“…”
Câu nói này thốt lên tựa như tiếng sấm, đột ngột nổ tung bên tai Tang Trĩ.
Khiến cho tay cô run lên, lực đạo không khống chế tốt được, quả thạch trong tay lập tức bay ra ngoài, rơi xuống đất.
Tang Trĩ chậm rãi nhặt lên, rút một tờ khăn giấy ra lau lau rồi đóng lại. Tầm mắt của cô chuyển đến hàng cúc áo mà tay anh đặt lên, dừng lại vài giây trên đó mới vi diệu hỏi: “Anh không có tay sao?”
Đoàn Gia Hứa cười khẽ một tiếng, cà lơ phất phơ nói: “Bạn nhỏ này, em có biết cái gì gọi là tình thú không?”
“…” Tang Trĩ xem như không nghe thấy, cầm cái điều khiển lên điều chỉnh cho điều hòa xuống thấp vài độ, “Em giảm xuống hai ba độ nhé?”
“Sẽ lạnh lắm.”
Tang Trĩ trầm mặc vài giây, chú ý đến tóc anh còn chưa khô, chỉ có thể chỉnh lại nhiệt độ. Cô tiếp tục xé mở gói thạch, nhưng cái gói này cứ như dính keo cường lực rồi vậy, xé cách nào nó cũng không ra.
Cuối cùng, cái miếng mở cũng bị cô xé rách luôn.
Đoàn Gia Hứa giơ tay nhận lấy, xoay qua một bên khác mở nó ra rồi đưa lại cho cô.
Tang Trĩ yên lặng nhận lại, dùng cái muỗng nhựa xúc lên ăn. Cô cứ cảm thấy cái hướng đi thế này có hơi quái dị, tự hỏi nếu bây giờ mình nhắc đến chuyện đi về phòng thì có quá đột ngột lắm không.
Nhưng cô nam quả nữ ở chung trong một căn phòng.
TV không mở, hai người lại không nói với nhau câu nào, trong phòng không còn tiếng động gì khác. Cô liếc xéo mắt cũng có thể cảm nhận ra được, ánh mắt của Đoàn Gia Hứa dường như không có chút che giấu nào, trắng trợn nhìn cô.
Ánh sáng trong phòng khách hơi mờ ảo, đèn lớn không mở, chỉ có ánh đèn hắt ra từ cái đèn bàn bên cạnh ghế sa-lon. Ánh sáng thiên về màu của ánh nắng, nhiễm sáng bầu không khí, tạo nên vẻ ấm áp lại kiều diễm, mang theo mập mờ.
Ánh đèn này tựa như có nhiệt, Tang Trĩ không hiểu sao lại cảm thấy hơi nóng.
Nhưng Đoàn Gia Hứa lại một mực không nói gì nữa, tinh thần Tang Trĩ cũng dần dần buông lỏng. Cô ăn xong thạch, đứng dậy ném vỏ vào thùng rác: “Vậy em về–”
Không chờ cô nói hết câu, Đoàn Gia Hứa đột nhiên có động tĩnh. Anh ngồi dậy, giơ tay nắm chặt lấy cổ tay của cô kéo vào trong ngực.
Lực không quá lớn, nhưng Tang Trĩ không phòng bị trước, chính vì vậy mà không đứng vững. Hô hấp của cô trở nên khó khăn, vô thức thuận theo lực đạo này ngã vào trên người anh.
Quần áo mùa hè đều rất mỏng, hai người chỉ mặc áo ngắn tay và quần đùi.
Tang Trĩ có thể cảm nhận được rất rõ ràng làn da cứng rắn của anh, so với nhiệt độ trên cơ thể của cô còn nóng hơn mấy phần, cùng với hơi thở đột nhiên gần trong gang tấc, quen thuộc lại lạnh lẽo.
Thân thể của cô hơi cương cứng lên, không dám động đậy lung tung, nhỏ giọng hỏi: “Anh làm gì….”
