Hơi thở ấm áp của anh phun lên vành tai tinh tế của cô, vừa tê dại lại ngứa ngáy. Giọng điệu mang theo sự trêu chọc, cố ý ghẹo cô một cách không đứng đắn, lại khiến cho người ta không thể nào tức giận nổi.
Cảm xúc của Tang Trĩ trong nháy mắt tiêu tan hơn phân nửa, giương mắt im lặng không tiếng động nhìn chằm chằm anh.
“Sao không nói gì?” Đoàn Gia Hứa ngồi dậy, cười khẽ một tiếng, chủ động thừa nhận, “Được rồi, anh biết là mình nói chuyện rất quê mùa.”
“…”
Nghe anh nói thế, khóe miệng Tang Trĩ mím thẳng, duy trì được vài giây, bấy giờ nhịn không được nữa phải phì cười: “Không phải trước kia anh không chịu thừa nhận sao?”
Vẻ mặt Đoàn Gia Hứa thoáng thả lỏng: “Thật sự quê mùa lắm sao?”
Tang Trĩ hít hít mũi, không đả kích anh: “Cũng tàm tạm.”
Cô rũ mi, nhìn ví tiền màu đen của anh trên tay mình, đưa lại cho anh: “Trả lại anh.”
Đoàn Gia Hứa không nhận, ngược lại còn cầm cái thẻ của cô nhét vào trong túi, như có như không nói: “Cái này anh không trả lại đâu.”
Tang Trĩ nhỏ giọng nói: “Em cũng đâu bảo anh trả.”
Lúc này Đoàn Gia Hứa mới lấy thẻ ra lại, rũ mi chăm chú nhìn thật lâu, đột nhiên cười rộ lên thì thào nói nhỏ: “Tuổi của anh vậy mà còn được ăn cơm mềm.”()
() cơm mềm=bao nuôi
“…” Tang Trĩ nói, “Tiền này em cũng không đưa để anh phung phí đâu?”
“Cho anh mà không để anh xài sao?”
Tang Trĩ nhìn anh: “Cứ để dành đấy.”
Đoàn Gia Hứa chầm chậm nói: “Để dành làm của hồi môn cho em?”
Tang Trĩ rất nghiêm túc: “Để dành mua nhà.”
“…”
“Trước đó em đã lên mạng tra rồi, ở trung tâm thành phố, một trăm mét vuông thì tiền đặt cọc khoảng chừng năm mươi vạn.” Tang Trĩ nói, “…Theo tiến độ này, em để dành khoảng hai mươi năm hẳn là sẽ để dành xong.”
Đoàn Gia Hứa sửng sốt một hồi, cười thành tiếng. Cằm anh bạnh ra, tâm tình vui vẻ không chút khắc chế, cười đến bả vai đều đang run rẩy: “Được đó, chờ em để dành.”
“…”
Hai mươi năm nghe thì có chút hèn mọn.
Tang Trĩ nghĩ ngợi, lại nói: “Chắc là sẽ không lâu như vậy đâu.”
Đoàn Gia Hứa: “Ừm, anh chờ em kim ốc tàng kiều() nhé.”
() nhà vàng cất người đẹp. Bạn nào muốn đọc giai thoại về điển tích này thì Min để bên dưới nhé, sợ sẽ ảnh hưởng đến nhiều bạn không thích đọc.
“….”
Bị anh quấy rối như thế, Tang Trĩ quên đi cái lý do khiến cho tâm tình không tốt. Cô cầm ví tiền đụng vào cánh tay anh, nhắc nhở: “Anh.”
Đoàn Gia Hứa nhận lấy, rút ra hai tấm thẻ ở giữa đưa đến cho cô: “Bà chủ, thẻ của ngài.”
Tang Trĩ không nhận: “Anh đưa em thẻ làm gì?”
“Trên người anh không thể có tiền đâu.” Đoàn Gia Hứa cười. “Nếu không thì làm sao anh ăn bám được.”
