Cái đụng chạm này cực kỳ ngắn ngủi, đại khái còn chưa đến một giây đã rời đi.
Trong đầu Tang Trĩ trống rỗng, thậm chí còn không kịp phản ứng gì. Một giây sau đó cô cũng cảm nhận được Đoàn Gia Hứa hình như cứng đờ người, sau đó lập tức đứng thẳng dậy lui về sau một bước.
Kéo hai người ra một khoảng cách không gần không xa.
Bọn họ đứng phía sau trạm dừng xe buýt, ánh nắng bị che khuất nên cực kì lờ mờ. Tang Trĩ vô thức ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngốc nghếch trì trệ, đối diện với ánh nhìn mờ mịt của anh.
Không biết là bởi vì tâm lý gây chuyện hay sao mà Tang Trĩ không dám đối mặt với anh, lập tức dời ánh mắt đi hướng khác, mơ màng lùi về sau một bước, tay chân không biết nên đặt ở đâu.
Cô không biết bây giờ cần làm ra phản ứng gì mới đúng.
Phản ứng lớn quá thì hình như rất kỳ quái, nhưng nếu phản ứng quá nhỏ thì có phải không ổn lắm không.
Bằng không thì cứ bày ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra?
Khoảnh khắc mà đầu óc còn đang hỗn loạn, cô muốn dùng tay áo sờ cái trán, lúc nâng tay lên lại cảm thấy hành động này của mình có hơi rõ ràng quá, đành đổi thành sờ đầu.
Rất nhanh sau đó Tang Trĩ nghe thấy Đoàn Gia Hứa nói chuyện. Tiếng hít thở của anh hơi nặng, tựa như đang kềm chế sự đau đớn, âm thanh cũng vì vậy mà trở nên khàn nặng: “Thật sự xin lỗi.”
Tang Trĩ hơi nghệch mặt ra, nhìn về phía anh.
Lúc này mới phát hiện sắc mặt Đoàn Gia Hứa cực kì không ổn. Trong cái nhiệt độ một chữ số này mà trên trán anh lại lấm tấm mồ hôi, thái dương thấm ướt. Bờ môi tái nhợt đến tím thẫm, bắp thịt căng cứng, cả người căng chặt lại.
Phảng phất như chỉ cần một giây sau đó cũng có thể gục ngã xuống.
Tang Trĩ ngây ngẩn cả người.
Cô chưa từng gặp phải tình huống như thế này, trong nháy mắt nhớ lại ban nãy hình như mình có đụng phải chỗ nào đó của anh. Cô gấp gáp, bị anh dọa đến nổi nói chuyện cũng khó khăn: “Anh ơi…anh khó chịu lắm sao? Có phải là em đã đụng đến chỗ nào của anh rồi….”
“Gì mà em đụng.” Đoàn Gia Hứa bình phục hô hấp, gắng gượng cong môi, “Vậy em thử chạm vào xem, để cho tôi có cơ hội ăn vạ em nữa.”
“Xin lỗi anh.” Không hiểu sao Tang Trĩ lại muốn khóc, khóe mắt dần phiếm hồng, giọng nói cũng mang theo giọng mũi: “Anh ơi, anh ở đây chờ em, em đi bắt taxi.”
Lần này Đoàn Gia Hứa không cản nữa, chỉ chậm rãi nói: “Đi đi.”
Mới đi đến ven đường đã đúng lúc có một chiếc xe trống người chạy đến, Tang Trĩ vội vàng ngăn lại, nói chuyện với tài xế xe rồi chạy chậm về lại chỗ của Đoàn Gia Hứa.
Cô đỡ anh đi về phía chiếc xe taxi.
Tốc độ đi của Đoàn Gia Hứa chậm hơn so với ban nãy, dường như chỉ chạm vào cũng cảm thấy đau. Anh đột nhiên phì cười, giọng điệu có chút nghiền ngẫm: “Lần này thì đúng thật là đang đỡ lão già rồi này.”
Tang Trĩ cười không nổi.
