đập, không có đập! Không có! Anh đừng nói nữa!”
Đoàn Gia Hứa sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm khuôn mặt đã đỏ mọng như trái cà chua chín của cô, cười ra tiếng. Khí tức ấp ám phả lên lòng bàn tay cô có chút ngừa, dịu dàng nói: “Được, không nói nữa.”
Nói xong, anh lại hướng môi Tang Trĩ nhìn mấy lần, lẩm bẩm nói: “Xem ra không có đập.”
“…”
Thừa dịp Đoàn Gia Hứa về phòng thay quần áo, Tang Trĩ chạy đến tủ lạnh, lấy một bình nước chanh, lại lấy một túi cá mực khô ra, ngồi vào ghế sô pha.
Cô mở túi, rút một miếng bên trong nhai nhai. Nhớ đến lúc nói chuyện phiếm cùng mấy cô nàng trong phòng kí túc xá, các cô đã đúc rút ra kết luận: “Hai mươi sáu tuổi mà vẫn là một chàng trai thanh thuần sạch sẽ, hẳn là biến thái a!”
Tang Trĩ nghiêm túc suy nghĩ.
Đã hai mươi sáu a.
Thật sự có điểm im lặng không dám bình luận tiếp.
Tự nhiên mặt mày nghiêm túc, lại còn đột nhiên kéo người ta đến trước mặt, còn nói muốn dạy cô hôn. Hừ rõ ràng bản thân cũng hôn không giỏi.
Nhưng nhớ đến lời nói của anh vừa rồi, tiểu phiền muộn trong lòng Tang Trĩ nháy mắt tan biến, khóe môi không khỏi cong lên, cô vặn nắp bình, uống một ngụm nhỏ nước chanh.
Thời điểm Đoàn Gia Hứa ra khỏi phòng, tóc vẫn còn nửa ướt, nửa khô, tùy ý rủ trên trán, nhìn nhiều hơn mấy phần khí chất thiếu niên.
Anh đi đến bên cạnh Tang Trĩ ngồi xuống.
Tiểu Tang Trĩ nhà anh đang ngồi gặm đồ ăn vặt, nhìn không khác gì một chú sóc chuột nhỏ, quá ư là dễ thương, khiến Đoàn Gia Hứa bất giác bật cười. Tang Trĩ không nhìn anh, tựa hồ cảm thấy không được tự nhiên, bất đắc dĩ nói: “Anh có thể đừng nhìn em chằm chằm như vậy được không?”
“Được.” Đoàn Gia Hứa thu hồi tầm mắt lại, cầm lấy chén nước trên bàn uống một ngụm, hỏi: “Vì sao đột nhiên cảm thấy hôm nay phù hợp?”
Tang Trĩ suy tư, không biết nên nói như thế nào.
Đoàn Gia Hứa cười: “Thật tình làm rối cả kế hoạch của anh?”
Tang Trĩ nhìn anh: “Anh còn có kế hoạch gì?”
“À, chuẩn bị ngày mốt đến kí túc xá của em tỏ tình.” Đoàn Gia Hứa bình tĩnh nói, xếp nến trái tim, thêm bó hoa hồng đỏ, còn chuẩn bị cả kịch bản...”
“Sến quá!”
“Cái này mà sến gì?” Đoàn Gia Hứa nói, “Hiện tại không phải đang lưu hành kiểu tỏ tình thế này sao?”
Tang TRĩ hồi tưởng lại, ở trường mình xác thực thấy số lần nam nữ sinh tỏ tình với nhau kiểu này không ít. Cô miễng cưỡng đồng tình, nhỏ giọng hỏi: “Anh chuẩn bị kịch bản như thế nào?”
Đoàn Gia Hứa đột nhiên gọi tên cô, ngữ khí chậm rãi lại thâm tình: “Tang Trĩ.”
Tang Trĩ: “A?”
“Anh thích em. Hãy ở bên anh nhé.”
“...” Tang Trĩ chớp chớp mắt, do dự nói: “Sẽ đứng đắn thế này sao?”
“Trường hợp này thì cần đứng đắn nha.” Đoàn Gia Hứa ngồi sát lại, cười nhạt nói, “Sẽ bù lại cho em, nhưng là lần nào sẽ không nói đâu. Cho bất ngờ.”
“Không cần bổ sung đâu.” Tang Trĩ nói thầm, “Đều ở bên nhau rồi, cần gì phải dùng lời lẽ nói ra làm gì?”
Anh thì thầm: “Cảm giác có đầy đủ quy trình.”
Tang Trĩ nghiêng đầu: “Anh còn để ý đến cả cảm giác đầy đủ trình tự sao?”