Tang Trĩ nhịn không được nói: “Em dùng tiền cực kỳ không tiết kiệm đấy.”
“Vận may của anh vẫn rất tốt,” Đoàn Gia Hứa ngâm nga giọng nói, “Tìm được một kim chủ ra tay hào phóng.”
“…” Tang Trĩ chỉ lấy một thẻ, cẩn thận từng li từng tí cất vào trong túi, “Em không cần, nhưng em sẽ cất lại cẩn thận giúp anh, khi nào anh muốn em sẽ trả lại anh ngay.”
Thấy cảm xúc của cô cuối cùng cũng đã tốt lên rồi, Đoàn Gia Hứa mới lên tiếng hỏi: “Hôm nay không phải đi liên hoan với nhân viên trong công ty sao? Sao lại không vui?”
Tính ra thì, Khương Dĩnh là lần thứ hai tìm đến cô. Thêm nữa là cả tuần qua Tang Trĩ bị người ta nhắm vào, cũng là vì Khương Dĩnh. Cô không có ý định thôi việc, còn nghĩ cả cách ứng phó với Thi Hiểu Vũ trong một tháng tới để cầm được tiền lương rồi hẵng chạy.
Nhưng lại sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Đoàn Gia Hứa, Tang Trĩ không nói thật: “Thì chính là người hướng dẫn đáng ghét của em đó.”
Sau khi đưa Tang Trĩ về trường học xong, Đoàn Gia Hứa lái xe về nhà. Xe anh chậm rãi tiến vào trong tiểu khu, tốc độ xe chậm dầm, còn chưa kịp rẽ vào hướng khác, trước mắt đột nhiên có người đụng vào.
Đôi mắt Đoàn Gia Hứa căng chặt, vô thức thắng xe. Lưng anh toát mồ hôi lạnh, đại não trong chớp mắt đó trở nên mờ mịt, sau đó anh mở dây an toàn, xuống xe.
Người vừa đụng vào kia dựa nửa người lên xe của anh, rõ ràng là dáng vẻ của say rượu, không bị đụng trúng, bên trong miệng lầm bầm cái gì nghe không rõ.
Đoàn Gia Hứa hít một hơi thật sâu, gọi anh ta: “Anh này.”
Người đàn ông nọ đứng thẳng người, đột nhiên chỉ vào bánh xe, hùng hùng hổ hổ nói: “Xe của cậu đụng trúng chó của tôi!”
Nghe vậy Đoàn Gia Hứa quét mắt, lại không nhìn thấy ‘chó’ trong miệng anh ta. Anh nhắm mắt lại, cảm xúc không còn chậm chạp nữa, nhàn nhạt nói: “Anh uống say rồi, đến bên kia ngồi nghỉ một lát đi.”
“Tôi không say!” Người đàn ông đứng còn không vững, sở trường là giả say khướt chỉ vào anh, “Tôi nói! Xe của cậu! Đụng vào chó của tôi! Cậu mau bồi thường đi!”
Nghe thấy động tĩnh, chung quanh có vài người ngo ngoe vây lại nhìn.
Không bao lâu sau, bảo vệ cũng đến, sau khi hiểu rõ tình huống thì kiên nhẫn khuyên can. Nhưng người đàn ông này tựa như không để ý đến lý trí, nghe thấy bảo vệ nói “vậy anh kéo chó của anh ra đi”, thì còn vô cùng tức giận nói lại một câu, “Mạng chó không phải là mạng sao.”
Nháo đến thế này thì đành phải dùng đến biện pháp cuối cùng, chỉ có thể báo cảnh sát.
Đoàn Gia Hứa quay lại xe, hững hờ nhìn người đàn ông làm loạn bên ngoài.
Sau khi cảnh sát đến mới thoát thân.
Giày vò như vậy cũng mất hơn nửa tiếng.