Lòng bàn tay của Đoàn Gia Hứa cọ cọ nơi cổ tay cô, cầm lấy tay cô kéo đến trên áo của mình. Đôi mắt anh hơi thu lại, nhuộm ánh nước, âm thanh trầm thấp và khàn khàn nói: “Ăn xong rồi, đúng chứ?”
“…”
“Vậy thì giúp đi.”
Đối diện với đôi mắt mang theo sự mê hoặc quyến rũ, đại não của Tang Trĩ trở nên trống rỗng, phảng phất như đang được ai đó đang ru ngủ. Chỉ mấy giây khựng lại, ngón tay của cô giật giật, không hiểu sao lại thật sự đi nghe lời anh, chậm rãi mở từng cái cúc.
Chiếc áo cũng theo đó mở tung.
Lộ ra hình dáng xương quai xanh rõ ràng lại hãm sâu, gợi cảm đến cực hạn.
Ánh mắt cô dời lên trên, di chuyển đến yết hầu nhấp nhô trên cổ anh, đường cong của nó cực kỳ xinh đẹp.
Vào thời khắc này, Tang Trĩ bỗng nhiên lấy lại tinh thần. Bởi vì động tác của mình mà gương mặt cô thoắt cái đỏ bừng lên, khó khăn nói: “Được…được rồi đó, em về phòng đây.”
Đoàn Gia Hứa nắm lấy cổ tay cô: “Sao lại qua loa thế hả?”
Tang Trĩ khẩn trương nói không thành lời, cảm thấy quá nhanh, nhưng lại không biết nên từ chối anh như thế nào. Chỉ đành nhìn anh, trong ánh mắt hiện lên sự hoang mang không biết làm sao.
Phát hiện được sự bất an của cô, Đoàn Gia Hứa ngửa đầu lên hôn vào cái cằm cô: “Đừng sợ.”
“…”
“Không chạm vào em, cũng sẽ không để cho Chích Chích nhà anh chịu thiệt thòi đâu.” Tốc độ nói chuyện của Đoàn Gia Hứa rất chậm, một tay mình mở cúc áo ra: “Nhưng mà, em có muốn kiểm tra hàng trước không?”
Tang Trĩ cảm thấy trái tim của mình như muốn nhảy ra khỏi cuống họng luôn vậy.
Sau một hồi lâu, động tác của Đoàn Gia Hứa dừng lại, chỉ mở một nửa hàng cúc áo. Đầu ngón tay của anh lại trượt lên trên, dừng ở nơi xương quai xanh, cử động mang theo sự sắc tình, đôi mắt đào hoa khẽ cong, như một con hồ ly tinh chạy đến trần gian để hút hồn con người.
Thế giới an tĩnh lại.
Không biết qua bao lâu, Tang Trĩ nghe thấy tiếng nói của anh.
“Có muốn hôn nữa không?”
Tang Trĩ quay lại phòng tắm đánh răng. Cô nặn kem đánh răng ra, ở đây có thể mơ hồ nghe được tiếng Đoàn Gia Hứa trải giường chiếu. Cô lề mề cả buổi trời, đánh răng xong vẫn chưa mở cửa ra ngoài.
Không bao lâu sau vang lên giọng nói của Đoàn Gia Hứa: “Đi ngủ sớm đi.”
Tang Trĩ ậm ờ trả lời.
Đoàn Gia Hứa: “Thiếu gì thì nói với anh.”
Tang Trĩ lại đáp.
Sau đó, bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa.
Tang Trĩ nhẹ nhàng thở hắt ra, lúc này mới chịu ra khỏi phòng tắm. Cô đi đến bên cạnh cửa phòng, vùng vẫy hồi lâu, vẫn còn đang do dự, mới cẩn thận từng chút một nhấn khóa cửa.
Tiếng lò xo ‘tách’ một cái, đặc biệt vang dội.
Động tác của cô cứng đờ.
Một giây sau, bên ngoài vang lên tiếng nói lười nhát của Đoàn Gia Hứa: “Đề phòng anh đến vậy sao?”