“Anh không thèm để ý.” Đoàn Gia Hứa nhớ tới hôm sinh nhật anh, Tang Trĩ nhất quyết làm cho anh chén mì trường thọ kia, chậm rãi nói: “Nhưng Chỉ Chỉ nhà chúng ta để ý.”
Tang Trĩ không phủ nhận, lúm đồng tiền bên môi chúm chím, tiếp tục uống nước chanh: “Gia Hứa ca, đây là lần đầu tiên anh yêu ư?”
Đoàn Gia Hứa: “Ừ.”
“Nha.”
“Làm sao?” Nghe ngữ khí của cô như có điều cần suy nghĩ, Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu, “Xem thường người ta hả?”
“...”
Tang Trĩ cũng không biết khi yêu anh lại thành ra cái dạng này, aiiiii đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà. Cô nhịn cười, lần này cũng không thèm kìm nén nữa, mỉm cười nhìn anh: “Không có nha.”
Đoàn Gia Hứa nhìn cô cười, cũng không giận, cười theo.
Nhìn đồng hồ trên tường, Tang Trĩ rút khăn giấy lau tay, chỉ chỉ cá mực trên bàn: “Em không ăn hết, có thể mang về ăn được không?”
“Ừm, muốn mang cái gì về thì cứ mang đi. Tốt nhất,” Đoàn Gia Hứa vặn nắp bình nước cho cô, “Đem cả anh về cũng được.”
“…” Tang Trĩ nghiêm mặt nói, “Em chỉ có hứng thú với ăn uống.”
“Ừm.” Đoàn Gia Hứa cười đến mập mờ, “Anh ăn cũng rất ngon.”
“…”
Tang Trĩ dọn dẹp cẩn thận rồi đứng dậy: “Em phải đi đây.”
Nhìn cô bộ dáng chuẩn bị rời đi, Đoạn Gia Hứa vẫn ngồi ở vị trí cũ, không có động tĩnh. Anh đột nhiên thở dài, đôi mắt hơi rủ xuống, nhạt tiếng nói: “Đột nhiên tới, bỗng nhớ ra anh chưa từng kể cho em chuyện nhà của anh.”
Nghe thấy thế, Tang Trĩ ngừng động tác, nhớ đến những điều Khương Dĩnh nói hôm nay.
Sau đó, nàng khẽ nói: “Anh không muốn nói cũng không sao cả.”
“Anh muốn,” Đoàn Gia Hứa trên mặt biểu tình như việc muốn nói đây không mấy quan trọng, ngữ khí vô cùng bình tĩnh, “Mẹ anh đã qua đời, cha anh hiện đang sống đời thực vật, do uống rượu đâm chết người. Hiện tại không có nhà, có xe, tiền tiết kiệm cũng có một chút.”
Tang Trĩ nhìn anh chằm chằm, nhất thời không biết nói gì.
“Đừng cảm thấy không được tự nhiên, chỉ là,” Đoàn Gia Hứa cà lơ cà phất nói, “Hai chúng ta đã yêu nhau, anh vẫn muốn nói cho em biết tình hình một chút, không muốn giấu em gì cả.”
Tang Trĩ lắc đầu: “Em không cảm thấy không được tự nhiên.”
Đoàn Gia Hứa lại cười: “Ừ, đi thôi. Anh đưa em về trường.”
“Đoàn Gia Hứa.” Tang Trĩ cảm thấy có chút không đúng, đứng đắn gọi anh, tiến lên trước mặt anh, nhìn sâu vào mắt anh. “Nhắc đến chuyện này, có phải anh cảm thấy không vui.”
“Không có không vui.” Yết hầu Đoàn Gia Hứa nhấp nhô lên xuống, biểu tình bình tĩnh trong nháy mắt tan rã, “Chỉ là có chút khẩn trương.”
Tang Trĩ sửng sốt: “Khẩn trương cái gì?”
Đoàn Gia Hứa tự giễu cười: “Sợ em để ý.”
Cô kinh ngạc nhìn anh.
Tại đây, lúc này, Tang Trĩ bỗng cảm thấy có chút hoang đường.
Một người đàn ông như vậy.
Một người đàn ông chỉ vài lần gặp đã khiến Tang Trĩ nhớ mãi không quên, cũng không thể yêu thêm bất kì ai được nữa.
Một người đàn ông mà lúc nào xuất hiện cũng khiến mọi thứ trong mắt cô ảm đạm, phai màu, chỉ vì nhìn anh ấy mà lại chỉ vì tội trang của cha mình mà cảm thấy tự ti, thu mình lại đến thế.
“…” Tang Trĩ im lặng mấy giây, thấp giọng thẳng tanh nói với anh sự tình hôm nay, “Hôm nay em gặp Khương Dĩnh, cô ấy đã nói việc của ba anh cho em rồi.”
Đoàn Gia Hứa ánh mắt hơi trầm: “Cô ta tới tìm em?”