Về đến nhà, Đoàn Gia Hứa mở tủ lạnh cầm lấy chai nước đá uống mấy ngụm liền, ngay cả đầu lưỡi cũng trở nên tê dại. Đầu óc anh tựa như có một sợi dây kéo căng, kéo thêm chút nữa cũng có thể đứt đoạn ngay.
Quét mắt nhìn đủ loại đồ ăn vặt trong tủ lạnh, Đoàn Gia Hứa mấp máy môi, tiện tay rút một thanh socola.
Anh ngồi vào sa-lon, xé mở gói ra cắn một miếng.
Hương vị cực kỳ ngọt ngào.
Đoàn Gia Hứa thuận tay lấy tấm thẻ ra. Anh nhìn nó chòng chọc một hồi lâu, khuôn mặt dần thả lỏng, đôi mắt đào hoa cũng thấp xuống. Tâm trạng căng thẳng cũng vì vậy mà dần tan biến theo.
Ăn hết phần còn lại của thanh socola, Đoàn Gia Hứa cầm quần áo sạch đi vào phòng tắm. Chờ đến khi anh đi ra cũng đã gần mười một giờ. Vào thời gian này thì hẳn là Tang Trĩ cũng đã đi ngủ từ lâu rồi.
Đoàn Gia Hứa không thấy buồn ngủ, lấy điện thoại di dộng chơi game một hồi lâu, mãi đến khi rạng sáng mới bắt đầu nằm xuống ngủ.
Sau đó, anh nằm mơ.
Mơ đến buổi tối ngày hôm nay, trong buổi xã giao anh có uống rượu, lại tự cho rằng mình không say nên dứt khoát lái xe về nhà, sau đó đụng phải người đàn ông kia trên đường về.
Anh còn nghe thấy được âm thanh của mình, nghe được mình đang không ngừng trăn trở.
Cực kỳ tuyệt vọng, lại là âm thanh cuồng loạn ấy, tựa như muốn đâm rách màng nhĩ.
Nhưng mà trong mơ, anh vẫn lựa chọn chạy trốn.
Đoàn Gia Hứa mơ thấy.
Anh trở thành Đoàn Chí Thành.
Ngày hôm ấy, cái ngày Đoàn Gia Hứa trải qua, chính là một buổi tối hoảng loạn nhốn nháo.
Anh ở trong phòng làm bài tập, còn lên kế hoạch làm xong cho sớm thì sẽ có thể dư thời gian để đọc manga. Hứa Nhược Thục ở phòng khách xem TV, anh còn mơ hồ nghe thấy tiếng cười đứt quãng của bà.
Vốn là một buổi tối cực kỳ bình an.
Mãi cho đến khi Đoàn Chí Thành về.
Ông ta cực kỳ lỗ mãng, trên thân còn tản ra mùi rượu nồng nặc khó ngửi, cả người đều run rẩy. Hứa Nhược Thục lo lắng dò hỏi cùng lên tiếng trấn an ông ta, nhưng cũng chỉ bị ông ta đang vô cùng sụp đổ hất bà ra.
Khủng hoảng đến tận cùng.
Động tĩnh này cực lớn, quấy nhiễu khiến cho Đoàn Gia Hứa không có cách nào làm bài tập. Anh dừng bút lại, đứng dậy ra ngoài phòng khách hỏi: “Mẹ, có chuyện gì thế ạ?”
Hứa Nhược Thục níu lấy áo choàng trên người trấn an anh: “Không có gì đâu, con cứ tiếp tục làm bài đi.”
“Tôi kết thúc rồi.” Nhưng mà Đoàn Chí Thành lại không hề giống ‘không có chuyện gì’ như Hứa Nhược Thục nói, hai mắt phiếm hồng, lặp đi lặp lại ba từ này, “tôi kết thúc…”
Hứa Nhược Thục nhíu mày, bị ông ta hù cho sợ hãi: “Cuối cùng là chuyện gì đã xảy ra? Anh uống thành cái dáng vẻ này thì về bằng cách nào? Không phải để Tiểu Trần đưa về sao?”
