Quả thật thì Tang Trĩ không cách nào phản bác lại câu nói này được.
Cô không dám nhìn Đoàn Gia Hứa, lại thêm quá căng thẳng nên phản ứng chậm mất nửa nhịp. Trên màn hình cô bé gái nhỏ mang mũ đỏ trong nháy mắt từ trên không trung rơi thẳng xuống mặt đất, theo đó dòng chữ ‘GAME OVER’ hiện lên.
Cả căn phòng lâm vào yên tĩnh, quẩn quanh là tiếng nhạc của trò chơi kết thúc, vui tươi lại vang dội.
Mà bầu không khí trong tình cảnh như thế này, dường như trở nên thật quỷ dị.
Khóe mắt Tang Trĩ chú ý thấy Đoàn Gia Hứa dời mắt sang chỗ khác, nhàn nhã bắt đầu bấm mấy cái nút điều khiến trò chơi, phát ra âm thanh lách cách. Không biết là anh đang suy nghĩ gì nữa.
Trong nháy mắt Tang Trĩ đã nhận ra được cô vốn không nên nói về đề tài này.
Cô không nên khơi mào nó ra.
Đại não Tang Trĩ trống rỗng, chọt lấy một miếng dưa dấu cho vào miệng. Dưa hấu này tuy đắt nhưng không ngọt chút nào, nhiều nước nhưng rất vô vị, ăn chẳng ngon mấy. Cô chậm rãi nhai rồi nuốt xuống, nhưng lại thấy sao khó mà nuốt trôi quá, mất một hồi lâu mới hàm hồ nói: “Em đã nói với anh hai của em rồi mà.”
Động tác của Đoàn Gia Hứa dừng lại.
“Anh trai của bạn học em cũng từng quen bạn gái.” Tang Trĩ thả cái nĩa vào lại trong mâm, giọng nói vô cùng bình tĩnh: “Sau này chị ta đối xử với bạn của em không tốt một chút nào. Vậy nên là, anh ơi, anh cũng đừng hẹn hò nha.”
Nghe vậy, Đoàn Gia Hứa nhìn về phía cô, biểu hiện suy tư: “Sao lại đối xử không tốt với bạn của em?”
Tang Trĩ nhỏ giọng giải thích: “Hình như là cảm thấy anh của bạn ấy tốt với bạn ấy quá nên không vui.”
“Vậy à.”
“Đúng đó ạ.” Trong đầu Tang Trĩ cật lực vơ vét hết mọi lý do, khô khan giải thích: “Nếu như anh mà hẹn hò, vậy anh không thể đối xử tốt với em được nữa.”
“Cô bé, em nói chuyện xa xôi như thế làm gì.” Khuôn mặt Đoàn Gia Hứa thả lỏng, nhàn nhạt nói: “Nói không chừng mấy năm sau không gặp tôi, em lại quên sạch không còn nhớ gì đến tôi nữa đấy chứ.”
Tang Trĩ lặng yên không một tiếng động.
Đoàn Gia Hứa bỏ tay cầm game lên bàn: “Đến lúc đó tôi sẽ tìm một người dịu dàng.”
“….”
“Cũng sẽ đối xử tốt với bé Tiểu Tang.” Đoàn Gia Hứa cười thật ấm áp, giọng nói lại hững hờ: “Thế có được không nào? Tìm thêm một người nữa đối xử tốt với em.”
Tang Trĩ nhìn chằm chằm vào miếng dưa hấu trên bàn, chậm rãi gật đầu: “Được ạ.”
Mãi một lúc sau, cô đè nén cảm xúc đắng chát đang bốc lên từ trong cổ họng, miễn cưỡng bổ sung thêm một câu: “Vậy cho đến lúc đó, trước khi quen anh phải cho em xem trước đã.”
…..
Tang Diên quả thật ra ngoài không lâu, chưa được nửa giờ đã quay về.
Thấy thế, Tang Trĩ cũng không ngồi ở đây nữa, tìm một cái cớ rồi quay về phòng của mình.
Chờ sau khi Tang Trĩ rời đi, Tang Diên cởi áo khoác của mình xuống, thuận miệng hỏi: “Mấy giờ mày bắt đầu đi làm?”
“Sắp rồi.” Đoàn Gia Hứa nói: “Đi đâu đó?”
“Có người bạn ở gần đây.” Tang Diên nằm dài trên giường, nhìn chằm chằm điện thoại, ngay cả mí mắt cũng chẳng buồn nâng lên: “Ăn cơm không mang theo tiền nên gọi tao đến để mượn tiền.”