“…” Cách một cánh cửa, Tang Trĩ dứt khoát xem như không nghe thấy lời anh nói, tắt đèn trong phòng, quay về giường.
Trên tủ đầu giường có một cái đèn bàn nhỏ, lúc này đã được mở lên, phát ra ánh sáng mờ nhạt.
Cái giường đơn một mét năm, ga giường màu hồng nhạt, bên cạnh còn đặt một con gấu bông cao chừng nửa thước. Nội thất trong phòng là đồ có sẵn của ngôi nhà, có một cái bàn sách nhỏ, bên trên đều để những vật dụng của Tang Trĩ.
Tang Trĩ liếc mắt nhìn, thấy trên tủ đầu giường còn đặt một cái khung hình.
Là bức ảnh chụp chung dạo gần đây của cô và Đoàn Gia Hứa.
Tang Trĩ nằm úp sấp trên giường, cuộn chăn lên lộn một vòng, sau đó vùi mặt sâu vào trong. Cô có thể ngửi được mùi hương mới toanh, còn mang theo hơi thở của ánh nắng.
Nhớ đến chuyện vừa rồi, Tang Trĩ cảm thấy có chút nghẹn, thò đầu ra ngoài, không còn chút xíu buồn ngủ nào nữa. Cô nhìn chằm chằm trần nhà sáng trắng, ôm con thú bông bên cạnh vào ngực nhằm phát tiết cảm xúc.
Thật muốn hét lên một tiếng, nhưng lại sợ tên già phòng cách vách nghe được.
Phòng này không cách âm, Tang Trĩ còn có thể nghe được âm thanh đi lại bên ngoài của Đoàn Gia Hứa. cô gắng gượng bình phục tâm tình, cầm điện thoại di động lên, mở một bộ truyện manga ra đọc.
Thế như tâm tư lại không cách nào đặt vào tình tiết truyện được.
Nói đến thì có hơi mất mặt lắm không nhỉ.
Tang Trĩ chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, cũng chưa từng nghe qua người nào bên cạnh mình có nói về những chuyện đại loại thế.
Cô vậy mà bị một người đàn ông…dùng sắc dụ.
Quan trọng nhất là.
Cô! Vậy mà! Không! Cầm giữ nổi!
Quá mất mặt.
Thất sự! Quá! Mất! Mặt!
Tang Trĩ nhắm mắt lại, ném di động qua một bên, lại chui đầu vào trong chăn. Cô sờ lên khóe môi, trong không gian thu hẹp thế này, cả hô hấp và nhịp tim đến trở nên phóng đại.
Hình ảnh trong đầu hiện lên, chính là vừa nãy, đôi môi cô rơi xuống yếu hầu của Đoàn Gia Hứa một nụ hôn.
Cái tay đặt ở sau lưng cô đang vuốt ve, lại buông ra.
Cùng với, hơi thở hổn hển của anh, sắc tình nói: “Tay này anh không quản được, nếu không để em trói nó lại nhé?”
Vì mãi lật qua lật lại rất lâu vẫn không ngủ được.
Ngày hôm sau, Tang Trĩ thức dậy thì đã trễ rồi. Mơ mơ màng màng ấn mở điện thoại, phát hiện đã qua mười giờ. Cô nằm trên giường một lát mới đứng lên rửa mặt, sau đó ra phòng khách.
Lại không thấy bóng dáng Đoàn Gia Hứa đâu.
Tang Trĩ nghi hoặc mở wechat ra xem.
Bảy giờ sáng, Đoàn Gia Hứa đã gửi đến cho cô mấy tin nhắn liền: 【Anh có việc phải ra ngoài.】
Đoàn Gia Hứa: 【Trong lò vi sóng có cháo, em hâm lại là có thể ăn được rồi.】
Đoàn Gia Hứa: 【Dậy thì nhắn lại cho anh.】
Tang Trĩ trả lời lại: 【Dậy rồi, anh đi đâu vậy?】
Sau đó, Tang Trĩ vào phòng bếp, đợi cháo nóng lên liền bưng ra ngoài. Cô cầm một cái chén nhỏ, tráng sơ qua rồi đi ra ngoài bàn ăn ngồi xuống.