“Chính anh…” Từ trong cổ họng Đoàn Chí Thành phát ra từng tiếng nghẹn ngào nhỏ bé, “Anh…anh đụng trúng người…”
“…”
Trong phòng ngay lập tức an tĩnh hẳn, chỉ còn lại âm thanh của hơi thở nặng nề từ Đoàn Chí Thành.
Một hồi sau, Hứa Nhược Thục lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Đoàn Gia Hứa: “A Hứa, về phòng đi.” Rồi bà vội vàng bắt lấy cánh tay Đoàn Chí Thành, cưỡng ép bản thân phải tỉnh táo lại: “Anh nói cho rõ ràng, chuyện gì xảy ra rồi?”
Đoàn Chí Thành xé cuống họng, gào thét: “Tôi không biết.”
“Anh đụng người chỗ nào? Đã gọi xe cấp cứu chưa?” Đôi mắt Hứa Nhược Thục đỏ bừng, thanh âm không tự giác cũng run rẩy, “Anh đã xuống xe nhìn người ta chưa?”
“Ở đường Nhân Dân, bên cạnh cửa hàng đa chi nhánh Gia Sĩ…” Đoàn Chí Thành đột nhiên ngẩng đầu, nước mắt tuôn rơi, “Anh phải làm như thế nào bây giờ….Anh phải làm sao…”
Đoàn Gia Hứa vào lúc này lại đột nhiên mở miệng: “Ba, ba gọi xe cấp cứu chưa?”
Đoàn Chí Thành lắc đầu liên tục, cái gì cũng không thể nghe vào được nữa: “Không thể gọi, không ai nhìn thấy ba đụng người, không ai biết cả…Cả nhà đừng lo! Cũng không cần—-”
Hứa Nhược Thục cũng hét lên: “Đoàn Chí Thành! Có phải là anh điên rồi đúng không!”
“…”
Thái dương Đoàn Gia Hứa nhảy thình thịch, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh. Anh nghe ba mẹ cãi nhau, trầm mặc đi đến cạnh ghế sa-lon, cầm ống nghe điện thoại bàn lên bấm số .
Phát hiện ra cử động của anh, Đoàn Chí Thành nhìn lại: “Con làm gì đó?!”
Đầu dây bên kia được kết nối, mắt Đoàn Gia Hứa đỏ lên, quay đầu nhìn Đoàn Chí Thành: “Bệnh viện ạ? Trên đường Nhân Dân có một cửa hàng Gia Sĩ, cạnh đó có người bị tai nạn xe cộ trọng thương, phiền….”
Đoàn Chí Thành tựa như điên rồi, muốn đi đến giành lấy điện thoại lại bị Hứa Nhược Thục giữ lấy.
“—phiền mọi người nhanh chóng cho người đến, cảm ơn.” Nói hết câu, Đoàn Gia Hứa cúp điện thoại, gằn từng chữ một, “Phải cứu người.”
“…”
“Người đó chưa chắc đã chết, vì sao ba không cứu người?” Hình tượng người ba trong nháy mắt sụp đổ, từng thớ thịt trên người Đoàn Gia Hứa căng chặt, cắn răng hỏi, “Tại sao ba lại muốn bỏ chạy?”
Hứa Nhược Thục bảo vệ Đoàn Gia Hứa ra sau lưng, chân thành nói: “Anh đi tự thú đi.”
“…”
“Nhận lỗi, chuộc tội.” Lần đầu gặp phải chuyện như thế nào, giọng nói của Hứa Nhược Thục mang theo sự nghẹn ngào cùng với khàn đặc, “Chuyện anh làm sai, anh phải đền tội, đây là chuyện mà anh nên làm, đừng trốn tránh nữa.”
