Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

chương 123: nhu cầu vì nàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tịch Ngữ

(N: Cái tên chương ta edit bừa nha, không hiểu rõ câu đó.)

Buổi trưa rất nhanh trôi qua.

Thủy Lung gặp đám người Lâu Thiến Trúc, chuẩn bị cùng nhóm thương nhân Đổng Bật đi tuần tra công trường, thảo luận chuyện liên quan đến sự phát triển của thành Nam Vận, xong xuôi liền trở về phủ thành chủ.

Lần này, đám thương nhân đến thành Nam Vân đều được sắp xếp ở lại phòng ở phía đông. Nguyên nhân không chỉ vì nơi đó sạch sẽ, vững chắc nhất, còn vì nó khá xa chủ viện, bình thường sẽ khó có thể gặp được người ở chủ viện.

Cũng không biết trên đường đi tới thành Nam Vân, Trưởng Tôn Vinh Cực có làm gì người ta hay không, cư nhiên khiến đám người Vương Kim và Trương Vân Hạc sợ hắn như rắn rết. Dựa theo lời Đổng Bật nói, bài học kinh nghiệm lần trước làm hắn không dám ở lại phủ thành chủ, đáng tiếc hiện tại thành Nam Vân còn nghèo khó, phủ thành chủ chính là nơi ở tốt nhất rồi.

Bởi vậy, Đổng Bật không chút do dự lựa chọn xây dựng khách sạn trước tiên.

Mặt trời xuống núi, Thủy Lung và nhóm Lục Quyển trở về phủ thành chủ. Người hầu liền bẩm báo đã chuẩn bị cơm tối xong, hỏi có muốn bưng lên hay không. Thủy Lung không cần suy nghĩ liền sai người đem đến chủ viện, chuẩn bị dùng bữa với Trưởng Tôn Vinh Cực.

Đi thẳng tới chủ viện, còn chưa vào sân viện, Thủy Lung liền nghe được âm thanh ở bên trong.

Nhịp bước của nàng hơi dừng lại, sau đó tiếp tục đi tiếp, vừa vào cửa, liền thấy hình ảnh quen thuộc. Đây chẳng phải là hình dạng của phủ quận trước sao, đám hắc y nhân có khinh công cao cường bị bắt làm công nhân xây dựng, biết ngay tên Trưởng Tôn Vinh Cực nhiều tiền phách lối bảo làm, đúng hơn là dùng dao trâu đi giết gà!

Chủ ốc thì bận rộn kiến thiết lại, trong sân nhà, Trưởng Tôn Vinh Cực mặc quần áo trắng cao quý ngồi trên cái ghế gỗ lớn không biết làm từ thân cây bao nhiêu năm tuổi, dáng vẻ nhàn nhã lười biếng nhìn giấy vẽ.

Thủy Lung vừa tới, hắn liền cảm nhận được dòng máu vô hạn. Để bản vẽ xuống, giơ tay vẫy vẫy Thủy Lung. Động tác vẫy gọi này rất tùy ý và tự nhiên, giống như đang trêu đùa thú cưng, lại có chút giống đứa trẻ bá đạo.

Lục Quyển đi sau lưng Thủy Lung, ánh mắt nàng ta tối sầm xuống, đáy mắt hiện lên bất bình. Động tác của Trưởng Tôn Vinh Cực, thật là hành động không tôn trọng và thất lễ, chẳng coi chủ tử của nàng ra gì.

Thủy Lung lại không nghĩ như vậy.

Trong cách nhìn của nàng, Trưởng Tôn Vinh Cực ngoắc ngoắc ngón tay, thờ ơ che giấu biểu tình, cùng với ánh mắt nhìn nàng không chớp mắt, đủ khiến nàng thấy buồn cười. Trong đầu tự nhiên hiện lên một hình ảnh rất xúc động – con mèo to xác ngồi chồm hổm trên sô pha, dùng chân mềm nhũn của nó lau lên mặt, bộ dạng cực kì thờ ơ, cái đuôi thì lắc trái lắc phải, ánh mắt lười biếng liếc chung quanh, chờ nàng chủ động đến cạnh nó, gãi gãi hàm dưới của nó, vuốt vuốt lông trên người nó.