Lúc nhìn điện thoại di động, thấy Đoàn Gia Hứa đã trả lời lại: 【Sắp về rồi.】
Đoàn Gia Hứa: 【Có gì muốn ăn không, anh mua về cho em.】
Tang Trĩ nghĩ ngợi: 【Gà rán.】
Đoàn Gia Hứa: 【Được.】
Tang Trĩ còn chưa ăn cháo xong thì Đoàn Gia Hứa đã về đến nhà. Anh thay giày, đưa túi nhựa trong tay đến trước mặt cô, thuận miệng hỏi: “Sao hôm nay lại ngủ dậy trễ quá vậy?”
“Cuối tuần nên muốn ngủ nướng thêm.” Tang Trĩ tùy tiện nói một cái lý do, nuốt hết cháo trong miệng xuống, lại hỏi, “Anh đi đâu vậy, sớm như thế đã ra ngoài rồi.”
Đoàn Gia Hứa ngồi xuống đối diện cô, thành thật trả lời: “Ngày giỗ của mẹ nên anh đi tảo mộ.”
“…” Động tác của Tang Trĩ khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn anh, lúng ta lúng túng ‘a’ một tiếng.
Thấy cô như vậy Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Sao lại phản ứng thế này?”
Tang Trĩ buông muỗng xuống, nhỏ giọng nói: “Sao anh lại không nói cho em biết, em sẽ đi cùng anh mà.”
Đoàn Gia Hứa dường như lại không quá đặt nặng vấn đề này trong lòng, chỉ cười nhạt nói: “Đến mấy nơi quái gở như thế lại ảnh hưởng đến tâm trạng, sợ khi về em sẽ không vui mất. Vả lại hiếm khi được ngày cuối tuần, muốn để em ngủ thêm.”
“…” Tang Trĩ trầm mặc vài giây, “Dạ.”
Đoàn Gia Hứa mở cái túi ra lấy một túi giấy trong đó, chọc vào một cái thẻ. Khóe môi anh cong lên, nhắc nhở: “Đừng ăn quá nhiều, lát nữa còn ăn cơm trưa.”
Tang Trĩ tiếp tục húp cháo, lại ‘dạ’.
Đoàn Gia Hứa nhìn vào gương mặt cô mấy lần, hỏi: “Hôm qua thức khuya sao? Ngay cả quầng thâm cũng xuất hiện.”
Tang Trĩ gật gật đầu, nói dối: “Xem phim.”
Đoàn Gia Hứa: “Vậy lát nữa lại ngủ thêm đi.”
“Không cần.” Tang Trĩ ăn xong phần cháo còn lại, đột nhiên giương mắt nhìn anh, “Đoàn Gia Hứa.”
“Hửm?”
“Thì là,” Tang Trĩ mấp máy môi, yên lặng thật lâu. Không hiểu sao cô lại cảm thấy mình thật thất bại, một hồi lâu mới nhỏ giọng nói, “Em có thể ở cùng anh những lúc anh không vui mà.”
“…”
Hai người mặt đối mặt vài giây.
Tang Trĩ dời mắt đi, đứng lên, tự mình lẩm bẩm: “Em đi rửa chén.”
Cùng lúc đó, Đoàn Gia Hứa cũng lên tiếng: “Đến đây.”
Nghe vậy, Tang Trĩ giương mắt. Cô không hỏi nguyên nhân là gì, ngoan ngoãn vòng qua bàn ăn đi đến trước mặt anh.
Lại lần nữa đối diện với ánh mắt của anh.
Một giây sau, đường cong trên khóe miệng Đoàn Gia Hứa dần dần nhạt đi, mím thẳng môi, tất cả những năng lực tiêu cực trong chốc lát bùng nổ. Sau đó, anh dụi đầu trước cái bụng nhỏ của cô, không hề có bất kỳ lời nói nào, cũng không có tiếng động gì nữa.