“…” Nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của hai người, Đoàn Chí Thành vẫn lắc đầu. Cả gương mặt của ông ta đỏ bừng, trên trán cũng chảy từng đợt mồ hôi ròng: “Anh không muốn ngồi tù…Ba không muốn…”
Hứa Nhược Thục dường như còn muốn nói gì đó.
Đoạn Chí Thành tựa như mất đi tinh thần, không được tỉnh táo lẩm bẩm: “Tôi đền mạng được không? Tôi chết đi là được mà?”
Sau đó, Đoàn Gia Hứa nhìn thấy một viễn cảnh mà cả đời này anh vĩnh viễn không thể quên được.
Ba anh vì muốn trốn tránh tội nghiệt này.
Đột nhiên xông đến ban công, sau đó thả người, từ trên lầu sáu nhảy xuống.
Đoàn Chí Thành chết không được. Nằm trên giường trở thành người thực vật.
Tiền thuốc men khổng lồ, khoảng tiền bồi thường kếch xù, những chỉ trích chửi rủa vĩnh viễn không ngừng lại, tất cả mọi thứ, vốn nên là Đoàn Chí Thành nhận lấy, bấy giờ lại chuyển hướng, nặng nề đổ ập lên đầu cái nhà này.
Đoàn Gia Hứa và Hứa Nhược Thục nhận lấy, không chỉ là cả gia đình Khương Dĩnh, mà còn sự đeo bám không tha của dòng họ thân thích.
Một cậu bé tuổi còn nhỏ cùng một người phụ nữ dịu dàng mếm yếu, là đối tượng dễ dàng bắt nạt nhất. Sự vơ vét không ngừng, những tiếng chửi rủa bén nhọn cùng độc ác, mãi cho đến sau khi bọn họ chuyển nhà, mới dần dần yên tĩnh lại.
Nhưng cũng trở thành, một bóng ma vĩnh viễn không tan biến.
——– “Mày cũng nên chết đi.”
——– “Thật sự không biết mày trưởng thành rồi sẽ thành cái dạng gì.”
Thật sợ sẽ giống như tất cả mọi người nói.
Sau này của Đoàn Gia Hứa, sẽ trở thành một người như Đoàn Chí Thành.
Vậy nên anh chưa bao giờ uống rượu.
Làm bất cứ chuyện gì cũng gò bó theo khuôn khổ.
Đoàn Gia Hứa mang theo tự ti, cẩn thận từng li từng tí cố gắng sống. Anh không tin vào vận mệnh, cũng sẽ không lựa chọn cam chịu giống như trong lời nói của những kẻ khác, sẽ ngã vào vũng bùn.
Anh tin rằng, anh sẽ như Hứa Nhược Thục nói,
Sẽ trở thành chính anh như anh tưởng tượng.
Anh sẽ sống tốt hơn bất luận những kẻ nào khác.
Điện thoại của Tang Trĩ luôn để ở chế độ im lặng, chủ yếu là vì lên lớp, bình thường cũng sợ sẽ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng. Nhưng gần đây chỉ có một mình ở trong phòng, cộng thêm việc sợ sẽ bỏ lỡ tin tức của những người khác nên cô mở âm lượng.
Nửa đêm, cô bị điện thoại trên wechat đánh thức.
Tang Trĩ bị âm thanh ồn ào mãi không dứt làm loạn. Trong nhất thời còn tưởng rằng chuông báo thức, cô sờ điện thoại, mơ mơ màng màng tắt nó đi, vùi đầu bịt kín chăn ngủ tiếp.
Không bao lâu sau, điện thoại lại vang lên.
Tang Trĩ thoáng chốc thanh tỉnh, nhíu mắt lại, định thần nhìn màn hình di động.
Phát hiện là Đoàn Gia Hứa gọi tới.