“Bé Tiểu Tang, tôi cảm thấy hình như không phải là đau dạ dày?” Đoàn Gia Hứa nghiêng đầu nhìn Tang Trĩ, hình như đang suy ngẫm, nói rất chậm, “Có điều tôi đúng là…”
“…”
“Có đau thật.”
Sau khi lên xe, tài xế quay đầu nhìn thấy sắc mặt Đoàn Gia Hứa: “Thế này là uống nhiều quá hả? Tình huống thế nào rồi? Có nôn trên xe không đây.”
Có thể nhờ ngồi xuống khiến cho cơn đau ổn hơn đôi chút, sắc mặt Đoàn Gia Hứa không còn kém như lúc vừa mới lên xe nữa, cười nhẹ đáp: “Bác tài đừng lo, tôi có thể chịu được.”
Tài xế nhíu mày, nói rõ ràng trước: “Nôn thì bồi thường hai trăm đấy.”
“Nếu nôn sẽ đền mà.” Tang Trĩ vội nói: “Chú à, anh ấy không được thoải mái chứ không phải uống rượu. Chú lái xe đến bệnh viện đi, cảm ơn chú.”
Tài xế không nói thêm nữa, khởi động xe.
Dứt lời, Tang Trĩ vô thức nhìn về phía Đoàn Gia Hứa. Anh tựa lưng vào ghế ngồi, tư thế lười nhát, một tay còn đang che bụng dưới.
Tang Trĩ không muốn để anh tốn sức nói chuyện nên không chủ động lên tiếng.
Ấy vậy mà Đoàn Gia Hứa lại bắt chuyện trước: “Tang Trĩ, cài dây an toàn.”
Cô ‘dạ’ một tiếng theo bản năng, kéo dây an toàn ở bên phải qua, lúc muốn cài vào lại đột nhiên nhớ ra anh vẫn chưa cài. Tang Trĩ dừng động tác trên tay, buông dây an toàn ra rồi ghé sát đến gần anh.
Có lẽ vì luôn chú ý đến động tác của cô nên mí mắt Đoàn Gia Hứa giật giật: “Sao thế?”
Tang Trĩ đưa tay sờ vào dây an toàn bên cạnh anh, thầm thì: “Em cài cho anh.” Đoàn Gia Hứa cười: “Cài cho tôi làm gì, tôi bảo em tự cài cho mình kìa.”
“Em cài cho anh thì anh mới an toàn được.” Tang Trĩ lắc đầu, kiên trì nói: “Anh cứ ngủ một lát đi, ngủ rồi thì sẽ không còn thấy đau nữa, đến nơi em gọi anh dậy.”
“Được, vậy làm phiền bé Tiểu Tang rồi.” Đoàn Gia Hứa cũng không từ chối nữa, ngồi tại chỗ nghiêng đầu nhìn cô chăm chú: “Còn phải nhờ em đến quan tâm tôi.”
…..
May là bệnh viện cách đây không xa lắm.
Tài xế đậu xe ở bên ngoài bệnh viện, Tang Trĩ trả tiền xong thì đỡ Đoàn Gia Hứa đi vào bệnh viện, sau đó xếp hàng đăng kí cho anh khám cấp cứu.
Bác sĩ để Đoàn Gia Hứa chụp X-quang, sau mới xác định đấy là viêm ruột thừa cấp tính. Tang Trĩ đứng bên cạnh, đại khái nghe thấy bác sĩ nói tình huống này của anh xảy ra đã lâu, chậm thêm bước nữa thì có thể thủng ruột luôn rồi.
Đến lúc đó thì đây hẳn không còn là vấn đề nhỏ nữa.
Cô mấp máy môi nhìn thoáng qua anh.
Đoàn Gia Hứa tựa hồ lại không quá để tâm, khóe mắt anh cong lên, chỉ cười cười.
Sau đó, bác sĩ viết cái gì đó trên sổ khám bệnh, bảo Tang Trĩ đi nộp tiền trước rồi mới sắp xếp để phẫu thuật.