Tưởng tượng một chút, đương nhiên Thủy Lung coi động tác của Trưởng Tôn Vinh Cực biến ảo thành Mèo Cầu Tài. Nhưng, hình tượng của Trưởng Tôn Vinh Cực tuyệt đối không phải là loại sinh vật mềm mại là được.

Thủy Lung chậm rãi đi tới trước mặt Trưởng Tôn VInh Cực, sau đó chợt nghe hắn nói: “Ngồi.”

Thủy Lung nhướng mày, đảo mắt nhìn xung quanh. Bốn phía trừ cái ghế bự chảng Trưởng Tôn Vinh Cực đang ngồi, không có cái ghế nào khác.

Lục Quyển vỗ vỗ tay, chuẩn bị sai người mang ghế ra.

Thủy Lung nhanh hơn nàng ta, khoát khoát tay, ý bảo không cần. Dù đem ghế dựa ra đây, e là Trưởng Tôn Vinh Cực cũng không cho nàng ngồi, ngược lại còn ghi thù Lục Quyển.

Thủy Lung tùy ý tiến lên, ngồi trên tay vịn của chiếc ghế Trưởng Tôn Vinh Cực đang ngồi, một tay vịn vào lưng ghế, nhìn từ xa giống như nàng ôm vai Trưởng Tôn Vinh Cực. Thủy Lung hơi nghiêng đầu, nhìn bản vẽ Trưởng Tôn Vinh Cực cầm. Ừ? Không phải là mấy thứ nàng vẽ sao? Hình như để trên bàn sách trong phòng.

“Sao hả?” Thủy Lung chủ động hỏi.

"Tốt lắm." Trường Tôn Vinh Cực đáp. Nghiêng đầu nhìn nàng, cảnh mũi khẽ giật giật, khoảng cách gần gũi khiến hắn ngửi được mùi cơ thể và tâm tình vui sướng của nàng. Hắn dùng tay vỗ vỗ hai chân mình: “Ngồi ở đây.”

Thủy Lung rũ mắt xuống, lông mi nồng đậm che nửa con ngươi, làm con ngươi lạnh thấu xương mềm mại xuống, thoạt nhìn giống như con suối trong veo giữa băng tuyết, bởi vì lạnh lẽo mới càng khiến người ta trân trọng chút ấm ấp, cùng với vẻ mềm mại chảy xuôi dòng của nó.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn thấy liền ngây người trong nháy mắt, ánh mắt nhìn Thủy Lung càng nhu hòa, nhưng giọng điệu bá đạo, tùy hứng không hề giảm: “Cơ thể nàng mệt, ngồi trên chân ta mềm hơn ghế gỗ cứng ngắt này, thoải mái hơn nhiều.”

Thủy Lung nhìn hắn một hồi, khóe miệng nhếch lên, chiều theo ý hắn, nhẹ nhàng ngồi xuống đùi hắn.

Trưởng Tôn Vinh Cực vươn một tay đỡ sống lưng nàng, để lưng nàng tựa vào cánh tay hắn. Nhìn tư thế này, chính là Thủy Lung như chú chim nhỏ khép nép vùi đầu vào lòng Trưởng Tôn Vinh Cực.”

“Những thứ này đều là nàng nghĩ ra?” Trưởng Tôn Vinh Cực cầm bản vẽ lên, hỏi Thủy Lung.

Trong mắt Thủy Lung hiện lên rất kinh ngạc: “Vì sao ngươi đột nhiên có hứng thú với chuyện ta làm?”

