“…”
Nghe thế này, hình như thật đúng là hơi có lỗi với anh ấy.
Thần sắc của Tang Diên mang theo sự buồn ngủ và bực bội, cước bộ cũng nhanh hơn. Tang Trĩ chỉ có thể chạy chậm theo phía sau anh ấy, kiên nhẫn nói: “Thì bởi vì anh ấy không biết anh và bạn gái ở chung với nhau mà, vả lại, chuyện này cũng đâu có gì để mà hiểu lầm đâu…”
Tang Diên không đáp lại cô.
Tang Trĩ lại nói tiếp: “Anh giải thích vài câu là được rồi mà, nếu không được nữa thì để em giải thích giúp anh cũng được.”
Tang Diên vừa đi vừa lấy điện thoại trong túi ra, cúi đầu nhìn.
“Vả lại ba cũng đã chỉ định anh đến đón em.” Tang Trĩ không hề cảm thấy bản thân mình vô lý chỗ nào, nói tiếp, “Anh không đến đón em, em chưa so đo với anh thì thôi đi, anh lại ở đó mà cáu em nữa.”
“…” Tang Diên liếc cô, “Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”
Tang Trĩ đáp: “Hai mươi.”
“Năm anh hai mươi,” Tang Diên nói, “Nghỉ hè về nhà không một ai ra đón đã đành, còn phải mỗi ngày đi đón cái tên tiểu quỷ nào đó tan học, xin hỏi quý ngài có nhớ chứ?”
“Sao anh lại so đo một ông già như anh với em?” Tang Trĩ không thể hiểu nổi, “ Địa vị của anh trong nhà mình giống em à?”
“…”
Tang Diên mặc kệ cô luôn. Anh ấy không lái xe đến, sau khi ra khỏi sân bay thì đi đến bên lề đường bắt một chiếc taxi. Nói địa chỉ lại với tài xế xong thì quay lại bỏ vali của Tang Trĩ vào cốp sau xe.
Tang Trĩ lên xe trước anh ấy, nhắn cho Đoàn Gia Hứa một cái tin: 【Em đến nơi rồi, anh em cũng đến đón em luôn rồi.】
Tang Diên nhanh chóng chui vào xe, ngồi bên cạnh cô.
Tài xế khởi động xe.
Tang Trĩ thuận miệng hỏi: “Vậy giờ anh tính sao? Em muốn về thẳng nhà.”
Tang Diên không đáp. Xem ra thật sự rất buồn ngủ, vừa lên xe liền nhắm mắt, tựa lưng vào ghế ngủ ngay.
“Ba mẹ không ở nhà.” Tang Trĩ cũng có hơi đói bụng, chủ động đề nghị, “Không thì, anh mời em ăn cơm trưa nha.”
“…”
Chơi điện thoại một hồi, Tang Trĩ cũng cảm thấy nhàm chán: “Sao anh lại cứ không để ý đến em mãi thế, chị dâu tức giận thật ạ? Anh giải thích là được rồi mà, đó cũng chỉ là một chuyện nhỏ xí thôi.”
Tang Diên vẫn không cho cô một chút phản ứng nào.
Tang Trĩ nghĩ đến một việc: “Có điều, anh vừa mới quen nhau mà đã ở chung với chị dâu rồi sao?”
“…”
“Vậy chị Dĩ Phàm phải làm thế nào bây giờ?” Tang Trĩ tò mò hỏi, “Không phải đã nói là không thể mang bạn nam bạn nữ về phòng rồi sao? Anh thế này không tốt lắm đâu đó, chị ấy không phải sẽ xấu hổ sao?”
Nghe cô lảm nhảm, mí mắt Tang Diên giật giật, nhàn nhã nhìn cô.
Tang Trĩ kịp hiểu ra: “Anh không thuê chung với chị ấy nữa sao?”
Tang Diên lần nữa nhắm mắt lại, tựa như người câm không rên một câu.
Tang Trĩ cảm thấy không còn hứng thú, cũng lười để ý đến anh ấy nữa.