Tang Trĩ gật đầu, vừa nhìn vào biên lai vừa quay đầu đi thẳng ra bên ngoài. Vừa đi chưa được mấy bước Đoàn Gia Hứa đã gọi cô lại: “Tang Trĩ.”
Tang Trĩ quay đầu: “Sao vậy ạ?”
“Bên trong có thẻ, mật mã là ngày sinh nhật của tôi.” Đoàn Gia Hứa lấy ví tiền từ trong túi ra đưa cho cô, giọng điệu nhã nhặn mềm mại: “Cảm ơn bé Tiểu Tang đã giúp đỡ.”
Cô nhìn anh mấy giây rồi nhận lấy: “Vâng.”
Lần này chỉ là một ca tiểu phẫu ngoại khoa, tính nguy hiểm cực nhỏ, thời gian cũng không dài.
Đợi cô đóng tiền xong quay lại, Đoàn Gia Hứa chú ý đến thời gian liền chủ động nói: “Bé Tiểu Tang. Chín giờ rồi, em nên về trường học, trễ quá sẽ không an toàn.”
Tang Trĩ không nhúc nhích.
“Không phải là chuyện lớn gì mà.” Đoàn Gia Hứa nói, “Bệnh này làm tiểu phẫu xong rồi nghỉ ngơi vài ngày là ổn rồi. Nếu em có thời gian rãnh thì đến thăm tôi là được.”
Tang Trĩ đưa đơn cho bác sĩ, nói: “Em chờ anh ra rồi sẽ về.”
“Tiểu phẫu này mất ít nhất phải một tiếng lận.” Đoàn Gia Hứa nhướn mày, sắc mặt vẫn đang trắng bệch: “Một mình ngồi bên ngoài không thấy buồn chán sao?”
Cảm xúc của Tang Trĩ không tốt lắm, rầu rĩ nói: “Anh đừng nói chuyện nữa.”
“Được rồi.” Đoàn Gia Hứa lại cười, “Tôi không nói nữa.”
Tang Trĩ không nói thêm gì, trầm mặc đứng bên cạnh anh. Cô lại đột nhiên nhớ đến nếu như hôm nay không hẹn anh đi ăn cơm, rồi dựa theo những lời mà anh đã nói trong điện thoại thì phỏng chừng sẽ không đến được bệnh viện.
Trong lòng cô mơ hồ buồn bực đến hoảng sợ.
Sau khi Đoàn Gia Hứa đi vào phòng phẫu thuật, Tang Trĩ đứng yên bên ngoài chờ.
Sợ bạn cùng phòng lo lắng, cô nhắn trong nhóm một câu:【Đêm nay có thể sẽ về muộn.】, sau đó liền lên mạng tìm kiếm .
Qua một hồi lâu Tang Trĩ mới cất điện thoại lại, đột nhiên nhớ đến cái đụng chạm ngoài ý muốn lúc ở trạm xe buýt kia. Cô vô thức sờ sờ trán. Có lẽ là tác dụng của tâm lý, lúc này đây nơi được anh chạm vào lại có chút nóng lên.
Dần dần tựa như bị thiêu đốt.
Khoảnh khắc này hơi thở của anh lại hiện lên, tựa hồ như đang quẩn quanh người cô.
Khoảng cách cực kì thân mật.
Thôi được rồi.
Đừng nghĩ nữa.
Đừng! Nghĩ!
Là cô đụng vào trước, người ta bị cô đụng còn phải đi nói lời xin lỗi.
Theo tình huống này mà phân tích, thì vốn dĩ phải cô là người chiếm tiện nghi của anh mới đúng. Mà hơn nữa cũng chỉ chạm nhẹ vào trán thôi, có phải chuyện gì ghê gớm lắm đâu.
Lại đâu còn là con nít nữa.
Nhìn phản ứng của anh hình như cũng không để chuyện này trong lòng.