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn vào ánh mắt hơi sâu của nàng: “Nàng không phải là con báo nên bị người ta nhốt vào lồng ngực nuôi dưỡng, nuông chiều như thú cưng. Mà nên sống trong rừng rậm hoang dã, tự mình học cách sinh tồn bằng móng vuốt và răng nanh, cùng với tâm trí giảo hoạt của loài hỏa hồ.”

“Cám ơn đã khen ngợi.” Thủy Lung híp mắt, cười ha hả nói: “Nếu ta là hồ, thì ngươi là gì?” (N: Hồ - cáo)

“Hổ.” Trưởng Tôn Vinh Cực không chút do dự đáp.

“Hừ hừ, ngươi muốn nói cho ta biết, ngươi là vua của rừng rậm ư?” Thủy Lung hừ cười, trêu ghẹo.

Trưởng Tôn Vinh Cực nói: “Ta muốn nói là, hồ - hổ cùng âm với nhau, trời sinh một nhà.” Hắn nói xong liền nhếch môi cười, nụ cười trong sạch lại xinh đẹp, nhìn Thủy Lung cười ra tiếng: “Ta cho phép nàng cáo mượn oai hùm, mặc kệ nàng lợi dụng ta làm mưa làm gió như thế nào cũng được.”

“Ngươi tốt bụng như vậy à, cam tâm tình nguyện để ta lợi dụng, không có mục đích gì sao?” Thủy Lung nháy mắt mấy cái, vẻ mặt không tin tên yêu nghiệt nào đó chơi trò mập mờ.

Trường Tôn Vinh Cực nghiêm túc nói: “Mục đích của ra, đương nhiên là nàng.”

Thủy Lung đã sớm đoán được câu trả lời, nhưng chính tai nghe hắn nói…cảm xúc không giống nhau, đúng là không đồng dạng mà!

Trưởng Tôn Vinh Cực cúi đầu để sát vào gò má nàng, nói: “Chỉ cần nàng là Con Cáo Nhỏ của ta, muốn xông vào đâu cũng được, nàng lăn qua lăn lại chơi đùa ồn ào cỡ nào cũng được.”

“Thật sự có thể làm theo lòng mình ư?” Thủy Lung đưa tay sờ sờ mặt Trưởng Tôn Vinh Cực.

Cảm xúc mềm mại khiến Trưởng Tôn Vinh Cực nhồn nhột, ánh mắt hắn sâu hơn, lộ ra lửa nhiệt, thấp giọng: “Ừ… Ta chỉ có một Con Cáo Nhỏ, cho nên khi đói bụng, Tiểu Hỏa Hồ phải có trách nhiệm cho ta ăn no.”

Đầu ngón tay Thủy Lung hơi dừng lại, như cười như không: “Đừng có quanh co lòng vòng, hôm nay đừng có hòng mơ tưởng.”

“Ta đói.” Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn chăm chú vào Thủy Lung, không chịu buông tha. Hắn thật sự rất đói, nhìn miếng thịt trắng nõn, thơm ngào ngạt, thật sự nhớ, thật muốn cắn một cái. Không… không chỉ một cái, là cắn rất nhiều cái mới đúng.

Đúng lúc người làm bên ngoài mang thức ăn vào.

Thủy Lung thấy, liền nói: “Đói thì ăn cơm.”

Trường Tôn Vinh Cực ôm chặt nàng, không cho nàng đi, đột nhiên lạnh mặt xuống: “Ta muốn ăn nàng.”

Thủy Lung nhìn hắn, sau đó nói: “Trong đầu ngươi ngoại trừ mấy thứ này, còn có thể nghĩ cái gì khác không?”

Trưởng Tôn Vinh Cực không chút xấu hổ, bình tĩnh đến gần như nghiêm túc: “Vốn dĩ, về phương diện này, ta không có nhu cầu mạnh mẽ, ta biến thành như vậy tất cả đều vì nàng.”