Đoàn Gia Hứa ‘ừ’, bắt đầu thu dọn lại đồ đạc: “Tao đi đây.”
“Ừm.”
Anh đứng lên, lúc chuẩn bị đi lại nhớ đến chuyện vừa nãy, lại hỏi thêm: “Tang Diên, tao hỏi mày một chuyện.”
Tang Diên: “Hỏi đi.”
“Em gái mày…..” Đoàn Gia Hứa hơi im lặng trong chốc lát, cứ như đang tự hỏi.
“Em gái tao thế nào?” Tính nhẫn nại của Tang Diên vốn không tốt, “Hỏi thì hỏi đi, lề mề cả buổi làm gì.”
Lúc này Đoàn Gia Hứa mới nói hết câu: “Em gái mày có từng nói đến chuyện yêu đương của mày, bảo mày đừng hẹn hò không?”
“Hả?” Không nghĩ đến là chuyện này, Tang Diên hơi suy nghĩ: “Hình như có.”
“…”
“Lúc tao học lớp mười, ba mẹ cho là tao yêu sớm.” Tang Diên hồi tưởng cả buổi trời, gãi đầu kể: “Lúc đó nó mới bảy tám tuổi thì phải? Sau khi biết tin thì khóc một trận.”
Đoàn Gia Hứa lại hỏi: “Vậy bây giờ thì sao?”
“Bây giờ á?” Tang Diên cười lạnh: “Con bé vốn không tin bây giờ tao có thể tìm được bạn gái.”
“….”
“Khi không mày lại hỏi vấn đề này làm gì?”
“Không có gì.” Đoàn Gia Hứa lấy lại tinh thần, cười nói: “Tao chỉ hỏi vậy thôi.”
…….
Trở về phòng không được bao lâu sau, Tang Trĩ đã nghe thấy tiếng Đoàn Gia Hứa rời đi.
Tang Trĩ nhìn chằm chằm vào trần nhà, bỗng nhiên kéo rèm cửa lại, rồi với lấy con búp bê mà Đoàn Gia Hứa tặng cô ôm vào trong ngực, nhưng sau đó lại lập tức ném nó ra. Cô trở mình nằm lỳ trên giường, cảm thấy trái tim thật trỗng rỗng, càng không muốn nhúc nhích chút nào.
Cảm giác run sợ, lại có chút hối hận, cứ có ảo giác bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh một chuyện gì đó không hay.
Vốn dĩ cô không nên làm lớn chuyện.
Không nên ỷ vào mình còn nhỏ tuổi thì không cần che giấu bất cứ chuyện gì.
Có phải là anh phát hiện ra rồi không.
Có thể nào anh đã phát hiện ra rồi không.
Nếu anh phát hiện ra rồi thì sẽ như thế nào đây.
Có phải sẽ cảm thấy cô rất kỳ quái, mới bao lớn mà đã nghĩ đến những chuyện như thế này, rồi sẽ không thể hiểu được vì sao cô lại có tâm tư như vậy.
Có phải sẽ dạy dỗ cô dừng lại không, sau đó sẽ bắt đầu thay đổi thái độ với cô.
Hoặc là, có phải sẽ dần dần xa lánh cô không, sau đó cũng sẽ không như lúc trước đối xử tốt với cô.
Kết quả nào cũng đều không tốt cả.
Tang Trĩ đột nhiên ngồi bật dậy, rút di động từ dưới gối ra, mò đến số điện thoại của Đoàn Gia Hứa, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy mình hình như sẽ khiến mọi chuyện càng tô càng đen mà thôi.
Cô nhìn màn hình di động ngày một tối đi, mũi bắt đầu chua xót.
Tang Trĩ không biết nên làm thế nào bây giờ.
Cô chỉ biết là.
Bí mật này, tựa như không nên bị phát hiện mới đúng.
…….
Mười giờ tối ngày hôm sau.
Kết thúc một ngày làm việc, Đoàn Gia Hứa cầm chìa khóa mở cửa phòng ký túc xá, đang muốn cầm đồ đạc lên tắm rửa thì đột nhiên nhận được điện thoại của Tang Diên. Anh áp di động vào bên tai, đi về hướng ban công.
“A lô.”
Trong điện thoại truyền đến tiếng của Tang Diên: “Đoàn Gia Hứa, mai mày đừng đến đây, đổi sang ngày mốt đi.”
“…” Động tác trên tay Đoàn Gia Hứa dừng lại: “Sao đấy?”