Không để cho Tang Trĩ kịp suy nghĩ lung tung, điện thoại trong tay vang lên, màn hình hiển thị cuộc gọi của mẹ. Nhìn thời gian trên điện thoại, Tang Trĩ vội vàng nhận: “Mẹ.”
Giọng nói của Lê Bình từ đầu dây bên kia truyền đến: “Chích Chích, con còn chưa về ký túc xá sao?”
Bởi vì cô chạy đến nơi xa như vậy để học nên trước khi rời đi, Lê Bình đã sớm nói với cô, mười giờ mỗi tối phải gọi điện thoại. Nếu như cô có chuyện gì thì có thể gửi wechat thông báo cho bà biết.
Tang Trĩ không nói đối: “Vâng ạ.”
Lê Bình: “Ra ngoài chơi với bạn sao con?”
“Không phải ạ, “Tang Trĩ nói, “Mẹ, ở đây con gặp được người bạn của anh hai, chính là người làm gia sư cho con năm cấp hai, Đoàn Gia Hứa đấy ạ.”
Lê Bình: “Ừm, mẹ nhớ kỹ mà.”
“Vì anh ấy từng giúp con rất nhiều nên con muốn mời anh ấy đi ăn một bữa cơm.” Tang Trĩ giải thích, “Nhưng anh ấy ngã bệnh, con vừa mới đưa anh ấy đi khám, bây giờ còn đang ở bệnh viện ạ.”
Lê Bình: “Ngã bệnh sao? Có nghiêm trọng không?”
Tang Trĩ: “Nói là viêm ruột thừa cấp tình, chắc là không có vấn đề gì lớn.”
“Vậy con chăm sóc một chút, đứa bé này không còn người thân nào nữa.” Lê Bình thở dài một hơi, “Nhưng con cũng phải tự mình chú ý vào, về phòng sớm một chút, biết chưa?”
“…” Tang Trĩ bị câu nói của bà hấp dẫn sự chú ý, lúng túng hỏi: “Không còn người thân là sao vậy ạ? Mẹ, sao mẹ lại biết chuyện này?”
“Hả?” Lê Bình nói, “Mẹ chưa nói với con về chuyện này sao? Nhưng con cũng đừng nên nhắc đến vấn đề này trước mặt thằng bé. Người bạn này của anh trai con ấy mà, hình như là vào năm nhất đại học, đâu đó đợt kỳ nghỉ đông năm nhất thì phải? Đã vay anh trai con số tiền ba vạn.”
“…”
“Anh con khi ấy mới bao lớn đâu chứ, nào có tiền cho mượn, vì vậy đành tìm ba con mượn.” Lê Bình nhẹ nhàng kể lại, “Nói là mượn để chữa bệnh cho mẹ. Sau này trả tiền lại, nhưng hình như người cũng mất rồi.”
Tang Trĩ nói không nên lời, mất một lúc lâu sau mới hỏi thêm: “Vậy ba anh ấy đâu rồi ạ?”
“Chuyện này thì mẹ cũng không biết nữa.” Lê Bình nói, “Nhưng nếu như ba nó ở đây thì làm sao có thể để thằng bé tự thân đi mượn tiền được.”
…..
Sau khi làm xong phẫu thuật còn cần phải nằm viện một tuần.
Đoàn Gia Hứa được sắp xếp vào một phòng bệnh hai giường. Anh mặc áo bệnh nhân, tóc rũ trên trán, khuôn mặt lạnh lẽo trắng bệch, trạng thái tinh thần không tốt lắm.
Tiểu phẫu có gây tê toàn diện vậy nên anh hoàn toàn thanh tỉnh, mu bàn tay đang truyền dịch. Nhìn Tang Trĩ bên cạnh, Đoàn Gia Hứa cong môi, lần nữa nhắc nhở, “Bé Tiểu Tang, em nên về lại trường học đi thôi.”
Tang Trĩ khẽ nói: “Biết rồi ạ.”
“Lát nữa đón taxi nhớ phải nhớ biển số xe rồi gửi lại cho tôi.” Đoàn Gia Hứa nói, “Sau đó về đến ký túc xá cũng nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
“Vâng.” Tang Trĩ siết chặt quai đeo chéo của balo lệch vai, do dự hỏi: “Tiểu phẫu này đau không?”