Tang Trĩ khựng người, nâng tay lên sờ sờ đầu anh. Nghĩ nghĩ, cô lại trì hoãn, luống cuống tay chân nghiêm túc dỗ dành anh: “Anh muốn khóc cũng không sao cả.”
“…”
“Em sẽ xem anh là một cậu bé,” Tang Trĩ cường điệu, “Nhưng nhất định sẽ không nói anh là nhỏ khóc nhè đâu.”
Đoàn Gia Hứa cười thành tiếng.
Tang Trĩ không biết cách an ủi người, buồn bực gãi gãi đầu: “Em nói thật mà.”
“Ừm.” Tâm trạng của Đoàn Gia Hứa tốt hơn đôi chút, thấp giọng nói, “Vậy em ôm cậu bé nhà em nhiều thêm chút nữa nào.”
Cũng vì chuyện này mà nguyên một buổi chiều Tang Trĩ luôn kè kè bên cạnh Đoàn Gia Hứa. Cô không chủ động gợi lên chuyện trong nhà anh, cũng sợ hãi nếu nói nhiều sẽ sai nhiều, chỉ biết rằng cô cần phải ở lại bên anh.
Anh đi đâu cô liền theo đó, giống như một cái đuôi nhỏ mọc ra trên người anh vậy.
Tâm tình Đoàn Gia Hứa vốn rất kém, nhưng vì cái bộ dạng này của cô mà đều tan thành mây khói. Không đầy một hồi lại trở nên bình thường, còn không nghiêm túc trêu đùa cô.
Tang Trĩ lặng lẽ nhớ kỹ ngày này.
Cô tự hứa, hằng năm vào ngày này, cô nhất định sẽ không ngủ nướng nữa.
Hai người ở trong nhà nguyên cả ngày, cũng quên khuấy đi mất chuyện điều hòa phòng Tang Trĩ bị hư. Thế là cô đành phải quay về ký túc xá cầm theo một bộ đồ sạch, đến nhà Đoàn Gia Hứa ở lại thêm một đêm.
Liên tục hai ngày ở đây, Tang Trĩ cảm thấy ngày nào trôi qua cũng đều rất vui vẻ.
Từ chỗ này đi làm cũng thuận tiện, không giống như từ trường, xuống dưới lầu ký túc xá còn phải đi một đoạn đường thật dài. Thêm vào đó việc ở lại ký túc xá một mình có đôi khi thật sự cũng rất cô đơn.
Giữa trưa ngày hôm sau, Đoàn Gia Hứa giúp Tang Trĩ tìm một người thợ sửa chữa đến sửa máy điều hòa phòng cô. Đăng ký xong, ba người cùng nhau đi vào phòng ký túc xá, thợ điện đặt thang gấp xuống rồi trèo lên sửa chữa.
Đoàn Gia Hứa đứng bên cạnh Tang Trĩ, liếc mắt thấy ba cái giường đều trống rỗng.
“Nếu không thì cứ ở lại chỗ anh nhé?”
Tang Trĩ dọn dẹp bàn. Nghe anh nói vậy, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đoàn Gia Hứa: “Khai giảng rồi hẵng quay lại đây.”
Cô không lên tiếng, tiếp tục dọn dẹp đồ đạc.
Đoàn Gia Hứa không cưỡng ép cô, dựa vào cạnh bàn, vuốt ve một món đồ chơi nhỏ trên bàn cô.
Một lúc lâu sau, thợ điện cũng đã sửa xong máy điều hòa, bảo Tang Trĩ thử mở lên xem thế nào. Chờ đến khi thợ điện rời đi, Đoàn Gia Hứa liếc mắt nhìn đồng hồ, đề nghị: “Ra ngoài ăn cơm trước đã, sau đó sẽ đưa em về phòng, được không?”
Tang Trĩ trầm mặc một hồi, sau đó chần chờ nói: “Anh ra ngoài ban công đứng một lát có được không ạ?”
“Hử?”
“Em muốn dọn quần áo…” Tang Trĩ thầm thì, “Nửa tháng, chỉ hai bộ quần áo thôi thì không đủ mặc.”