“…” Mắt Thủy Lung trợn trắng. Nói như vậy, ngươi sai chính là nàng? Mặc dù, ra vẻ đúng là nàng trêu chọc hắn, nhưng hắn là người có phản ứng trước mà. Tính đi tính lại, cuối cùng ai sai?

Trường Tôn Vinh Cực thở phì phò, "Ta cũng không biết vì sao, chỉ cần thấy nàng liền muốn nàng. Ta thấy nàng, liền muốn ôm nàng, ôm nàng xong lại muốn hôn nàng, hôn khắp người nàng, hôn đủ liền muốn xâm nhập vào…” Một khi xâm nhập vào, liền không thể dừng lại được. Cứ muốn xâm nhập hết một lần lại một lần, làm sao cũng không thể thỏa mãn được.

Cái này chính là lòng tham không đáy, được một tấc lại muốn tiến một thước~

Thủy Lung bình thản nghe giọng điệu gần như bá đạo này, có cảm giác rất bất đắc dĩ lại vui sướng không thể phủ nhận.

Mặc kệ Trưởng Tôn Vinh Cực nói nhiều chuyện đương nhiên, hay giống như nàng đoán. Có thể chứng mình Trưởng Tôn Vinh Cực rất thích nàng. Một khi thích một người, si mê một người mãnh liệt, đương nhiên sẽ thích gần gũi đối phương, đụng chạm đối phương và giữ lấy đối phương. Nhưng Trưởng Tôn Vinh Cực muốn chiếm nàng làm của riêng và phương diện t_ình dục rất mạnh.

Đây cũng là chỗ khác nhau giữa đàn ông và phụ nữ.

Thủy Lung cũng mạnh mẽ, cùng muốn chiếm giữ đối phương làm của riêng, nhưng so với Trưởng Tôn Vinh Cực toàn bộ đều không bằng. Tình cảnh của nàng không cho phép nàng đem mọi chú ý đặt lên người Trưởng Tôn Vinh Cực.

Nhưng mà, nghĩ tới một ngày nào đó, Trưởng Tôn Vinh Cực thân mật với người phụ nữ khác, Thủy Lung lại sinh ra cảm xúc khó diễn tả, có loại cảm giác muốn đem Trưởng Tôn Vinh Cực giam lại, hung hăng xâm phạm, để hắn biết rõ bản thân là của ai.

Cái này chính là tâm lí kẻ cướp, báu vật thuộc về mình, tuyệt đối không cho người khác nhìn trộm.

Bởi vậy, Thủy Lung bất đắc dĩ với tuyên bố của Trưởng Tôn Vinh Cực, nhưng cũng hiểu được ý hắn, không thể nào nổi giận và mất kiên nhẫn với hắn được.

“Ta đói bụng.” Cách đối phó với Trưởng Tôn Vinh Cực chính là lấy lùi làm tiến, lấy nhu khắc cương.

Thủy Lung nhỏ giọng nói khẽ, ánh mắt long lanh mềm mại đến đáng yêu nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

Đáy lòng Trưởng Tôn Vinh Cực khựng lại một chút, mím môi lặng lẽ không nói.

Nháy mắt đánh một kích! Thủy Lung toàn thắng!

Buổi tối, trước khi Thủy Lung đi có dặn dò, đa phần đều là dáng vẻ Trưởng Tôn Vinh Cực yêu thích. Nhưng ăn không ít thịt. Sau khi hai người ăn cơm xong, lại ăn điểm tâm ngọt, kiếp trước, Thủy Lung không có để ý tới điểm tâm ngọt. Hiện tại, không biết từ khi nào ăn điểm tâm ngọt đã là thói quen, đặc biệt làm cho Trưởng Tôn Vinh Cực ăn.

Tuy nhiên, để không làm Trưởng Tôn Vinh Cực tự ái, lúc đầu nàng luôn tự ăn một hai miếng. Sau đó, đương nhiên là TRưởng Tôn Vinh Cực xử lí rồi.