“Không đau.” Đoàn Gia Hứa cười, “Có thuốc tê mà, không có cảm giác.”
Tang Trĩ gật đầu: “Vậy ngày mai em sẽ quay lại thăm anh.”
“Không có lớp hẵng đến.” Đoàn Gia Hứa nói: “Tôi ở đây cũng không có chuyện gì, không cần bé Tiểu Tang phải mỗi ngày chạy đến chạy lui.”
“…” Tang Trĩ liếc mắt nhìn anh, “Gặp lại sau nhé, Anh Gia Hứa.”
“Ừ, tạm biệt.”
Thấy cô đã đi ra hỏi phòng bệnh, Đoàn Gia Hứa cầm điện thoại lên nhìn. Thấy Tang Diên gọi điện thoại đến mấy cuộc gọi nhỡ, khuôn mặt hơi chau, chậm rãi gọi lại.
Nghe tiếng vang tút tút máy móc phát ra, Đoàn Gia Hứa lại đột nhiên nhớ đến chuyện ở trạm dừng xe buýt.
Cùng với phản ứng của Tang Trĩ.
Cô gái nhỏ bị bất ngờ đến không kịp thích ứng, hình như đã bị hù dọa, ngay cả nhìn anh cũng không dám. Có thể còn xen lẫn một chút xấu hổ, một hồi lâu sau vẫn không lên tiếng.
Hẳn là rất để ý đến chuyện này?
Không đợi bên kia nhận điện thoại Đoàn Gia Hứa đã cúp máy.
Cuối cùng cũng đã có thời gian và tinh lực để nghĩ đến chuyện này.
Tính ra thì cô bé này qua mấy tháng nữa cũng đã hai mươi rồi? Xem như không tính đến tuổi tác, thì hành động kia rất giống như đã chiếm tiện nghi của cô gái nhà người ta.
Dù là em gái của người anh em mình.
Thì vẫn là một đứa bé được anh nhìn đến trưởng thành.
Mặc dù đã là hai mươi tuổi, nhưng anh có phải vẫn là không nên trêu chọc cô nữa không. Nhỡ đâu trong lòng cô bé này sẽ có ý nghĩ hiểu lầm anh giống một tên súc sinh, vậy thì không tốt lắm.
Các cô gái hầu như đều khá để ý đến những chuyện này thì phải?
Đoàn Gia Hứa nhéo mi tâm, không hiểu sao lại có mấy phần cảm giác của tội ác.
Anh đột nhiên nhớ đến cái tên đối tượng yêu đương qua mạng của cô ngày trước.
Vào lúc này điện thoại lại rung lên, cắt ngang cảm xúc của anh. Là Tang Diên gọi đến.
Đoàn Gia Hứa nhận, tự hỏi có nên thẳng thắn về chuyện này hay không.
Giọng nói của Tang Diên từ đầu dây bên kia có hơi mệt mỏi: “Người anh em, mày mổ ruột thừa à? Mùi vị thế nào?”
“Rất tốt.” Đoàn Gia Hứa giật giật khóe môi, nhàn nhạt nói, “Mày có thể thử xem.”
“Người đẹp trai thì không chơi mấy cái này, hiểu không?” Nói đến đây Đoàn Gia Hứa lại nhắc đến vấn đề, “Nghe nói em gái tao đưa mày đi bệnh viện à?”
Đoàn Gia Hứa: “Ừm.”
“Chút bệnh đó mà còn phải đưa đi? Tự mày không thể đến bệnh biện được sao?” Tang Diên nhàm chán nói, “Tao nói chứ mày có thể xem trọng tính mạng của mình được không? Đau thì chủ động đến bệnh viện không phải là xong việc rồi sao.”
Đoàn Gia Hứa: “Mày gọi điện thoại chỉ để nói chuyện này?”