Nhìn thấy giờ trên màn hình, Tang Trĩ lập tức bùng nổ. Cô bình ổn hô hấp, nhẫn nhịn tức giận nhận điện thoại, trực tiếp mở loa ngoài.
Trong phòng ngủ nhỏ hẹp, nháy mắt vang lên tiếng nói của Đoàn Gia Hứa: “Ngủ sao?”
Tang Trĩ sắp điên rồi: “Bây giờ đã là ba giờ, đại ca à.”
Đoàn Gia Hứa khựng lại, đầu dây bên kia cười khẽ: “Thật sự xin lỗi, anh ngủ không được.”
Tang Trĩ chỉ muốn đi ngủ, qua loa nói: “Anh muốn làm gì.”
“Nói chuyện cùng em.”
“Em muốn đi ngủ!” Tang Trĩ nhịn lấy cảm xúc muốn tắt điện thoại đi, nói, “Anh tìm anh hai em đấy, em đoán là bây giờ anh ấy cũng chưa ngủ đâu, cuối tuần anh ấy toàn thâu đêm….”
Đoàn Gia Hứa: “Chỉ muốn tìm em.
“…”
Mí mắt của Tang Trĩ nhấc lên. Lại thấy anh nửa đêm gọi đến vào giờ này để quấy rầy mình quả thật không đúng lắm, cô mở camera lên: “Anh sao vậy?”
Bên này của cô tối đen như mực, mở camera lên thì không nhìn thấy thứ gì.
Thấy vậy, Đoàn Gia Hứa bên kia cũng bật lên, lộ ra khuôn mặt anh. Ánh sáng của đầu dây bên kia không quá sáng, vậy nên độ phân giải có hơi thấp: “Không sao, em ngủ đi.”
“…”, Tang Trĩ nói, “Có phải anh gặp ác mộng không?”
Đoàn Gia Hứa cười thành tiếng: “Sao em biết?”
Vì vừa tỉnh dậy nên giọng nói của Tang Trĩ mang theo giọng mũi, nghe mềm mại, tốc độ nói cũng rất chậm: “Vào giờ này, ngoại trừ mơ thấy ác mộng thì còn có thể là gì nữa?”
“…”
“Có phải anh mơ thấy ma quỷ không ạ? Quỷ áp sàng? Sao lá gan anh lại nhỏ vậy?” Tang Trĩ ghét bỏ nói, “Bây giờ anh nằm xuống đi, em hát bài ru con cho anh.”
Đoàn Gia Hứa nhẹ nhàng khe khẽ ‘ừ’.
Tang Trĩ gối đầu lên gối nằm, bắt đầu hát: “Ngủ đi, ngủ đi, bảo bối thân yêu của mẹ…”
“…”
Rất nhanh Tang Trĩ đã ngừng lại, ngồi dậy: “Em cứ cảm thấy em mà hát tiếp sẽ ngủ trước mất.”
Đoàn Gia Hứa cười rộ lên, mang theo âm thanh hơi thở loáng thoáng.
Tang Trĩ bọc kín chăn dựa vào tường ngồi dậy, trong tay nắm điện thoại, nghĩ gì nói đó: “Nếu là ác mộng thì đều là giả thôi. Anh nhìn đồ vật chung quanh xem, không thì anh nhìn em trong màn hình nè——-”
“…”
“Ấy.” đầu óc Tang Trĩ còn chưa được thanh tỉnh, “Bên em không có ánh sáng, em lười xuống mở đèn lắm.”
Đoàn Gia Hứa cười đáp: “Ừm.”
“Đều là giả cả,” Cứ lặp lại thế này Tang Trĩ cảm thấy có thể mình sẽ ngủ mất, bắt đầu nói năng linh tinh, “Em mới là thật, tất cả đều giả.”
Giọng nói Đoàn Gia Hứa trở nên trầm khàn, lại tựa như lưu luyến: “Anh biết.”
