Nghiêm Hựu Chi mặt quấn quýt đứng ở cửa.
Một lát sau, cửa lớn mở ra, thiếu niên hồ tộc dung mạo xinh đẹp nhìn anh một cái, dẫn anh đi vào.
"Tiên sinh đang chờ ngài."
Vân Tu đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn chăm chú vào cảnh tượng trong vườn hoa. Thấy Nghiêm Hựu Chi qua đây, y xoay người.
"Có chuyện gì không?"
Nghiêm Hựu Chi khẽ gục đầu: "Thân phận của ngài đã làm xong, sau này sư phụ tôi sẽ tới nói chuyện nơi ở với ngài."
"Khổ cực anh rồi." Vân Tu mỉm cười với anh một cái.
Trong nắng sớm và lục sắc xanh biếc sáng tỏa, nụ cười này thật sự quá đẹp, như đất thiêng sinh hiền tài hấp dẫn ánh mắt của tiểu hắc long đang chiếm giữ trên bồn hoa bên bệ cửa sổ.
Cố Lâm Uyên từ trên Long Huyết mộc ngẩng đầu, thân mật dùng đỉnh đầu cọ vào cổ tay Vân Tu.
Nói vậy thì...
Vân Tu đột nhiên hỏi: "Tôi có thể tự lựa chọn địa điểm cư ngụ không?"
Cố Lâm Uyên dù sao cũng là rồng, vẫn là còn đi ra từ Đông Hải, ở trong lục địa nếu như ngay cả con sông lớn cũng không có, muốn đi bơi cũng phải tự đi thật là xa, quá ủy khuất rồi.
Vân Tu tự nhận là một gia trưởng tốt, không nhìn nổi con nhỏ chịu khổ như thế.
"Làm sao?" Nghiêm Hựu Chi cẩn thận từng li từng tí.
Lẽ nào quý nhân bất mãn đối với sắp xếp của bọn họ?
"Ừm, là như thế này." Vân Tu có chút ngượng ngùng, "Tôi quên nói, nhà tôi còn có con rồng, tối thiểu cũng phải tìm cho hắn một nơi có thuỷ vực mà, nếu không... Về sau làm sao tu hành?"
Rồng thuộc thủy, có thủy vực mênh mông tương trợ, tu hành tự nhiên sẽ dễ dàng hơn một chút.
Vân Tu cảm thấy loại tâm tính này của mình khá là tương tự với gia trưởng nước Hoa Hạ muốn mua học khu phòng cho con mình.
học khu phòng: một sản phẩm diễn sinh của thị trường địa ốc, nhắm vào các phụ huynh muốn dành cho con em hoàn cảnh học "tốt" nhất, cũng phí của nhất, theo mình hiểu là bất động sản có trang thiết bị đầy đủ gần trường học
"Còn như giá cả thì không là vấn đề, chỗ này tôi có là tiền (→ chú: Đen ăn đen từ trong tay đám tội phạm ma túy), nếu như các anh không thu tiền mặt, còn có hoàng kim trân châu san hô và minh châu."
Cố Lâm Uyên đoạt cả một cái long cung, có nghèo cũng chỉ còn lại tiền thôi.
"..."
Một lúc lâu Nghiêm Hựu Chi đều không có phản ứng, thấy thế Vân Tu nhìn anh.
"Làm sao vậy, có chuyện?"
"Không không không không không..." Nghiêm Hựu Chi rốt cục lấy lại tinh thần, anh một tay đỡ lấy cằm của mình, tay kia vịn lấy cái ghế bên cạnh, nhưng không vịn chắc, vẫn là đầu gối mềm nhũn.
"Rồng rồng rồng rồng... rồng?!"
"Ngươi có ý kiến gì không?" Cố Lâm Uyên khinh thường dáng vẻ không có tiền đồ này của hắn, vô thanh vô tức bay lên đỉnh đầu Vân Tu.
Sừng hươu, vuốt ưng, đầu lạc đà, mắt thỏ, thân rắn, má ơi đây đúng là một con rồng bỏ túi!
"Rầm" một tiếng, Nghiêm Hựu Chi nhịn không được, quỳ xuống.
Cố Lâm Uyên: "..."