Tang Trĩ cứ như vậy cùng Đoàn Gia Hứa vượt qua những ngày tháng ‘sinh hoạt chung”.
Có điều so với cái từ này, cô cảm thấy từ ở thuê lại tương đối phù hợp với bọn họ hơn. Bởi vì hầu hết thời gian cô đều ở lỳ trong phòng, chỉ có khi nào muốn ăn gì đó mới ra ngoài.
Nhưng chuyện này cô cũng không dám nói với mọi người trong nhà.
Mỗi khi Lê Bình gọi video qua cho cô, Tang Trĩ phải đi ra ngoài, làm vẻ như vừa mới tan ca từ bên ngoài về, bảo với bà một lát sẽ gọi lại. Thỉnh thoảng mà lười đi ra ngoài, cô sẽ bịa một cái lý do là đang ở trong nhà của bạn học.
Thời gian nghỉ lễ cứ như vậy bất tri bất giác cũng trôi qua gần hết.
Kỳ thực tập này của Tang Trĩ kéo dài nửa tháng.
Ngày cô nghỉ việc, Tang Trĩ tặng cho những người đồng nghiệp vẫn hay quan tâm mình mấy món quà nho nhỏ cô mua. Nghĩ đến thái độ dạo gần đây đã cải thiện của Thi Hiểu Vũ, Tang Trĩ không so đo chuyện lúc trước nữa, cũng đưa cho cô ta một món.
Lúc nhận quà, Thi Hiểu Vũ nhìn cô mất tự nhiên nói: “Cảm ơn.”
Tang Trĩ gật đầu. Không chờ cô về lại chỗ ngồi của mình, Thi Hiểu Vũ lại bỗng nhiên mở miệng, giọng điệu chần chờ: “Tang Trĩ, tôi có thể hỏi cô một chuyện được không, về mối quan hệ giữa cô và Khương Dĩnh?”
Tang Trĩ ngây người: “Em và chị ta không hề có quan hệ gì mà.”
Thi Hiểu Vũ thở hắt ra, mang theo sự áy náy: “Trước kia đúng là tôi nghe cậu ấy nói nên có hơi thành kiến với cô, thành thật xin lỗi. Nhưng gần đây tôi có gặp lại cậu ấy, cứ cảm thấy cậu ấy có gì đó không đúng, hỏi thì lại không chịu nói thật với tôi, vậy nên chỉ đành đến hỏi cô.”
Tang Trĩ châm chước từ ngữ, chầm chậm nói: “Bởi vì một vài nguyên nhân nên chị ta vẫn cứ luôn quấn lấy bạn trai em, còn cho rằng bạn trai em phải đền bù cho chị ta, làm trâu làm ngựa cho chị ta, trước kia chắc hẳn chị cũng thấy được rồi đó.”
“…Ừm.”
“Chuyện thế này, nếu như còn gặp lại nữa em nhất định sẽ báo cảnh sát. Vậy nên, nếu như chị muốn tốt cho chị ta,” Tang Trĩ không có ý định nhằm vào người nào khác, nói đúng sự thật, “Thì chị thử đưa chị ta đi khám bác sĩ tâm lý đi.”
Tang Trĩ thu dọn đồ đạc, chuyển ra khỏi nhà Đoàn Gia Hứa về lại ký túc xá sớm hơn một ngày.
Hôm sau, hai người cùng phòng cũng quay về, Ninh Vi thì trở lại vào ngày cuối cùng trước khi báo danh. Tang Trĩ lại bắt đầu những tháng ngày sinh hoạt chạy qua chạy lại giữa phòng học-tiệm cơm-phòng ngủ ký túc xá.
Bởi vì cuộc thi đấu lần trước nên mối quan hệ giữa Tang Trĩ và giáo sư hướng dẫn trở nên không tệ. Dựa theo đề nghị của thầy, cô báo danh tham gia giải đấu trò chơi cấp thành phố.