“Tao đây vừa đúng lúc rảnh rỗi, nghe nói mày bị bệnh nên gọi điện thoại đến chúc mừng mày một tiếng.” Tang Diên nói, “Biết được mày không sao thì thôi vậy, tao đi ngủ đây.”
“Đợi một chút,” Đoàn Gia Hứa trầm mặc mấy giây, “Tao nói với mày một chuyện.”
“Nói.”
Đoàn Gia Hứa đang cân nhắc xem nên làm thế nào để kể chuyện.
Chuyện này nên nói như thế nào.
Nói tao không cẩn thận hôn em gái mày rồi, mà cô gái nhỏ lại rất ngại ngùng?
Hy vọng người làm anh như mày đừng để ý.
Này không phải là có bệnh sao?
“Thôi bỏ đi.” Đoàn Gia Hứa nói, “Không có gì.”
“…” Tang Diên bên kia an tĩnh một hồi lâu, nhanh chóng nói, “Tao vô cùng không quen cái điểm này của mày đấy, một thằng đàn ông to lớn mà nói chuyện cứ như cô gái nhỏ thế, có gì không thể nói thẳng được à.”
Đoàn Gia Hứa: “Cúp đây.”
“Đợi một chút.” Tang Diên hình như lại rất hào hứng: “Người anh em này, tao nghe nói gần đây mà lại phải đi xem mắt sao? Ông chủ này của mày đúng là nhiệt tình quá nhỉ, giúp mày giới thiệu cũng phải mấy người rồi.”
“…”
“Có thành đôi người nào không đó? Tao thấy mày bây giờ cũng chưa có đối tượng.” Tang Diên nói, “Thôi được rồi, người anh em. Tao dạy cho mày, mày đừng nên nói chuyện như trước kia nữa.”
Mí mắt Đoàn Gia Hứa không thèm nâng, hỏi: “Tao nói gì?”
“Giọng điệu mày nói chuyện, tao thật sự không có ý định đả kích mày đâu.” Tốc độ nói chuyện của Tang Diên chậm rãi, “Mày cũng tự hiểu mà, có chút quê mùa.”
“…”
“Nhìn mày vốn cũng đâu phải là người thích tình chị em,” Tang Diên nói, “Người anh em này, tao nói cho mày biết nhá, mấy cô gái sau ấy, không thích dạng như này đâu.”
Mi tam Đoàn Gia Hứa nhảy vài cái: “Sau ?”
“Những người như bọn tao khá thời thượng, hiểu không?” Tang Diên ung dung nói, “Tao biết là cái tên sau như mày sẽ không hiểu được, nhưng mà mày cũng nên bắt kịp thời đại đi chứ.”
Đoàn Gia Hứa và Tang Diên hơn kém nhau một tuổi.
Một người một người .
Đoàn Gia Hứa thật sự chẳng muốn cười, “Mày đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi nhỉ, cúp đây.”
Anh đưa mắt nhìn thời gian, tính toán một chút thì hẳn là lúc này cũng đã về được đến trường đại học Nghi Hà, đang muốn gọi điện thoại hỏi thử Tang Trĩ đã lên xe hay chưa, khóe mắt liếc quanh chú ý đến bên ngoài cánh cửa hình như có chút động tĩnh.
Đoàn Gia Hứa giương mắt.
Lập tức nhìn thấy cô gái vốn dĩ đã đi rồi lại quay về. Cô đứng ở cạnh cửa không nhúc nhích, tựa hồ như sợ bị anh mắng, nói rất khẽ: “Anh Gia Hứa, em có thể ở lại chăm anh được không?”
“…”
“Em nghĩ rằng nếu như người bị bệnh là em.” Tang Trĩ gãi gãi đầu, “Anh chắc chắn cũng sẽ không bỏ đi đâu.”
Tác giả có lời muốn nói:
Tang Diên: Những người như bọn tao khá thời thượng
Tang Diên: Bây giờ sau tuyệt đối không có ai vừa mắt mày! Cía bộ dạng này của mày đó!
Tang Trĩ: QwQ