Lần đầu tiên, Lục Quyển nhìn thấy phương thức ở chung của hai người, thấy Trưởng Tôn Vinh Cực cưng chiều nhìn Thủy Lung, thỉnh thoảng trong lời nói lộ ra giọng điệu giống như dụ dỗ con nít. Nàng liền xốc xếch trong gió.

Đặc biệt là thái độ của Thủy Lung càng khiến nàng giật mình, bộ dạng cực kì phối hợp, ung dung, ứng phó như bình thường, khiến người ta có cảm giác nàng nuông chiều Trưởng Tôn Vinh Cực. Đồng thời khi càng nhìn lâu, cảm giác này càng mãnh liệt.

Cái này là hình thức ở chung cổ quái khiến người ta khó hiểu cỡ nào.

Lục Quyển im lặng cảm nhận kiến thức của mình quá ít, chứng tỏ không cách nào hiểu được, mạch suy nghĩ không thể trở lại quỹ đạo được.

Sắc trời dần tối xuống, phủ thành chủ đã treo đèn lồng lên.

Bởi vì phòng ngủ chính đang được thi công, Thủy Lung biết không thể nào trở về phòng ngủ chính ngủ được.

Trưởng Tôn Vinh Cực đã sớm chuẩn bị kỹ càng, kéo nàng đi tới một nơi yên tĩnh khác. Viện này đã được Trưởng Tôn Vinh Cực cho người quét dọn sạch sẽ từ trước, trong phòng có đốt huân hương (N: loại nhan có hương thơm á), cùng với gối mềm chăn lụa.

Thủy Lung đi vào, phát hiện bên trong không những được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả tài liệu bản vẽ nàng thường làm việc cũng được mang đến nơi này.

“Ngắn ngủn nửa ngày, ngươi quen thuộc với phủ thành chủ còn hơn ta nữa?”

Nàng không để ý tới phủ thành chủ còn có một viện như thế này, sau khi được dọn dẹp cũng không tệ lắm.

Lúc Thủy Lung nói chuyện, đã ngồi xuống trước bàn đọc sách, cầm tư liệu trên tay lên.

Dưới ánh nến, cô gái áo đỏ ngồi trước bàn đọc sách, dáng vẻ như nhàn nhã, lại có ý vị cứng cỏi, kiên quyết. Da thịt trắng như tuyết, mặt mũi xinh đẹp, mí mắt khẽ rũ xuống, môi cười nhợt nhạt, giống như tiên nữ xinh đẹp trong tranh.

Trưởng Tôn Vinh Cực nhìn đến ngẩn ngơ, hình như không nỡ quấy nhiễu hình ảnh đẹp này. Nhưng cảm xúc nhu tình trong lòng hắn rất ngắn, nhất là loại tình cảm này, tính cách của hắn nghiêng về bá đạo, cưỡng ép hơn. Không chịu nổi đối phương quên mình quá lâu. Lập tức bước đến, ôm lấy eo nàng, đầu kề vào đầu vai mềm mại của nàng, liếc tư liệu trong tay nàng, nói: “Trong vòng nửa tháng sẽ làm xong bể tắm, vật liệu sửa sang phòng ngủ sẽ được chuyển đến, đến lúc đó hãy về phòng đó ở.”

Đối với phương diện này, Thủy Lung không có yêu cầu và nhu cầu lớn, trái lại là người phía sau nàng: “Trong nửa tháng này, ngươi chịu uất ức rồi.” Nghe hàm ý, ra vẻ không có nhiều thành ý cho lắm.

Trưởng Tôn Vinh Cực im lặng lắc đầu, hôn thật sâu lên má nàng một phát.

Từ nhỏ tới lớn, hắn chưa bao giờ cẩm nhận qua mùi vị uất ức là thế nào. Cho tới khi gặp được nàng, có rất nhiều cảm xúc chưa từng có không ngừng xuất hiện, uất ức ư? Loại tâm tình này chỉ có nàng từng lĩnh hội qua thôi.