Hai người câu được câu không trò chuyện, bất tri bất giác Tang Trĩ lại nằm lên giường dần dần thiếp đi.
Mà điện thoại trên tay vẫn chưa tắt.
Đầu dây bên kia nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của cô, cười khẽ rồi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cho đến bình minh.
Một tuần mới lại đến, Tang Trĩ như thường lệ đến công ty làm việc.
Như thường lệ bị Thi Hiểu Vũ nhắm vào, sau đó đáp trả. Nhiều lần như vậy, nhìn cảnh tượng Thi Hiểu Vũ bị cô chọc cho tức giận quá sức, Tang Trĩ vậy mà còn có cảm giác vô cùng thích thú.
Lúc tan làm, Thi Hiểu Vũ đeo túi xách lên rời đi. Trước khi đi, cô ta lạnh lùng lườm Tang Trĩ, mặt không đổi sắc nói: “Chỉnh lại bảng báo cáo cho tốt.”
Tang Trĩ gật đầu: “Ồ.”
Đợi sau khi cô ta đi, Tang Trĩ cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.
Nhìn thấy động tác của cô, Hà Bằng Hưng trừng to mắt: “Cậu muốn đi sao? Không phải chị ta bảo cậu chỉnh bảng báo cáo lại à?”
Tang Trĩ: “Ngày mai đến chỉnh sau.”
Mặc Triết hâm mộ: “Tang Trĩ này, sao cậu trâu bò được như vậy chứ.”
Hà Bằng Hưng: “Ngỳ mai đến thể nào cậu cũng sẽ bị chị Hiểu Vũ mắng chết đó.”
“Ngay cả bình thường thì cũng bị chửi thôi,” Tang Trĩ nói, “Vậy không bằng cứ tan làm sớm, nghỉ ngơi cho khóe dưỡng sức, chờ ngày mai đến nghe chị ta mắng chết vậy.”
“…”
Mặc Triết: “Mình cũng muốn giống cậu, mình cũng muốn cool ngầu như vậy.”
Hà Bằng Hưng: “Nếu như không phải vì mình muốn được chuyển lên chính thức, mình cũng có thể cool ngầu vậy.”
Tang Trĩ: “…”
Ra khỏi công ty, Tang Trĩ không thấy mệt mỏi đến độ rã rời như trước. Ngồi tàu điện ngầm đến dưới lầu công ty Đoàn Gia Hứa chờ anh tan tầm. Cô tìm một cửa hàng sushi, tùy ý chọn vài món ăn.
Sau đó lại lật cuốn manga ra đọc.
Không bao lâu sau Tang Trĩ nhận được điện thoại của Lê Bình.
Cô nhận.
Lê Bình: “Chích Chích, bây giờ con ở đâu thế? Còn tăng ca không?”
Tang Trĩ cắn sushi, nói: “Không ạ, còn vừa tan làm. Bây giờ đang ăn cơm chiều.”
“Ăn xong thì về ký túc xá nhanh nhanh nhé, biết chưa?” Lê Bình thở dài một hơi, “Một mình con bên đó khiến cho mẹ không yên tâm chút nào. Sau này thực tập về bên Nam Vu đây tìm được không?”
“Không sao mà mẹ,” Tang Trĩ nhìn giờ, “Chắc khoảng tám giờ con sẽ về nhà, không quá muộn đâu ạ.”
“Được rồi, tối nay gọi video với mẹ nhé.”
“Vâng ạ.”
Tang Trĩ cúp điện thoại, không quá để tâm đến chuyện này, tiếp tục ăn sushi.
Đoàn Gia Hứa nhanh chóng xuất hiện.
Tang Trĩ cũng đưa cho anh một phần, nói: “Hôm nay em phải về sớm, mẹ em muốn gọi video.”
“Ừm.”
Cơm nước xong xuôi, Đoàn Gia Hứa đưa Tang Trĩ về trường học ngay.
Anh không lái xe, hai người lên tàu điện ngầm quay về, tay nắm tay đi về phía cổng trường đại học Nghi Hà, “Hôm nay Thi Hiểu Vũ bảo em rót cho chị ta ly nước ấm, em liền đi rót cho chị ta.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau khi em lấy xong, chị ta mắng em. Nói rõ ràng chị ta muốn nước lạnh.” Nhắc đến chuyện này, Tang Trĩ hào hứng ngay, “Em mới nói, máy lấy nước không có nước lạnh đâu.”
Đoàn Gia Hứa cảm thấy buồn cười: “Rồi sao?”
“Chị ta tức giận lắm đó, nói sao có thể không có nước lạnh được. Em mới bảo vậy chị lại mà thử đi, thế là chị ta đến thật. Sau đó còn quay lại nói với em rõ ràng là lấy được. Em nói, vậy có thể ban nãy nó bị hỏng——”
Không chờ Tang Trĩ nói xong, điện thoại của cô đột nhiên vang lên.
Tang Trĩ vừa nói vừa lấy điện thoại ra, nhìn thấy trên màn hình hiện lên số điện thoại của Tang Diên. Cô chớp chớp mắt, vô cùng không có cốt khí nhận: “Sao đấy.”
Đầu bên kia khựng vài giây, giọng điệu lành lạnh: “Em về ký túc xá chưa?”
“Anh và mẹ sao hôm nay ai cũng hỏi thế,” Tang Trĩ hiểu không thấu, “Bây giờ em gần về tới trường rồi, sao vậy?”
“Vậy ý là,” Một câu nói ngắn gọn từ trong miệng Tang Diên thốt ra, “Bây giờ ở ngoài cửa trường học, cùng một người đàn ông, tay nắm tay, là em đúng chứ?”
“…”
Câu nói bất thình lình này.
Tang Trĩ mờ mịt, nhất thời không kịp phản ứng đến ý tứ trong câu nói này của anh ấy, vô thức nhìn bốn phía chung quanh: “Dạ? Anh hai, anh đến Nghi Hà rồi sao?”
Đầu dây bên kia đã cúp điện thoại rồi.
Đồng thời cùng lúc đo Tang Trĩ cũng phát hiện được sự tồn tại của Tang Diên.
Anh ấy đứng bên lề đường, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm hai người bọn họ đang tay trong tay với nhau. Bên cạnh còn có một chiếc taxi đang khởi động, nhanh chóng chạy vào dòng xe cộ, cũng dường như đang mang tất cả âm thanh trên thế giới này theo.
Tang Diên thản nhiên nói: “Là mắt anh mù sao?”
“…”
“Sao anh cứ có cảm giác cái tên bạn trai nghiên cứu sinh này của em,” Tang Diên cười lạnh một tiếng, “Dáng vẻ lại giống cái tên chó Đoàn Gia Hứa kia quá vậy?”
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Dĩnh không có nhiều đất diễn gì, các tình yêu không cần lo lắng.
() Sơ lược điển tích về câu Kim ốc tàng kiều: Hán Vũ Đế có người hoàng hậu đầu tiên tên là Trần A Kiều. Bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, Hán Vũ Đế đã hứa hẹn với chị họ của ngài rằng: nếu có một ngày ta cưới A Kiều làm vợ thì ta sẽ cho xây một tòa lầu cao bằng vàng thật to để nàng ở. Nhưng về sau vận mệnh của Trần hoàng hậu rất bi thảm, sau khi phu quân của nàng lên ngôi Hoàng Đế liền phế nàng lập Vệ Tử Phu lên làm Hoàng Hậu. Nàng bị đẩy đến Trường Môn Cung (lãnh cung Trường Môn) chờ đợi hắn trong đau khổ suốt hơn hai mươi năm trời, đến tận khi nàng chết, Hán Vũ Đế cũng không một lần đến thăm.