Trầm mặc mấy giây, bên kia tặc lưỡi một cái, tựa hồ cảm thấy cực kì khó nói: “Tiểu quỷ kia yêu sớm, nói muốn đi tìm bạn trai. Bây giờ còn đang bị ba mẹ tao dạy dỗ kìa.”
Cho là mình nghe lầm, Đoàn Gia Hứa mém chút nữa đã bị sặc: “Cái gì?”
Tang Diên lặp lại lần nữa: “Yêu sớm.”
Đoàn Gia Hứa lại nhớ tên tên nhóc lần trước gặp: “Với bạn cùng lớp của con bé sao?”
“Không phải.” Có thể cảm thấy có chút kỳ lạ, Tang Diên ho nhẹ một tiếng: “Tao nghe nói, hình như là…yêu qua mạng?”
“….”
Tang Diên: “Con bé muốn nói đi thành phố khác tìm bạn trai của nó.”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Chuyện này thì không thể được.”
“Nói nhảm, sao có thể để nó đi được chứ, nhưng tiểu quỷ này lại không hiểu chuyện chút nào. Ba mẹ tao khuyên bảo nó cả hai tiếng đồng hồ rồi.” Tang Diên nói: “Ngày mai chắc nó cũng không có tâm trạng học bài đâu, mốt mày hãy tới.”
“Được.” Đoàn Gia Hứa nhịn không được cười ra tiếng, nhàn nhạt thở ra một hơi khẽ từ trong cổ họng: “Đừng hung dữ với con bé quá, tuổi này nghĩ đến mấy chuyện như vậy vốn cũng là bình thường. Nói lý lẽ với em ấy để em ấy biết chừng mực là được rồi.”
“…”
“Cái gì nên hiểu thì cô bé sẽ hiểu thôi.”
..
Tang Trĩ cảm thấy mình nghĩ quả là tuyệt chiêu.
Mặc dù cái giá phải trả là bị ba mẹ ruột, thêm cả anh trai ruột thay nhau dạy dỗ một trận, nhưng trong lúc bị khuyên bảo, cô vụng trộm nghe thấy cuộc gọi kia của Tang Diên, cũng đã cảm thấy mọi chuyện đều là đáng giá.
Chỉ muốn để cho anh biết
Cô vốn dĩ không thầm mến anh.
Thậm chí! Cô đã có! Người yêu!
Nếu không thì dựa theo cái tên già có tính cách tự luyến như anh, cho dù bây giờ không nghi ngờ, thì sớm hay muộn cũng sẽ nghi ngờ thôi.
Tang Trĩ cực kì xác định.
Nếu như để anh biết được chút tâm tư này của cô, nhất định sẽ không có được kết quả tốt đẹp.
Cô còn có thể làm gì đây.
Ngoại trừ chờ đợi, ngoại trừ thích, cô không làm gì được nữa.
Chí ít là cho đến lúc này, cho đến khi Đoàn Gia Hứa không còn cảm thấy cô là một đứa con nít nữa, trước khi đó, thì phải nên thế này.
….
Thời gian làm gia sư bị đổi thành chín giờ sáng ngày thứ năm.
Lần này, Tang Trĩ đúng giờ rời giường, trước thời gian nửa tiếng đã ngồi vào bàn sách của Tang Diên.
Tang Diên ngủ không sâu, bị tiếng động lạch cạch lốp bốp của cô đánh thức, nhìn qua chỉ mới tám giờ ba mươi. Trong nháy mắt máu nóng xông lên, gân xanh trên trán hiện rõ: “Em làm gì thế?”
Tang Trĩ tìm bút viết, không lên tiếng.
Tang Diên chỉ vào cửa, cố gắng nhẫn nại không tức giận nói: “Tốt nhất là trước khi anh nổi giận thì em đi ra ngoài ngay.”
“Anh hai, em phải học.” Tang Trĩ lật quyển sách bài tập ra: “Anh ra ngoài đi.”
“….”
“Anh đi ra phòng khách mà ngủ.”
“…”
Vào lúc này Tang Diên thật sự không thèm để ý đến cô, kìm nén lửa giận đầy mình, trở người tiếp tục ngủ.
Tang Trĩ cũng không gây thêm tiếng động nào khác. Ánh mắt của cô nhìn vào sách bài tập, nhưng lực chú ý vẫn luôn dời đến cánh cửa phòng, tự hỏi một lát nữa khi Đoàn Gia Hứa đến, cô nên dùng biểu cảm nào để đối mặt với anh đây.