Nhưng, nàng không nên để hắn cảm thấy uất ức, hắn làm sao uất ức được chứ?

Trưởng Tôn Vinh Cực hít sâu một hơi, ngửi được mùi thơm trên cơ thể nàng, cơ thể hắn lại bắt đầu xao động. Nhưng Thủy Lung liên tục từ chối, hắn biết tối nay không dễ dàng được thỏa mãn rồi. Đành đè dục vọng của mình xuống trước, chủ động nói với Thủy Lung: “Mấy thứ này muốn phát triển và có hiệu quả, cần có sức người và thời gian.”

Hiếm khi Trưởng Tôn Vinh Cực bàn chuyện chính sự với nàng, Thủy Lung không hề che dấu tâm tư và kế hoạch của mình, tâm sự cùng hắn: “Đúng. Mặc kệ là thành Nam Vân hay là những thứ này đều không thể hoàn thành trong phút chốc được. Nhưng, chỉ cần vượt qua giai đoạn này, lừa gạt được cơ sở ngầm của hoàng quyền Tây Lăng, về sau chính là trời yên biển rộng.”

Phần tư liệu này, trừ Trưởng Tôn Vinh Cực ra, chưa có ai được xem. Cái này chứng tỏ, Thủy Lung tín nhiệm Trưởng Tôn Vinh Cực không giống những kẻ khác. Hơn nữa, lúc này làm trò ngay trước mặt Trưởng Tôn Vinh Cực, còn nói che giấu hoàng quyển Tây Lăng… Nên nhớ rằng, Trưởng Tôn Vinh Cực cũng là một phần tử của hoàng quyền Tây Lăng, lại còn là nhân vật nguy hiểm nhất.

Tín nhiệm và đãi ngộ đặc biệt khiến Trưởng Tôn Vinh Cực rất hãnh diện.

Hắn im lặng thở dài, như vậy thật tốt, chỉ cần nàng vẫn luôn như thế này. Đặt hắn ở vị trí đặt biệt nhất, khác hẳn những người khác, có một không hai, là duy nhất, hắn liền nguyện ý nhượng bộ nàng, nguyện ý làm bất cứ chuyện gì nàng muốn.

Hắn cũng nhìn ra, ánh mắt Tiểu Hỏa Hồ nhìn hắn cũng khác những người ở bên ngoài.

Tiểu Hỏa Hồ giảo hoạt, xảo quyệt… Làm sao có thể khiến hắn yêu thích thế nhỉ?

“Ta sẽ giúp nàng.” Hắn khẽ nói: “Nàng muốn cái gì thì cứ nói.”

Thủy Lung nháy mắt mấy cái, con ngươi lóe lên giảo hoạt, gợn sóng mênh mông, cười nói: “Ngươi không nói, ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

“Hắc.” Trưởng Tôn Vinh Cực nở nụ cười, ôm nàng chặt hơn: “A Lung nói thử xem, nàng bắt ta làm cái gì?” Lúc nói chuyện, môi hắn không chịu nhàn rỗi cắn vành tai Thủy Lung.

Cái tai nhạy cảm của Thủy Lung run lên, lườm hắn: “Như ngươi nói, vậy thì giúp ta che mắt bịt tai đám ám vệ của hoàng quyền Tây Lăng đi.”

“Chỉ như vậy thôi à?” Nhiệm vụ này thật đơn giản, Trưởng Tôn Vinh Cực không hài lòng lắm, hắn tưởng tượng muốn đem nhiều niềm vui lại cho nàng hơn, sau đó ‘chuyện vui’ tối hôm nay sễ đạt được hơn: “Ta có thể cung cấp nhân lực cho A Lung.”