“Cho là thế đi.” Tang Trĩ nói, “Anh nhất định không được để cô ta dùng mấy lời không có đạo lý tẩy não. Lần sau còn nhìn thấy cô ta, anh nhớ đề nghị cô ta vào bệnh viện khám lại đầu óc.”
Đoàn Gia Hứa còn muốn nói gì đó.
Tang Trĩ mở to đôi mắt, nhẹ nhàng vỗ đầu anh, chững chạc đàng hoàng dỗ dành anh: “Kỳ thật em thấy nhà không phải là thứ quá cần thiết. Nhưng nếu anh cảm thấy thật sự muốn thật nhiều thì chờ em thêm mấy năm.”
“…”
“Chờ em tốt nghiệp kiếm tiền, sẽ mua nhà cho anh.”
Đưa Tang Trĩ về kí túc xá.
Đoàn Gia Hứa trở lại xe, nghĩ đến cô, bỗng nhiên bật cười. Anh nghĩ nghĩ, lấy điện thoại di động ra, nhắn tin cho Tang Diên, sau đó tìm số của Tiền Phi gọi cho cậu bạn quân sư.
Chuông reo vài hồi, Tiền Phi nhận máy: “Mình thật hiếu kỳ.”
“Ừm?”
“Tại sao cậu luôn nhằm đêm khuya gọi cho mình.”
“Cũng không tính là quá khuya.” Đoàn Gia Hứa tốt tính nói, “Muốn nói với cậu một chuyện.”
“Theo đuổi thành công con gái người ta rồi?”
“Ừm.”
“Hay lắm người anh em.” Tiền Phi hưng phấn nói: “Đó đó, hối lộ quân sư đi, không phải mình cho cậu đường hướng, sách lược rõ ràng, cậu có thể theo đuổi thành công con gái nhà người ta sao? Phải có lễ cảm tạ người anh em này của cậu đi.”
Đoàn Gia Hứa thuận theo nói: “Cám ơn người anh em.”
“Không cần khách khí, ước gì cậu với Tang Diên nhanh nhanh kết hôn, haizzz mình chịu đứng cậu ta đủ lắm rồi….”
“Người anh em, có một chuyện, mình không muốn giấu cậu.”
“Chuyện gì?”
Đoàn Gia Hứa: “Cô gái này, thật ra cậu cũng biết.”
Tiền Phi có dự cảm không tốt: “….A? Cậu thích cô gái ở Nghi Hà, mình lại ở Nam Vu thì sao biết được, cậu chập mạch rồi à?”
Đoàn Gia Hứa: “Mình không quen cô ấy ở Nghi Hà.”
Tiền Phi suy đoán: “Là bạn cùng trường Đại học của chúng ta? Cùng trường mình, lại là người mình quen biết có người đi sang Nghi Hà làm việc sao?”
Đoàn Gia Hứa: “Không phải đi làm, mà là tới đây học Đại Học.”
Tiền Phi: “…”
Bỗng dưng cả hai cùng im lặng.
Giọng Tiền phi hơi run: “Cậu đừng nói người đó là Tang Trĩ nhé.”
Đoàn Gia Hứa mỉm cười đáp đúng.
“…” Tiền Phi trầm mặc mấy giây: “Mình cúp máy đây.”
Đoàn Gia Hứa lặp lại lời Tiền Phi vừa nói: “Thật sự nhờ cậu cả.”
“Nhờ cái rắm!” Tiền Phi gầm lên, “Tôi không có! Tôi chưa từng làm gì giúp cậu hết! ĐCM, Đoàn Gia Hứa, cậu đúng là ĐCM cầm thú, cô bé nhà người ta mới mười mấy tuổi, Đm lúc quen biết, con bé mới có bao nhiêu tuổi, con mẹ nó cậu…”
Đuôi lông mày Đoàn Gia Hứa nâng lên: “Không phải chính cậu bảo trưởng thành là được sao?”
“…” Tiền Phi nói: “Tôi có nói thế à?”
“Ừ.”
“Cậu nói với Tang Diên chưa?”
“Chưa.”
“Cậu dự định khi nào nói?”
“Chưa nghĩ ra.”
“Cậu có cảm thấy rằng mình có thể bị Tang Diên đánh chết không?” Tiền Phi cũng không cảm thấy việc này quá khó chấp nhận, rất nhanh, cười tít mắt, hí hửng nói: “Thật xin lỗi, nhưng mà mình vẫn rất mong chờ phản ứng của cậu ta đấy hahahahaha.”
“Mình vừa nói với cậu ấy là mình đã có người yêu.”
“Sau đó thì sao?”
“Mình còn nói với cậu ấy.” Đoàn Gia Hứa thờ ơ bổ sung, “Là cậu dậy mình theo đuổi người ta.”