Khó hiểu nhìn thấy khinh bỉ từ trong mắt của tiểu long, Nghiêm Hựu Chi kiên cường đỡ thắt lưng đứng lên, phát huy tài ăn nói giỏi giang của một giám đốc bộ nghiệp vụ, mỉm cười nói: "Không sao cả, dân tộc Hoa Hạ chúng tôi nghe nói là truyền nhân của rồng, ngày hôm nay cuối cùng cũng gặp được lão tổ tông, làm đại lễ cho ngài ấy mà."
Cố Lâm Uyên khó hiểu sinh ra mấy tỷ con cháu tiện nghi: "... Không cần, bình thân."
Nghiêm Hựu Chi hít sâu một hơi, đi hai bước sang bên cạnh, vịn tường căng đầu gối, sợ bản thân sơ ý một chút lại quỳ xuống.
Cố Lâm Uyên ở một bên nhỏ giọng hỏi Vân Tu: "Nhân loại này có tật xấu gì? Sao giống tri chu quá nói quỳ liền quỳ, còn nói lắp?"
Vân Tu kỳ thực rất thấu hiểu Nghiêm Hựu Chi, nếu không phải là y chính là truyền nhân của ròng, có chút sùng bái đồ đằng, ban đầu ở đại thế giới Vân Nhuế không có gì làm lại cứu một con cá chạch nhỏ biết phun nước làm cái gì?
Còn như tri chu... Hắn mà không nhanh chóng quỳ nói không chừng chân sẽ không còn, không thể so sánh.
Vân Tu cảnh cáo quan sát Cố Lâm Uyên: "Ngươi bớt tranh cãi."
Không thấy đã khiến tiểu tử cực tốt như người ta đều sợ quỳ rồi sao?
Y tóm tiểu hắc long nhét vào trong ngực của mình, hỏi Nghiêm Hựu Chi: "Có phiền toái gì không?"
"Không không không không, không..." Nghiêm Hựu Chi cuối cùng cũng đã tỉnh hồn lại từ trong danh hiệu "Nuôi Long đại năng", đáp lại hết một tràng.
Đây chính là nuôi Long đại năng đó a! Đừng nói chỉ là muốn tìm nơi có nước khai trương vườn thực vật, chó dù muốn làm Nam Hải Long Vương, quốc gia đều có thể phái chiến thuyền trên nước, cứ đi thẳng một đường tuyên truyền vô tuyến: "Nên khu vực biển là lãnh thổ cố hữu của nước ta từ xưa đến nay, trong 《Tây Du》hơn năm trước có ghi chép."
Cái gì, Tây Du là tiểu thuyết thần tiên ma quái, không thể xem là thật? Vậy hãy giải thích thử xem con rồng sinh động trước mắt là chuyện gì xảy ra?
Hoa Hạ chúng tôi lại là đất nước lễ nghi, chỉ giảng đạo lý mà thôi.
Nháy mắt liền nghĩ đến cảnh tượng về sau nước Hoa Hạ xưng bá Nam Hải, vô địch thiên hạ, Nghiêm Hựu Chi duyên dáng giải thích: "Địa điểm của vườn thực vật mà chúng tôi lựa chọn cho ngài là ở phía sau núi Thanh Thành, khí hậu ấm áp hoàn cảnh tuyệt đẹp, hơn nữa lượng người lớn, cách Đô Giang Yển cũng chỉ có mười mấy cây số, trên núi còn có gấu trúc hoang dã."
Đô Giang Yển: hệ thống thủy lợi từ đời Tần, cũng là di sản văn hóa thế giới
Anh từ trong điện thoại di động lấy ra bản đồ thực cảnh cho Vân Tu xem: "Thanh Thành phái đã đi thương thảo với Cục lâm nghiệp, nếu như ngài đồng ý, giấy chứng nhận quyền sở hữu đất sang tuần sau là có thể làm được."
Vân Tu đối với năng lực làm việc của tu chân giới Hoa Hạ nhìn với cặp mắt khác xưa, nhớ năm đó một mình y đi làm thủ tục phê duyệt vườn thực vật, nửa tháng cũng chưa xong, nửa đường còn bị xe tải đụng chết.
Thực sự là nghĩ lại mà kinh.
"Ừm, không tệ." Vân Tu nói: "Cứ ở đây đi, khổ cực anh rồi."
Môi trường sinh thái của Đô Giang Yển Vân Tu vẫn là hài lòng, Vô Vi chân nhân chọn một ngọn núi làm nơi ở cho y, đến lúc đó cả ngọn núi đều là địa bàn của vườn thực vật, các yêu tu biến thành nguyên hình cũng có thể hoạt động thoải mái, vừa vặn dễ dàng khai trương một vườn thực vật hoang dã kếp hợp nghỉ phép thoải mái thưởng thức phổ cập khoa học làm một thể.
Nghiêm Hựu Chi không không nghĩ tới nuôi Long đại năng dễ nói chuyện như vậy, cả người đều kích động.
"Giờ tôi phải đi nói với sư phụ. Được rồi, chuyện về vị Long quân bên cạnh ngài này có tiện nói cho những người khác không?"
"Sao lại không thể nói?" Vân Tu còn chưa trả lời, Cố Lâm Uyên đã không vui trước, hắn ước gì khắp thiên hạ đều biết Vân Tu là người cua mình, hoặc là mình là rồng của y.
"Gửi một tin lên toàn bộ QQ, WeChat, Cricle Friends của các ngươi." Hắn dùng đuôi cuốn điện thoại di động của Vân Tu đang đặt bên cạnh, mở cameras lên "tách" tự chụp một tấm, "Nên nói như thế nào không cần bản tôn dạy ngươi nhỉ? Mở QR Code, để cho bản tôn quét một cái, lát nữa bản tôn sẽ kiểm tra xem Cricle Friends của ngươi đã gửi chưa."
"... Vâng."
Nghiêm Hựu Chi nâng điện thoại di động ra khỏi cửa phòng Vân Tu, bước chân bay bổng.
Anh anh anh anh anh... anh vừa add WeChat của một con rồng! Trong WeChat còn có ảnh tự sướng của Long quân! Dùng đuôi chụp!
Anh đã nghiêm túc suy tính tới khả năng dùng tài khoản WeChat này làm đồ gia truyền. Dù sao cho dù cháu chắt của anh đều chết hết Long quân nói không chừng vẫn có thể thanh xuân dào dạt online trên Cricle Friends, cái này có thể so đồ cổ phỉ thúy gì đó càng có lời.
"Anh..." Nghiêm Lăng An đã chờ anh ngoài cửa một lúc lâu, thấy Nghiêm Hựu Chi đang cầm cái điện thoại di động nửa ngày đều tinh thần lơ lửng, còn thỉnh thoảng cười ngây ngô một tiếng, nhất thời lo lắng mà lắc lắc bờ vai của anh, "Anh và Vân tiên sinh nói chuyện xong chưa?"
"Nói cái gì?" Nghiêm Hựu Chi xem Cricle Friends của Long quân, phát hiện bên trong ngoại trừ tự chụp chính là chụp lén, tất cả hình ảnh đều là Vân Tu Vân Tu Vân Tu, trong lòng luôn cảm giác có gì là lạ.
Nghiêm Lăng An sắp bị anh làm vội muốn chết, "Nói chuyện của Nay Prasong á, ban chỉ huy không phải là cho tin tức kêu chúng ta nói ra bí mật của Nay Prasong sao?"
"Nói ra?" Nghiêm Hựu Chi trả lời câu này cũng không phải hoàn toàn quên hết chuyện này rồi, mà là Viên Tú mới vừa kết thúc bài tập buổi sáng, chậm rãi đi tới.
Hắn như là đang nhớ lại cái gì, nghiêng đầu tính toán: "Trên người Nay Prasong có chìa khóa hai cái két sắt, mỗi cái... chắc là năm triệu đi. Khí quan trên người của gã cũng có thể bán mỗi cái một triệu trong chợ đêm."
"Như vậy đi," Hắn nói với Nghiêm Lăng An: "Trước tiên cậu ghi giấy nợ mười một triệu đi, tôi quay lại kêu người giao gã cho cậu."
Nghiêm Lăng An: "..." Thật khôn khéo.
Đại sư, trước khi ngài xuất gia là kẻ cho vay nặng lãi ư?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Viên Tú: Một tay giao tiền một tay giao người, bần tăng buôn bán không lừa già dối trẻ.
Nghiêm Lăng An:...
Đồng chí Bé Dan cầm đá lên đập chân quốc gia.