Hay là, vốn không cần phải nhắc đến chuyện này.
Chỉ cần tỏ ra điềm nhiên như không có việc gì là được,
Nhưng hình như làm vậy cũng không đúng, tình huống như cô bây giờ, dưới cái nhìn của anh hẳn phải là một chuyện vô cùng nghiêm trọng, là chuyện mà cô phải chịu toàn bộ thương tổn.
Vậy nên cô cần giả vờ bày ra bộ dạng đau khổ vì bị cưỡng ép chia tay, tình yêu bị mất đi, vì thế mà phải có dáng vẻ đau khổ đến chết lặng đúng không?
Tang Trĩ vừa tự hỏi bản thân vừa nhìn lại nội dung bài giảng hôm trước Đoàn Gia Hứa đưa ra cho cô.
Rất nhanh sau đó, chuông cửa nhà vang lên.
Tang Trĩ vô thức nhìn về phía Tang Diên, thấy anh ấy không có một chút ý định sẽ đứng dậy nào. Cô do dự một hồi cũng chỉ có thể tự mình chạy xuống dưới lầu mở cửa cho Đoàn Gia Hứa.
Nhìn thấy cô, Đoàn Gia Hứa nâng mắt, có vẻ rất kinh ngạc: “Bé Tiểu Tang sao hôm nay lại dậy sớm vậy?”
Tang Trĩ gật đầu, không nói gì quay người đi về phía phòng của Tang Diên,
Đoàn Gia Hứa cởi giày, đi sau lưng cô: “Ăn sáng chưa?”
Tang Trĩ lại gật đầu: “Mẹ em nấu cháo.”
Hai người đi vào phòng.
Tang Diên mở to đôi mắt vẫn còn nhập nhèm buồn ngủ ra, nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ, sau đó ngồi dậy, dường như đang bình ổn hô hấp. Sau đó anh ấy đột nhiên ôm chăn mền, trầm mặc đi ra khỏi phòng.
Đoàn Gia Hứa thuận tay đóng cửa lại, lười nhát nói: “Anh hai của em vẫn rất khó ở nhỉ.”
Tang Trĩ ngồi vào ghế: “Vâng.”
Ngồi xuống sát vách bên cạnh cô, Đoàn Gia Hứa cũng không vội vã dạy học cho cô, tùy tiện cầm một cây bút gõ nhẹ trên bàn, thấp giọng hỏi: “Cô bé, tôi nghe nói em yêu sớm sao?”
Biết ngay anh sẽ nhắc đến vấn đề này mà.
Tang Trĩ nhìn thoáng qua anh, xem như không nghe thấy lời anh vừa nói.
Đoàn Gia Hứa: “Nghĩ như thế nào? Nói cho tôi nghe thử xem nào.”
“…”
“Tôi sẽ đề xuất ý kiến cho em?”
Tang Trĩ mấp máy môi, không vui nói: “Sao anh lại nhiều chuyện quá vậy.”
“Tôi còn không thể quan tâm em được sao?” Đôi mắt Đoàn Gia Hứa lướt qua người cô, khóe môi cong cong: “Bảo tôi đừng hẹn hò, em thì ngược lại đi yêu đương?”
“…”
Đoàn Gia Hứa lại hỏi: “Thằng nhóc quen trên mạng kia bảo em đi tìm nó?”
Đây vốn dĩ chỉ là một nhân vật do Tang Trĩ tạo nên, cô cũng không biết nên ứng phó như thế nào, chỉ có thể thuận theo anh mà gật đầu.
“Tuổi bao lớn?”
Tang Trĩ nghĩ đến tuổi của Đoàn Gia Hứa, cảm thấy nếu nói ra số tuổi như anh, hẳn là sẽ lộ ra sơ hở. Cô chần chờ mấy giây, ngoan ngoãn đáp: “Sắp tốt nghiệp đại học.”
“…” Đoàn Gia Hứa còn nghĩ rằng chỉ là một bạn học nhỏ đang còn đi học, nghe được hai chữ ‘đại học’, vẫn cảm thấy nghi ngờ thính giác của mình: “Hử? Bao nhiêu?”
“…Chắc tầm hai mươi.”
Nụ cười trên môi Đoàn Gia Hứa nhạt dần: “Tên kia gọi em đến chỗ hắn tìm?”
Tang Trĩ chột dạ nói: “Đúng vậy, ở Nghi Hà.”