Xe chạy thẳng đến tiểu khu nơi Tang Diên ở.
Tang Trĩ không định cùng anh ấy xuống xe, đợi sau khi anh ấy lên thì sẽ nói tài xế chạy về nhà mình, Thế nhưng ngược lại Tang Diên còn kéo cô xuống, hất cằm nói: “Lên gọi chị dâu em xuống đây, cùng nhau ra ngoài ăn cơm.”
“…” Tang Trĩ ngây người, “Sao anh không tự đi đi, em cũng có biết chị ấy đâu.”
Tang Diên chuyển vali của cô xuống, không có kiên nhẫn thúc giục: “Mau lên.”
Tang Trĩ hết nhẫn rồi lại nhịn: “Vâng.”
Cầm lấy chìa khóa trong tay Tang Diên, Tang Trĩ đi vào bên trong. Tiểu khu này cách nhà cô không xa lắm, thế nhưng số lần Tang Trĩ đến đây lại không được bao nhiêu, hầu hết các lần đến đều vào năm cô học cấp ba.
Hai năm này thì không còn đến nữa.
Thang máy lên đến trên lầu, Tang Trĩ do dự trong chốc lát, vẫn không có đủ dũng khí để dùng chìa khóa mở cửa. Cô ấn chuông cửa, đứng đợi bên ngoài một hồi. Không bao lâu sau, cửa được người bên trong mở ra.
Người phụ nữ mặc mộ bộ đồ ngủ đơn giản, để mặt mộc. Khuôn mặt diễm lệ mĩ mạo, tóc dài rối tung xỏa sau lưng, nhìn qua mang theo sự lười biếng khó cưỡng. Đuôi mắt cong cong, môi không tô son nhưng vẫn đỏ, cực kỳ xinh đẹp.
Tang Trĩ khựng lại, gọi cô ấy: “Chị Dĩ Phàm.”
Có thể không ngờ người đến lại là cô, Ôn Dĩ Phàm rõ ràng sửng sờ. trên tay cô ấy còn cầm một đôi đũa, đưa mắt nhìn vào Tang Trĩ: “Chích Chích, sao em lại đến đây thế này?”
“Anh em bảo em đi lên đây ạ.” Tang Trĩ đi vào, cởi giày ra, “Chị vẫn còn thuê chung phòng với anh em ạ?”
Ôn Dĩ Phàm ‘ừ’, đi đến bàn trà rót cho cô một ly nước.
Tang Trĩ nhận lấy uống một hớp, nhỏ giọng hỏi: “Bạn gái anh em đâu rồi chị? Trong phòng ạ?”
TV đang mở, tiếng hát kịch xa xa truyền lại, Ôn Dĩ Phàm ngồi lên trên ghế sa-lon, cảm thấy thú vị nhìn chương trình trên TV, tiếp tục ăn cơm hộp ở trên bàn trà. Nghe cô nói thế, cô ấy thuận miệng đáp: “Là chị đó.”
Tựa như không thể tin nổi những gì mình nghe được, Tang Trĩ sửng sờ thật lâu mới ổn định tinh thần: “A?”
Ôn Dĩ Phàm vén mái tóc ra sau tai, giọng nói dịu dàng: “Sao thế?”
Tang Trĩ không muốn làm ra phản ứng quá khoa trương, gãi gãi đầu nói: “Không có gì.”
Lúc cô còn đang muốn nói gì đó, đột nhiên chú ý đến hộp cơm ngoài cùng với miếng giấy ghi chú trên đó, bên trên còn ghi lại một câu dài, chính là mấy chữ mà ban nãy Tang Diên nói lại với cô.
Tang Trĩ lập tức chỉ vào nó: “Chị Dĩ Phàm, có phải chị vì nó nên mới tức giận với anh hai em không ạ?”
Thuận theo Tang Trĩ chỉ, Ôn Dĩ Phàm cũng nhìn miếng giấy ghi chú kia. Không bao lâu sau, cô ấy nâng đầu lên mờ mịt nhìn cô: “Đâu có đâu, cái này chị vẫn ăn được mà…”
Tang Trĩ nhẹ nhàng thở ra: “Em còn tưởng rằng chị sẽ hiểu nhầm anh hai em chân đạp hai thuyền không đó.”
Ôn Dĩ Phàm yên lặng vài giây, dường như đang tự hỏi, rồi nhanh chóng nói ra: “Á, thế này nghĩa là ngoại tình sao?”
“…”
“Chị còn tưởng rằng anh ấy sợ mình dậy không nổi để lấy đồ ăn ngoài, nên mới đặc biệt chú thích chứ.”
Tang Trĩ giải thích: “Không phải—”
Ôn Dĩ Phàm: “Vậy thật sự là ngoại tình sao?”
Tang Trĩ vội vã lắc đầu, còn muốn giải thích thêm nữa thì đã nghe thấy Ôn Dĩ Phàm lên tiếng, tựa như đang suy nghĩ gì đó: “Ngoại tình thì thôi đi, còn dám nói với người thứ ba kia địa chỉ nữa chứ.”
“…”
Ôn Dĩ Phàm giơ ngón cái lên, bội phục nói: “Trâu bò thật.”
“…”
Có lẽ vì chờ quá lâu nên Tang Diên gọi điện thoại lên thúc giục, không bao lâu sau thì tự mình lên cửa. Nghe thấy tiếng chuông cửa, Tang Trĩ chạy chậm ra mở cửa cho anh ấy, sau đó quay lại phòng bếp.
Tang Diên liếc nhìn: “Hai người làm gì vậy?”
Tang Trĩ: “Chị dâu nấu mì cho em.”
Ôn Dĩ Phàm cột lại mái tóc, lấy một cái thớt ra cắt thịt. Nghe cô nói thế, cô ấy nghiêng đầu, dịu dàng nhắc nhở: “Đừng gọi chị như vậy nữa, anh em ngoại tình rồi mà.”
Tang Diên: “…”
Tang Trĩ rất tự giác chui ra ngoài phòng khách, để lại không gian riêng tư cho hai người bọn họ. Cô ngồi vào ghế sa-lon, xuyên qua cửa thủy tinh phòng bếp nhìn vào trong, nhưng lại nghe không rõ bọn họ đang nói gì.
Nhìn rồi lại nhìn, Tang Trĩ bắt đầu lên wechat nói chuyện phiếm với Đoàn Gia Hứa: 【Anh biết anh hai em có bạn gái rồi chứ?】
Đoàn Gia Hứa: 【Không nghe cậu ấy nói qua, sao thế?】
Tang Trĩ: 【Là một chị gái vô cùng vô cùng xinh đẹp.】
Tang Trĩ: 【Bạn học năm cấp ba của anh ấy, trước kia vẫn luôn thuê chung trọ với anh em, nhưng em không hề nghĩ tới chuyện hai người họ sẽ quen nhau đó, em còn cảm thấy anh em không xứng với chị ấy nữa.】
Đoàn Gia Hứa: 【Xinh đến vậy à?】
Tang Trĩ: 【?】
Tang Trĩ: 【Sao anh tò mò thế nhỉ?】
Tang Trĩ đột nhiên có hơi hối hận với những lời mình vừa nói. Cô nhìn chòng chọc vào tin nhắn một hồi lâu, khó chịu bổ sung thêm một câu: 【Thật ra mà nói thì, em vẫn đẹp hơn một tí.】
Tang Trĩ cảm thấy mình nhắc đến chuyện này có hơi dư thừa. Vừa lúc cô nghe thấy Tang Diên nói chuyện với Ôn Dĩ Phàm, mỳ cũng từ từ được nấu xong, sau khi ăn xong thì không quấy rầy bọn họ nữa mà nói tạm biệt.
Ôn Dĩ Phàm đúng lúc muốn ra ngoài nên nhân tiện chở Tang Trĩ về nhà.
Tang Trĩ ngồi ở ghế phụ lái tiếp tục nhắn tin trò chuyện với Đoàn Gia Hứa: 【Sao anh còn gọi thức ăn ngoài cho anh hai em vậy?】
Đoàn Gia Hứa: 【Quà cảm ơn.】
Đoàn Gia Hứa: 【Cảm ơn cậu ta đi đón em.】
Tang Trĩ cười rộ lên.
Nghe thấy âm thanh của cô, Ôn Dĩ Phàm hỏi: “Nói chuyện với bạn trai sao?”
Tang Trĩ tròn mắt nhìn, gật đầu: “Vâng ạ.”
“Chị nghe anh em nói, bạn trai em là bạn cùng phòng đại học của anh ấy nhỉ?”
“Đúg vậy ạ.”
“Vậy cũng tốt, tuổi lớn hơn em thì sẽ quan tâm chăm sóc em tốt hơn.” Tóc độ trò chuyện của Ôn Dĩ Phàm chậm rãi, cùng cô tán gẫu: “Vả lại nhìn qua thì, chị thấy anh hai em dường như cũng rất tin tưởng người nọ.”
Hiếm khi có ai đó nghe xong chuyện của bọn họ, phản ứng đầu tiên không phải là mắng Đoàn Gia Hứa. Tang Trĩ vì vậy mà rất vui vẻ, cười híp mắt lại, ‘dạ’.
“Có điều những thứ này không phải là cái quan trọng nhất. Trước đó anh em có cho chị xem ảnh chụp của bạn trai em,” Sau đó, Ôn Dĩ Phàm chuyển chủ đề, thở dài một hơi, “Nhưng mà đẹp trai quá đi mất.”
“…”
“So sánh lại thì, anh của em cái vẻ bề ngoài thế kia—-” Âm thanh của Ôn Dĩ Phàm đột nhiên ngưng bặt, có thể là cuối cùng cũng nhận ra được người trước mặt là em gái của đối tượng được nhắc đến, nuốt hết mấy câu sau, “Cũng tàm tạm đi.”
“…”
Tang Trĩ cũng không biết là Tang Diên đã nói với Lê Bình về chuyện anh ấy có bạn gái rồi hay chưa. Cô cũng không chủ động nhắc đến, mỗi ngày trôi qua đều vô cùng rảnh rỗi, không ăn thì chính là ngủ.
Cứ vậy kéo dài tận mấy ngày liền, Tang Trĩ cảm thấy thật sự nhàm chán vô cùng, được bạn học giới thiệu nên quyết định đi làm gia sư ở gần đó. Cô cũng chưa quên chuyện Đoàn Gia Hứa có thể đến đây, vì vậy thỉnh thoảng cũng có nhắc đến chuyện này trước mặt Lê Bình.
Lê Bình nhanh chóng hiểu ra ý tứ của cô: “Đoàn Gia Hứa muốn đến nhà chúng ta ăn tết sao?”
Tang Trĩ căng thẳng gật đầu: “Được không mẹ?”
“Thì cũng được thôi.” Lê Bình hơi suy nghĩ, chậm chạp nói, giọng điệu vẫn dịu dàng ôn hòa, “Năm mới mà ở lại nhà người khác, mẹ sợ cậu ấy sẽ không được tự nhiên. Nhưng nếu như đến chào hỏi nhà chúng ta, thì có hơi sớm.”
Tang Trĩ yên lặng một hồi, quyết định nghiêm túc nói chuyện với bà: “Mẹ ơi, trong khoảng thời gian này con nói với mẹ nhiều như vậy, có phải mẹ nghe không vào đúng không ạ?”
Lê Bình: “Có nghe.”
“Con biết mọi người muốn tốt cho con, cũng lo lắng tương lai con sẽ không vui.” Tang Trĩ từ tận đáy lòng nói hết ra, “Nhưng mẹ chắc chắn cũng biết nhân cách của Đoàn Gia Hứa rồi còn gì, nếu như anh ấy không tốt, nhất định anh hai đã không đồng ý rồi.”
“…”
“Hiện tại điều kiện kinh tế của anh ấy không kém. Ngay từ khi còn học đại học đã bắt đầu cố gắng rất nhiều, vẫn luôn giành học bổng, công việc bây giờ lại đang rất cố gắng, không phải là không tích cực.” Tang Trĩ nói, “Bây giờ con cũng sẽ chăm chỉ học thật giỏi, sau này tìm được một công việc tốt, tự mình kiếm tiền, con thấy như vậy rất tốt.”
Lê Bình yên tĩnh lắng nghe.
“Lại nói đến chuyện nhà anh ấy, trước đó đúng là có một người phụ nữ đến tìm con, nhưng anh ấy vẫn luôn che chở cho con. Bây giờ thì không còn chuyện như thế nữa.” Tang Trĩ mấp máy môi, nhỏ giọng nói, “Chính anh ấy cũng vì nó mà buồn bã, nhưng chuyện này anh ấy không còn cách nào khác mà mẹ. Con cảm thấy rất nhiều chuyện anh ấy đã làm rất tốt.”
“Ừm.”
“Trước kia con vẫn luôn nói với mẹ nhiều như vậy, là bởi vì muốn để mẹ đừng lo lắng, để mẹ ở bên này yên tâm hơn.” Tang Trĩ nói, “Cũng muốn cho mẹ biết, con đang nghiêm túc, không phải là chưa từng cân nhắc qua, càng không phải là nhất thời xúc động. Con cảm thấy như vậy rất tốt.”
“Mẹ biết.”
Tang Trĩ cũng không biết là lần này Lê Bình có nghe vào không nữa. Cô cảm thấy thật sự rầu rĩ, cứ như là lời nói của mình không có một chút tác dụng nào cả vậy, nhưng sợ Lê Bình nghe nhiều sẽ thấy phiền nên sau này không còn nhắc đến nó nữa.
Tình huống như thế này nên Tang Trĩ không dám đưa Đoàn Gia Hứa về nhà.
Thời gian ngày mỗi ngày cứ thế trôi qua, name mới cũng sắp đến.
Trước đó mấy tuần, Đoàn Gia Hứa đã mua vé về ngày mùng bốn.
Đoàn Gia Hứa sớm nói qua với cô, cũng sớm chuẩn bị vé máy bay xong xuôi cả rồi. Còn dặn cô anh sẽ đến chỗ Giang Tư Vân, cùng nhà bọn họ ăn tết, bảo cô đừng quá để tâm đến.
Nhưng Tang Trĩ hiểu rất rõ, những lời này chẳng qua chỉ là để an ủi cô mà thôi.
Trước năm mới ba ngày, Tang Trĩ cũng rất bận rộn, mỗi ngày đều phải theo ba mẹ đi thăm họ hàng thân thích, gặp lại những người đã lâu chưa thăm. Về đến nhà, vừa rửa mặt xong, cô lại leo lên giường trò chuyện video với Đoàn Gia Hứa cả một đêm.
Thẳng đến ngày mùng bốn mới rảnh rỗi.
Buổi chiều mùng bốn Đoàn Gia Hứa đến Nam Vu.
Tang Trĩ không giấu diếm ba mẹ, thẳng thắn nói với bọn họ xong thì ra ngoài gặp anh.
Đoàn Gia Hứa không để cho Tang Trĩ đi đến sân bay đón anh, máy bay vừa hạ cánh thì anh liền đón taxi đi.
Hai người gặp nhau ở tiểu khu nhà Tang Trĩ.
Tang Trĩ theo anh đi đến khách sạn cất đồ, sau đó hai người đến trung tâm thương mại gần đó dạo một vòng. Cô lại cùng anh ăn tối bên ngoài, sau đó được anh đưa về dưới lầu.
Tang Trĩ buông tay Đoàn Gia Hứa ra, vốn muốn nói tạm biệt với anh, thì đúng lúc này nhìn thấy Tang Vinh và Lê Bình từ ngoài về nhà.
Có thể vì gặp mặt quá bất thình lình, Đoàn Gia Hứa rõ ràng rất sửng sờ, cũng có hơi mất tự nhiên. Nhưng rất nhanh, anh đoan chính đứng thẳng người, nhìn bọn họ cười, chủ động chào hỏi.
Tính ra thì, đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối họ gặp nhau.
Tang Vinh thì không có biểu hiện gì không ổn, rất khách khí chào hỏi anh, hỏi vài câu xã giao rồi nhân tiện nói: “Đến rồi thì lên nhà ngồi đi. Cũng đã lâu lắm rồi không thấy con đến Nam Vu, lại không nghe thấy Tang Diên nói qua tình huống của con.”
Đoàn Gia Hứa gật đầu, lễ phép trả lời.
Phản ứng của bọn họ, cứ như không biết đến mối quan hệ của cô và anh vậy.
Tang Trĩ đi theo phía sau bọn họ, nhịn không được túm chặt Lê Bình, nhỏ giọng gọi: Mẹ.”
Lê Bình cảm thấy buồn cười: “Sao thế hả? Mẹ với ba con có thể ăn thịt cậu ấy à?”
“…”
Về đến nhà, bốn người ngồi trên ghế sa-lon. Tang Diên không ở nhà, hình như ra ngoài tìm bạn bè rồi thì phải. Tang Trĩ cảm thấy rất căng thẳng, không biết bọn họ sẽ nói chuyện gì, cả quá trình đều toàn là lo lắng và đề phòng.
Thế nhưng quả thật là Tang Vinh và Lê Bình lại không nói gì.
Thái độ đối với anh, hoàn toàn giống như đối với bạn thân của con trai mình, trước nay không có gì khác biệt.
Ngồi một hồi lâu, Lê Bình đột nhiên đứng dậy, nói muốn đi cắt hoa quả. Bà đi vào nhà bếp, chưa được mấy bước lại gọi Tang Trĩ theo: “Chích Chích, phụ mẹ một tay nào.”
Tang Trĩ sửng sờ, nhìn Đoàn Gia Hứa lúng ta lúng túng đứng dậy: “Được ạ.”
Cắt hoa quả không cần quá nhiều thời gian, Tang Trĩ giúp mẹ cầm lấy trái cây trong tủ lạnh ra, mở vòi nước rửa sạch sẽ. Lê Bình không để cho cô đụng vào dao, cô không còn làm chuyện gì khác nữa.
Tang Trĩ khô khan nói: “Vậy con ra ngoài trước nhé?”
Lê Bình: “Con giúp mẹ cầm đĩa đến đây.”
“…” Toàn bộ lực chú ý của Tang Trĩ đều đặt ở bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Được ạ.”
Trong phòng bếp ước chừng mấy phút.
Đến lúc Tang Trĩ đi ra, Tang Vinh và Đoàn Gia Hứa vẫn còn đang nói chuyện phiếm. Bầu không khí giữa hai người họ đều rất bình thường, không hề có gì khác biệt so với lúc cô vào phòng bếp cả.
Tang Trĩ nhìn Đoàn Gia Hứa thật lâu, cảm thấy không có vấn đề gì mới thở phảo nhẹ nhõm.
Lại nửa giờ trôi qua, Đoàn Gia Hứa chủ động nói: “Thời gian hơi trễ, chú và dì nghỉ ngơi đi ạ, hôm nay con về trước, không quầy rầy hai người nghỉ ngơi nữa. Hôm nào đó sẽ đến nhà chào hỏi.”
Tang Vinh và Lê Bình cũng đứng dậy, tiễn anh ra cổng.
Lúc này cũng gần đến chín giờ rưỡi.
Tang Trĩ mang áo khoác vào, nói: “Em tiễn anh.”
Đoàn Gia Hứa cuồi nói: “Không cần đâu, hai ba bước là ra ngoài rồi.”
Lê Bình cũng không ngăn cô, còn dặn dò: “Mang nhiều thêm đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Tang Trĩ đáp lại, mang giày vào: “Đi thôi.”
Đoàn Gia Hứa không nói thêm gì nữa, nhắc nhở cô: “Kéo khóa lên đã nào.” Sau đó, đưa mắt nhìn Tang Vinh và Lê Bình đứng ở trong, nhã nhặn nói: “Chú, dì, chúc hai người năm mới vui vẻ.”
Hai người ra khỏi cửa, đứng giữa thang máy chờ.
Tang Trĩ cuối cùng cũng tìm được cơ hội hỏi: “Ba em nói gì với anh vậy? Lúc mà em đi cắt hoa quả đấy?”
“Không nói gì cả.” Đoàn Gia Hứa không thèm đếm xỉa nói, “Chỉ trò chuyện phiếm thôi.”
“Thật sao?”
Đoàn Gia Hứa nhìn cô, cười khẽ một tiếng: “Còn không thì nói gì nữa hả?”
Không biết vì cớ gì mà Tang Trĩ cứ luôn bất an trong lòng, nhưng lại cảm thấy phản ứng của anh thật không có gì khác thường. Vừa lúc thang máy đến, cô đi vào trong, thầm thì: “Không có gì.”
Đoàn Gia Hứa cũng không để cô tiễn xa, vừa đến cửa tiểu khu liền nhắc cô quay về.
Tang Trĩ đứng y nguyên tại chỗ không nhúc nhích, sau đó khó khăn cầm một cái bao lì xì trong túi ra, nhét vào tay anh: “Chúc mưng năm mới.”
Đoàn Gia Hứa nhíu mày: “Em lại còn lì xì cho anh cơ à?”
“Vâng,” Tang Trĩ nói, “Cái này không phải là do em được cho đâu, là em làm gia sư kiếm được đó.”
Đoàn Gia Hứa lật qua lật lại nhìn.
Tang Trĩ tủm tỉm cười: “Bao lì xì này là do em vẽ đấy, nhìn đẹp không?”
Là dùng màu nước vẽ lên.
Màu đỏ làm phông nền, ở giữa khắc họa một người đàn ông, vẽ cả lỗ tai và một cái đuôi, nhìn đặc biệt đáng yêu. Bên dưới cùng có một hàng chữ nhỏ viết—— “Bao lì xì dành cho Đoàn Gia Hứa năm .”
Đoàn Gia Hứa chỉ chỉ: “Đây là anh à?”
“Đúng rồi đó.”
Đoàn Gia Hứa cười khẽ, nói: “Sao lại vẽ tai chó lên thế này.”
Tang Trĩ câm nín: “Đấy là tai hồ ly đó.”
“Vậy em thừa nhận rồi?” Khóe mắt anh cong lên, lại gần hôn lên trán của cô một cái thật khẽ, “Nam hồ ly tinh kia chính là anh?”
Tang Trĩ nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Dạ.”
Đoàn Gia Hứa rủ mí mắt, nhìn thẳng vào cô, “Được, nam hồ ly tinh chính là anh.”
“…”
“Máy điều hòa trung tâm kia anh không nhận nhé.”
Đoàn Gia Hứa quay lại khách sạn.
Anh cởi áo khoác ra ném lên trên giường, hai cái bao lì xì trong túi trong nháy mắt rơi ra, nằm yên trên cái giường đơn màu trắng. Một cái là của Tang Vinh cho, cái còn lại là ban nãy Tang Trĩ kín đáo đưa cho anh.
Trong phòng khách sạn yên tĩnh lại quạnh quẽ.
Đoàn Gia Hứa vẫn luôn duy trì một biểu cảm trên mặt cũng dần dần nhạt đi, khóe môi ẩn hiện một nụ cười.
Yết hầu Đoàn Gia Hứa hoạt động lên xuống, bỗng nhiên nghĩ đến rất nhiều năm về trước.
Vì chuyện bệnh tình của Hứa Nhược Thục, lần đầu tiên trong đời anh phải đi gọi cho người thân dòng họ, gọi từng nhà một vay tiền. Họ đã không cho còn anh phải nghe chửi rủa, rồi cuối cùng chính là tiếng dập máy đơn điệu.
Tất cả mọi người, đều tránh nhà anh như tránh tà.
Lúc đấy, Đoàn Gia Hứa không còn bất cứ biện pháp nào.
Lâm vào bước đường cùng, cũng chỉ có thể nghĩ đến người bạn quen biết mới được một năm là Tang Diên, vì rất rõ ràng điều kiện của anh ấy không tệ. Đoàn Gia Hứa thật sự vô cùng khó khăn để mở miệng, nhưng vẫn giả vờ bày ra dáng vẻ bình tĩnh, đề xuất muốn mượn tiền anh ấy.
Nói với một nam sinh vừa lên đại học, mượn ba mươi vạn tệ.
Tang Diên lại không hỏi nhiều, chỉ biết là mẹ anh sinh bệnh liền đi về hỏi Tang Vinh. Cũng không bao lâu sau thì Đoàn Gia Hứa nhận được điện thoại của Tang Vinh, hỏi anh tình huống đại khái trong nhà.
Sau khi hiểu rõ hơn, Tang Vinh lập tức xoay ngân hàng chuyển tiền qua cho anh, còn nhắn thêm một tin nhắn ngắn đến cho anh: 【Cậu nhóc à, con không cần trả tiền gấp đâu, hãy chăm sóc mẹ con đã, chờ sau này có công việc ổn định rồi hẵng nói tiếp. Nếu như con có vấn đề gì cần giúp đỡ, cứ tìm chú nhé.】
Đoàn Gia Hứa vĩnh viễn không thể quên đi cảm giác ngày hôm đó.
Giống như là lò than sưởi ấm trong những ngày đêm đông tuyết rơi đến giá lạnh.
Không một ai bằng lòng giúp anh, bao gồm cả những người có quan hệ máu mủ thân thích. Nhưng người nhà này, họ không có bất cứ quan hệ nào với anh, lại không cầu báo đáp đền ơn, cứu viện cho anh.
Đây chính là ân tình mà cả đời này anh không thể quên được.
Đoàn Gia Hứa xoay người, cầm cái bao lì xì mà Tang Vinh tặng cho.
Lại nghĩ đến chuyện Tang Vinh đã nói với anh sau khi Tang Trĩ đi vào phòng bếp.
Giọng điệu của ông so với năm đó gặp anh không có gì khác biệt, vẫn cứ bình thản như vậy, lại không khiến người nghe cảm tháy khó chịu.
Tang Vinh nói rất nhiều, mỗi một câu ông nói anh đều nhớ, mỗi một câu đều nghiêm túc lắng nghe, mỗi một câu đều đồng ý với ông, nhưng đến bây giờ không hiểu sao trong đầu anh chỉ hiện lên một câu duy nhất.
——-“Chuyện trong nhà của con, chú và mẹ Chích Chích, đúng là…có đôi chút…ngần ngại.”
Những người khác nói như vậy với anh, Đoàn Gia Hứa cũng chẳng có bao nhiêu cảm thụ.
Nhưng đây là người thân của Tang Trĩ.
Cũng chính là người mà trong thời khắc anh khó khăn nhất, tình nguyện giúp đỡ anh.
Đoàn Gia Hứa rũ mí mắt, ngồi trên giường, cầm lấy bao lì xì mà Tang Trĩ tặng cho anh. Đôi mắt anh dần trầm xuống tối đi, khóe môi mím chặt thành một đường thẳng, mọi sức lực chống đỡ trong khoảnh khắc ấy dường như tan rã.
Chỉ còn lại, một loại cảm giác cực kỳ mãnh liệt, cảm xúc phức tạp của sự tự ti.