Thủy Lung nói: “Ta nhớ dựa theo luật pháp Tây Lăng ngự ban cho thành lũy cá nhân nhiều nhất là năm ngàn binh lính bảo hộ thành, cá nhân thành chủ có thể có nắm trăm thân vệ quân. Trong quân đội Tây Lăng, ta có một nhóm người đáng tín nhiệm, ngược lại có thể gọi đến Tây Lăng.”

Một nhóm người đáng tín nhiệm, trên thực tế là người của Bạch Thủy Lung trước kia.

Tám tuổi, Bạch Thủy Lung đã tham gia tiêu diệt kẻ trộm, công trạng đã lên tới vị trí cực cao, thuộc hạ có ngàn người, đặc biệt đi theo nàng làm nhiệm vụ, cho tới khi ngày kết hôn của nàng và Trưởng Tôn Lưu Hiến được định ra, Bạch Thủy Lung mới không trở về quân đội, một năm kế tiếp không có nhận nhiệm vụ nữa, một mình đi tiêu diệt Hắc Thủy Bang, đều là do Trưởng Tôn Lưu Hiến xui khiến.

Thủy Lung hồi tưởng lại, tiểu đội một ngàn kia đối với nàng, cũng có thể nói là Bạch Thủy Lung trước kia cực kì trung thành và tôn kính nàng.

Bạch Thiên Hoa từng nhắc với nàng,lúc hắn vào quân đội tập luyện, tiểu đội một ngàn người kia bình thường hay nhắc đến nàng.

Thủy Lung nghĩ, ngày xưa nhóm người này đi theo Bạch Thủy Lung, đãi ngộ và tình cảnh trong quân đội không được tốt cho lắm, luôn bị phe phái khác trong quân bài xích. Bởi vì Bạch Thủy Lung, bọn họ lập được công rất ít, hưởng ngân lượng lại càng ít.

Nàng xin đem nhóm người này về thành Nam Vân, cũng không bị cự tuyệt. Còn hơn ba ngàn người dư lại, có thể nghĩ cách khác, hoặc là chọn từ trong đám dân thành Nam Vân ra để bồi dưỡng.

Nàng nghĩ đến mê mẩn, Trưởng Tôn Vinh Cực đợi một hồi lâu không thấy nàng có phản ứng, nghĩ nghĩ một lát liền quyết định không gọi nàng, ngược lại tự mình sỗ sàng, thỉnh thoảng hôn nhẹ lại gặm gặm, tay cũng bắt đầu có hạnh kiểm xấu.

Thủy Lung túm cái móng vuốt của con sói nào đó đặt trên ngực nàng, im lặng nhìn Trưởng Tôn Vinh Cực.

Nếu người bình thường bị ánh mắt nàng chiếu tướng nhất định sẽ cảm thấy chột dạ. Không biết là do da mặt Trưởng Tôn Vinh Cực quá dày, hay là căn bản hắn không có dây thần kinh xấu hổ, cho nên không hề biết chột dạ, xấu hổ. Ngược lại, hắn còn dựa sát vào nàng, nghiêm túc nói: “Thực lực của người trong quân đội huấn luyện rất tệ.”

Lời nói và nội dung đúng là rất nghiêm túc, cũng đoán được lời nàng sắp nói tiếp, nhưng khi ánh mắt nhìn vào cái tay đang làm chuyện xấu kia… thì một chút đứng đắn cũng không còn.

Toàn tâm toàn ý như vậy, miệng nói một đường, hành vi lại một nẻo, trong mắt Thủy Lung, cư nhiên lại có vài phần đáng yêu.

Nàng gật đầu nói: “Ngươi có nhiều cao thủ như vậy, vậy thì tặng cho ta hai người đi, nhưng phải biết ngoan ngoãn.”

Trường Tôn Vinh Cực: "Yên tâm." Hắn vùi đầu vào cổ nàng làm ổ, đầu lưỡi mềm trợt liếm liếm.

“Nè ---“

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio