Tri chu yêu Chu Phong đi theo sau Tiểu Hắc, một vẻ yêu quái nhà quê biết điều thật thà, giống như vô số ngày đêm gã nằm vùng ở Ma cung.
Hèn yếu vô năng, nịnh hót lấy lòng, rụt rè e sợ, đây chính là toàn bộ ấn tượng của lập trình viên Tiểu Hắc dành cho gã.
Trong lòng anh cười lạnh, đi tới phương hướng đã sớm xác định.
"Lập trình Trần, không đúng nha lập trình Trần." Lúc anh sắp đến địa điểm dự định, đột nhiên cánh tay bị người níu lại, tri chu yêu bỗng dưng kéo anh ra sau lưng, sức còn rất lớn, "Anh đi nhầm rồi, bên này không phải hướng nhà vệ sinh nam."
"Không sao, tôi chỉ đi hút điếu thuốc, nơi nào cũng được." Tiểu Hắc không dấu vết rút cánh tay ra ngoài.
"Vậy cũng không được!" Tri chu yêu lời nói khẳng định, ánh mắt nhìn chằm chằm anh đã có chút không đúng, giống như đang đề phòng cái gì, "Sau hành lang này là nhà vệ sinh nữ! Bên trong nói không chừng còn có người!"
Dứt lời, gã lén lén lút lút nhô đầu ra nhìn một cái, lại "Xoạch" rụt đầu về, đảo mắt, cười he he, có chút thô bỉ.
Tiểu Hắc: "..."
Tay anh vừa đưa vào tay áo cầm lá bùa lại thả lỏng ra.
Lại lo lắng một người như vậy sẽ đoán được ngụy trang của mình, có lẽ anh cẩn thận hơi quá.
"Vậy thì thôi." Tiểu Hắc ra vẻ không có chuyện gì đổi hướng, bước tới, "Bên này có một bệ cửa sổ phải không? Tôi ở đây hút thuốc nhé."
"Bên cạnh bệ cửa sổ là phòng thay đồ nữ." Tri chu yêu lại cười hế hế, "Nữ xướng ngôn viên của chúng tôi đều thay đồ ở đây, vóc người cực kỳ đẹp."
Tiểu Hắc: "..."
Sao cậu biết? Nhìn lén hay gì?
Nguyên Bảo đi sau lưng họ, lén lén lút lút co ro tiến về trước, càng nghe càng mơ hồ.
Cuối hành lang không phải là một phòng trữ đồ sao? Chu Phú Quý mỗi ngày đều để nguyên liệu nấu ăn bên trong, để tiện lấy dùng cho ngày hôm sau. Từ khi nào biến thành nhà vệ sinh nữ rồi?
Nguyên Bảo lão sư sở dĩ nhớ rõ như vậy, là vì hôm nọ lúc gã đi trộm măng tre ăn bị trư yêu phát hiện, thiếu chút nữa bị chặt móng.
Chu Phú Quý xách móng vuốt Nguyên Bảo, tay kia xách cái dao thái lớn lóe hàn quang, cười hết sức rợn người.
"Ăn trộm, hử?"
"Móng gấu ăn không ít, mà trước giờ chưa từng ăn móng gấu trúc, không bằng lần này cho ma tôn nếm thử xem, nói không chừng lão Chu này sẽ còn được trọng thưởng."
"Đừng đừng đừng đừng..." Cơ thể phúc hậu của Nguyên Bảo gian nan bẻ ra một tư thế hai móng ôm đầu, càng thêm ý thức được sự thật ảm đạm quốc bảo như mình ở trong vườn thực vật này không chút địa vị nào.
"Ta ta ta ta ta không dám! Ta đổi! Ta đổi còn không được sao?!"
"Rất tốt."
Chu Phú Quý bỏ đao đồ tể xuống, ra lệnh Nguyên Bảo lão sư vào rừng trúc của vườn thực vật đào một trăm cân măng tre tươi, đào không đủ không cho ăn cơm.
"Ngày mai nếu trên bàn ăn của ma tôn không có măng tre kho tàu, thì đổi thành tay gấu trúc kho tàu!" Gã nói.
"Ta ta ta ta, ta đi liền nè!"
Nguyên Bảo lão sư chạy về phía rừng trúc, bốn móng đào liên tục, vùi đầu làm lụng, biến mình thành một con gấu trúc thợ mỏ toàn thân đen thui.
Nhớ lại chuyện cũ, Nguyên Bảo lão sư cảm thấy chua xót lấy móng vuốt lau hốc mắt đen.
Uầy, nếu không phải gã đào măng tre kỹ thuật thành thạo, chỉ sợ cũng sẽ không có cơ hội lập công trở thành chính thức như hôm nay, phải quý trọng nha.
Ngay vào lúc này, gã thấy tay tri chu yêu để sau lưng, âm thầm làm ra mấy động tác.
"Đây là ý gì?" Nguyên Bảo có chút mơ hồ.
Cũng may, điện thoại di động của gã đang gọi video với giám đốc Ngưu, Nguyên Bảo lão sư nhìn không hiểu động tác này, giám đốc Ngưu lại nhìn cái là biết ngay.
"Đào." Giám đốc Ngưu nói: "Đào từ vị trí phòng trữ đồ."
Tay tri chu yêu lại chỉ qua phải, làm thành hình vuông, nắm thành quyền, đè xuống dưới.
Giám đốc Ngưu nói: "Còn có bên phải bệ cửa sổ, dưới đáy có đồ!"
"Nguyên Bảo, nhiệm vụ này liền giao cho ngươi," Giám đốc Ngưu hòa ái lại nghiêm nghị khích lệ nói: "Một khi phá hư âm mưu mua bán yêu này, ta sẽ nói với chủ vườn, thưởng cho ngươi, cài hoa đỏ thẫm cho ngươi!"
"Có thể làm được không?"
"Không thành vấn đề!" Nghĩ đến tình cảnh vai mình đeo bông hoa đỏ thẫm to bằng cái chén, trở thành nhân viên chính thức, nghênh ngang đi trong vườn thực vật, cả đầu gấu trúc của Nguyên Bảo cũng nhẹ nhàng, vỗ ngực cam kết: "Không phải chỉ đào đồ thôi sao? Ta am hiểu nhất rồi! Một đêm đào một trăm cân măng tre cũng không đáng kể!"
Nói làm là làm, gã hăng hái chạy đến cửa phòng trữ vật, gấu móng sắc bén gấu cắm xuống, như cắt đậu hủ đi sâu vào mặt đất mấy tấc, lúc rút ra thì lấy đi khối lớn xi măng bê tông.
Bốn móng đào liên tục, đất vụn bay loạn, Nguyên Bảo lão sư rất ra dáng một đội di dời nhà cửa.
Giám đốc Ngưu vui mừng nhìn một màn trước mắt, trong lòng thầm tính toán, sau này lúc vườn thực vật xây dựng chắc có thể mời bớt mấy công nhân.
Không hổ là gấu trúc của Ma cung, có hăng hái!
⸻
Đi qua hành lang, vòng qua cua quẹo, tránh được "nhà vệ sinh nữ", "phòng thay đồ nữ", "phòng tắm nữ" trong miệng tri chu yêu trong miệng, Tiểu Hắc dừng bước trước một phòng ký túc xá.
"Nơi này."
Tri chu yêu: "..."
Được rồi, lần này gã không nói gì được nữa. Đây là ký túc xá của đại hôi lang yêu Hôi Hôi, thấy rằng Hôi Hôi luôn luôn quảng cáo mình là một hán tử thật đàn ông, bên trong còn treo áo lót quần cụt bao tay đấm bốc nữa kìa.
Dù gã mắt mù cũng không thể nói đây là ký túc xá nữ.
Vì vậy tri chu yêu trước một bước, đẩy cửa ra nói: "Mời ngài."
Hắn còn tìm một sọt rác trên bàn làm gạt tàn cho Tiểu Hắc.
Có thể nói là hết sức nịnh hót.
Tiểu Hắc đi vào ký túc xá, đóng cửa lại.
Anh lắc tay một cái, lá bùa trong tay áo không gió tự cháy, tro tàn rơi xuống đất, hình thành một phù tự quỷ dị, chỉ chợt sáng lên, rồi biến mất dưới mặt đất.
"Này, lập trình Trần," Ánh mắt tri chu yêu dao động, xoay người, đạp lên nơi tro tàn rơi xuống, kéo cánh tay Tiểu Hắc tình chân ý thiết khuyên nhủ: "Đừng đụng chỗ nào là ném loạn tro thuốc lá mà, yêu mến môi trường mọi người đều có trách nhiệm."
"Tôi..." Tiểu Hắc đang định nói chuyện, đột nhiên mặt chao đảo, xung lực cực lớn nhấc tung sàn nhà dưới chân, ánh sáng màu đỏ tươi xen lẫn sức mạnh khổng lồ từ dưới đất lao ra.
Sắc mặt anh vui mừng.
—— Cuối cùng không cần nữa miễn cưỡng qua quýt với tên ngu ngốc này nữa rồi!
Trở tay bắt tri chu yêu, tay Tiểu Hắc dùng sức, muốn đẩy gã vào hố trên sàn nhà.
"Có thể làm tế phẩn thứ nhất của Đại Xà Huyết Sát Trận chân chính, mi cũng nên cảm thấy vinh hạnh!"
Theo lực của anh, tri chu yêu lảo đảo lui về phía sau, trên mặt cũng không kinh không hoảng, mà là nở nụ cười thực hiện được âm mưu, Tiểu Hắc quen thuộc.
"Phải không?" Gã nói.
Tiểu Hắc đột nhiên có dự cảm xấu.
⸻
Bên kia.
Thừa dịp tri chu yêu kéo dài thời gian, Nguyên Bảo lão sư vểnh mông, thở hổn hển đào hăng say, nửa mình gấu trúc đều muốn chôn vào trong hố.
Sau khi đào mười mấy mét, đột nhiên, móng vuốt của gã đụng phải cái gì xúc cảm là lạ.
"Tìm được rồi?"
Nguyên Bảo mừng rỡ, dùng sức keo ra ngoài.
"Má ơi!"
Thấy đồ trong rõ móng vuốt, gã lăn một vòng buông tay ra, lui về sau mấy thước.
Bị Nguyên Bảo móc lên chính là trái tim. Một trái tim ngâm trong máu tươi, đang đập "thình thịch".
Tim rơi xuống đất, mạch máu lượn quanh bên ngoài khẽ đập, vết máu thấm ra có màu đỏ tươi, đang tản ra ánh sáng hơi đỏ.
Trông hết sức quỷ dị.
Giám đốc Ngưu ở trong video nhíu mày, nói với gấu trúc không tiền đồ: "Nguyên Bảo, đốt nó!"
"Làm, làm sao đốt?"
"Dùng chân nguyên của người mồi lửa yêu."
"Ta ta ta, ta có biết đâu?"
"Thịt gấu trúc kho tàu ngươi ăn không?"
Nguyên Bảo giật mình, phát huy thực lực vượt quá sức tưởng tưởng. Nín thở mười mấy giây, trong bàn chân gấu "phụt" toát ra một ngọn lửa to bằng ngón tay.
—— Hai màu trắng đen.
Giám đốc Ngưu: "..."
Bây giờ không phải là lúc bắt bẻ cái này, gã chỉ huy Nguyên Bảo: "Ném lửa yêu xuống đất."
Trái tim lẳng lặng nướng trong ngọn lửa, giống như một viên hồng ngọc trong veo, tua gần một phút, rốt cuộc im lặng hóa thành bụi, chỉ để lại một khớp xương trắng sáng như ngọc.
Nguyên Bảo nhìn khớp xương kia một lát, không khống chế được tiến lên nhặt nó lên, để trên người mình.
Giám đốc Ngưu không ngăn cản, như có điều suy nghĩ nhìn mặt đất.
"Đi thôi, đi xuống chỗ này."
⸻
Trong ký túc xá lang yêu.
Tiểu Hắc nhìn nụ cười trên mặt tri chu yêu, rốt cuộc nhận ra chỗ không đúng.
Sau khi trận pháp khởi động phản ứng giống hệt những gì anh đã suy đoán, nhưng kỳ quái chính là, anh không hề cảm nhận được sức mạnh phản hồi.
Ký túc xá của Hôi Hôi đối diện phía nam vườn thực vật, từ cửa sổ có thể thấy cảnh bên ngoài vườn.
Nhìn thử, máu của Tiểu Hắc lạnh đi.
"Hạc Tâm ——"
Bị dây mây trên không trung quất tới quất lui Hạc Tâm chân nhân được coi là một ký hiệu bắt mắt nhất, bên cạnh gã, Quán Tâm chân nhân dẫn các đệ tử đứng, mặc dù sắc mặt tái nhợt, thần thái uể oải, nhưng cũng còn sống.
"Không thể nào!" Tiểu Hắc hét: "Bọn họ dùng chân nguyên khởi động trận pháp lần thứ nhất, sinh cơ toàn thân cũng liên hệ với trận pháp, đáng lý tế phẩm của trận pháp lần thứ hai phải bị rút khô mới đúng, làm sao có thể còn sống?!"
"... Thì ra là như vậy."
Tri chu yêu gật đầu, xem thế là đủ rồi.
Nhìn đi, lợi dụng xong rồi vứt, đây mới gọi là lòng dạ đen tối, lúc trước gã hãm hại ma tôn tí âm mưu so với vị này, đúng là chả ra gì!