“Em, việc này…” Đoàn Gia Hứa sửa lại xưng hô: “Bạn trai già.”
“…”
Anh giật giật khóe môi, gằn từng chữ: “Có biết em bao nhiêu tuổi không hả.”
Tang Trĩ chần chờ gật đầu.
Nụ cười trên môi Đoàn Gia Hứa tắt hẳn không chút dấu vết, quăng cây bút trong tay đi, đưa tay về phía cô: “Cho tôi.”
Tang Trĩ ngẩng đâu, lúng ta lúng túng nói: “Dạ? Cho gì cơ?”
Đoàn Gia Hứa: “Điện thoại.”
Tang Trĩ: “Không phải anh có rồi sao?”
“Tôi nói là,…” Đoàn Gia Hứa mặt không cảm xúc nhìn cô: “Của bạn trai già của em đấy.”
“…” Tang Trĩ trừng to mắt: “Không được.”
Đoàn Gia Hứa tức giận cười: “Còn bao che khuyết điểm cơ à?”
Cô đi đâu tìm dãy số của tên kia đây chứ!
Tang Trĩ kiên trì nói: “Dù sao thì không được chính là không được.”
“Tang Trĩ, tôi không muốn tức giận với em.” Đoàn Gia Hứa cảm thấy chuyện lần này thật sự là một vấn đề không thể tưởng tượng nổi, cố gắng nhẫn nại: “Em nghe cho kỹ đây, người thân trong nhà sẽ không hại em, bọn họ cảm thấy chuyện này không thể làm, bởi vì chuyện đấy hoàn toàn-chính xác sẽ mang lại tổn thương cho em. Trước khi em trưởng thành, trước khi em tốt nghiệp trung học, em không thể yêu đương. Chờ đến khi em trường thành, muốn như thế nào cũng sẽ không ai quản em nữa.”
“…”
“Có nghe thấy không?”
Tang Trĩ trầm mặc mất mấy giây, bất đắc dĩ ‘dạ’ một tiếng: “Nhưng em không chịu được dụ hoặc.”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Cái gì?”
“Người khác yêu đương trước mặt em.” Tang Trĩ nói: “Em cũng muốn được hẹn hò.”
“…”
Cái lý lẽ gì thế này.
Đoàn Gia Hứa cảm thấy buồn cười đến mức nói không nên lời: “Vậy em xem cái phim tình cảm gì mà lại muốn yêu đương vậy?”
“Không phải.” Tang Trĩ thầm thì: “Em đang nói đến những người thân thiết cạnh em.”
“Sao mắt của cô nhóc em lại để ý như vậy hả?” Đoàn Gia Hứa quét mắt nhìn cô, chậm rãi nói: “Bản thân không thể yêu đương thì không cho người khác hẹn hò luôn sao?”
“Đúng vậy đó.” Tang Trĩ nhanh chóng liếc mắt nhìn anh: “Đấy không phải là cố ý kích thích người khác sao?”
“Được, xem như em có lý đi.” Đoàn Gia Hứa mở quyển sách giáo khoa trên bàn ra, vẻ mặt nhàn nhã: “Về chuyện này, trước tôi sẽ không nhắc đến với em nữa, chuyện liên quan đến bạn trai già của em gọi em đến Nghi Hà.”
“…”
“Trùng hợp thật đấy, tôi cũng ở đó, mà năm sau tôi sẽ quay về rồi.” Đoàn Gia Hứa lại cười, khóe mắt thoáng cong lên: “Tôi cũng muốn biết em trưởng thành như thế nào.”
Tang Trĩ: “…Để làm gì.”
“Vì đoán chừng Tang Trĩ cũng…” Đoàn Gia Hứa thân mật nhéo nhéo gương mặt của cô, âm thanh ngậm lấy ý cười nhàn nhạt: “Không chứng kiến được dáng vẻ mình thành niên mà.”
“…”
Tác giả có lời muốn nói:
Đoàn Gia Hứa lúc thành niên: Tìm một tên già như vậy, cô bé em có bị bệnh gì không thế hả.
Năm năm sau, cũng là chó già Đoàn Gia Hứa: Bảy tuổi! Chênh lệch tuổi tác quá hoàn mỹ!!!
Dĩ Dĩ năm nay còn bận bịu hơn so với năm ngoái, hôm nay đột nhiên có họ hàng đến thăm, ngày mai lại phải đi học lái xe, không biết khi nào mới về, có thể lên chương mới QwQ
Cảm ơn các bà vợ đã bao nuôi, Moah Moah!