Chất lượng của cuộc thi đấu này cao hơn so với vòng trường, thời điểm trao giải còn có rất nhiều công ty xí nghiệp lớn đến. Vả lại nó cũng không giống cuộc tranh tài trước lắm, lần này tác phẩm dự thi sẽ là độc lập, không còn hợp tổ nữa.
Năm hai bắt đầu, trước đó Tang Trĩ có hoàn thành trước mấy bộ môn rồi.
Lần này cô tham gia sẽ là thiết kế trò chơi tạo hình mỹ thuật, trừ lúc lên lớp sẽ vùi mình ở ký túc xá để vẽ đồ họa. Thỉnh thoảng vào những ngày ít tiết hay cuối tuần, Tang Trĩ sẽ cầm máy tính đến nhà Đoàn Gia Hứa ở một đêm.
Bất tri bất giác đã đến kỳ nghỉ Quốc Khánh.
Đoàn Gia Hứa sớm đã đặt vé máy bay đêm ba mươi cho cô. Kỳ nghỉ này cộng lại cũng được một tuần, anh không có chuyện gì làm nên quyết định cùng cô quay về Nam Vu luôn.
Thời điểm hai người đến sân bay Nam Vu đã qua rạng sáng.
Vừa xuống máy bay, Tang Trĩ liền lấy điện thoại ra giúp anh đặt khách sạn: “Tìm ở gần nhà em nhé? Vốn dĩ em còn định sẽ để anh trực tiếp đến ở với anh em cơ, nhưng chợt nhớ ra anh ấy cùng thuê với người khác, một chị gái đó, mặc dù em không biết tại sao anh ấy lại muốn thuê chung với chị ấy…Còn anh Tiền Phi kết hôn rồi, vậy nên anh chỉ có thể ở khách sạn thôi.”
Đoàn Gia Hứa ‘ừm’.
Hai người đều không mang hành lý theo, vậy nên không ký gửi vận chuyển, xuống máy bay thì theo bảng chỉ dẫn đi ra ngoài.
Vượt khỏi dự kiến của Tang Trĩ, người đến đón bọn họ không phải Tang Diên mà là Tiền Phi.
Tang Trĩ chớp chớp mắt, hơi xấu hổ khi nắm tay Đoàn Gia Hứa trước mặt anh ta. Cô bỗng nhiên rút tay lại, ngoan ngoãn lên tiếng chào hỏi anh ta: “Anh Tiền Phi.”
Rõ ràng đã thấy một màn đó, Tiền Phi yên lặng mấy giây, cũng đáp lại lời chào của cô, sau đó nhìn Đoàn Gia Hứa im lặng giơ ngón tay cái về phía anh.
Đoàn Gia Hứa lần nữa nắm lấy tay Tang Trĩ, đuôi lông mày nhếch lên: “Có gì thì nói.”
Tiền Phi không nhịn nữa, tức giận chửi: “Cầm thú.”
Tang Trĩ: “…”
Đoàn Gia Hứa quay đầu nhìn Tang Trĩ, tố cáo: “Nó mắng anh là cầm thú.”
“…” Tang Trĩ chần chờ nói, “Cũng không nghiêm trọng như vậy mà.”
Tiền Phi rõ ràng là bị chuyện Đoàn Gia Hứa nham hiểm chơi kế anh ta nên mới nổi nóng, anh ta chỉ chỉ vào Tang Trĩ, phun ra hai từ: “Hoa nhài.”
Sau đó chỉ vào Đoàn Gia Hứa, gắng gượng cắn nặn hai từ đó rồi nói hết câu: “Cắm bãi cứt trâu, già cằn.”
“…”
Tác giả có lời muốn nói:
Dạo này giảng viên hướng dẫn cứ mãi tìm tôi đến ngạt thở mất thôi.
Huhuhuhu,trong phòng ký túc xá chỉ có mỗi luận văn của tôi là chưa đạt, Dĩ Dĩ quá mất mặt huhuhuhu
Lời bà Min:
Iu iu Dĩ Dĩ ghê. Min cũng đang vật lộn với cái đống deadline nè, huhuhu