Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

chương 132: thủy lung tỏa sáng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Tịch Ngữ

“Bạch, Thủy, Lung?”

Lời nói nhẹ nhàng, giọng điệu mờ mịt lại mang theo chút khó tin.

Tất cả mọi người đều bị tiếng gọi này làm sợ hãi, nhìn xung quanh lại không phát hiện bóng dáng của Bạch Thủy Lung đâu. Mặc kệ nhìn ở ngóc ngách nào cũng không thấy bóng dáng của Bạch Thủy Lung, không khỏi nhìn về phía người vừa lên tiếng.

Trong góc thuyền hoa, Phương Tuấn Hiền dựa vào lan can. Lúc này, hắn chậm rãi đứng thẳng người, nhìn chăm chú vào Thủy Lung, vẻ mặt khó tin, từng bước đi tới, ước chừng ba bước nữa tới chỗ Thủy Lung thì dừng lại. Tựa hồ như đoạn đường ngắn ngủi này để hắn bình tĩnh lại, nhìn Thủy Lung gọi lần nữa: “Bạch Thủy Lung?”

Lần này, mọi người đều nhìn rõ cũng hiểu rõ.

Phương Tuấn Hiền cư nhiên xem ái thiếp trong ngực của Trưởng Tôn Vinh Cực là Bạch Thủy Lung!

Rất nhiều người muốn cười to, nhưng ngại vì mặt mũi của Phương Tuấn Hiền và Trưởng Tôn Vinh Cực, cho nên đành cố nhịn. Trong lòng không khỏi cười nhạo, không lẽ Phương Tuấn Hiền điên rồi, hắn thế mà coi cô gái thần bí này là Bạch Thủy Lung! Làm sao nàng là Bạch Thủy Lung được chứ, rõ ràng là ái thiếp mới của Trưởng Tôn Vinh Cực.

Chẳng trách, chẳng trách được Trưởng Tôn Vinh Cực sủng ái như vậy. Từ thành Nam Vân trở về tới bây giờ Võ vương gia luôn đóng cửa không ra cũng không tiếp khách. Mặc kệ người đàn ông nào có được mĩ nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành như thế, đều không nỡ rời khỏi nàng, ngược lại hận không thể suốt ngày dính lấy nàng mới đúng.

Thật là có diễm phúc lớn!

Đám đàn ông không nhịn được hâm mộ.

Nhóm quý nữ thấy diện mạo của Thủy Lung phần lớn đều thầm than, buồn bã. Chỉ có số ít người cá biệt có lòng dạ khác và ghen tỵ. Người cá biệt này chính là Bạch Tuyết Vi và Chu Giáng Tử đang ẩn mình trong đám đông.

Chu Giáng Tử suýt chút nữa xé nát khăn tay, đáy mắt đầy ghen ghét. Không ngờ trên đời này lại có người xinh đẹp như vậy, hèn chi Tư Quy lại nói Yêu Nhan Khuynh Quốc!

Giờ khắc này, cho dù ả cao ngạo tự cho mình xinh đẹp nhất định sẽ trở thành trò cười. Nhưng ả không cam lòng, không cam lòng buông tha. Nhìn dáng vẻ Trưởng Tôn Vinh Cực ôm Thủy Lung, hai người đứng chung giống như thần tiên quyến lữ. Càng như vậy, ả càng muốn phá hư, dựa vào cái gì nó có được diện mạo xinh đẹp thế kia, dựa vào cái gì nó được Võ vương sủng ái!! (Tịch Ngữ: ta không hiểu, xấu thì nói người ta không xứng, đẹp thì nói người ta dựa vào gì mà được -__- mấy má làm nữ phụ làm riết không ra gì, nản!!!! #đề nghị sếp Cực tự hủy dung đi, coi có con nữ phụ nào mê nữa hem ])

Ả không cam lòng, chỉ cần cố gắng, ả nhất định sẽ có cơ hội!

Chu Giáng Tử dần dần tỉnh táo lại, giả vờ bình tĩnh nhìn một màn này.

Bạch Tuyết Vi đứng không xa ả, nhưng đáy lòng ả ta không nhịn được rung chuyển. Mặc dù ả ta thèm muốn có được dung mạo như Thủy Lung, nhưng lại vui vẻ khi ái thiếp mới này xuất hiện, Bạch Thủy Lung bị vứt bỏ khiến ả ta hả hê.

Nhưng, khi Phương Tuấn Hiền gọi Bạch Thủy Lung, ả ta luốn cuống lại ngạc nhiên. Cái gì Bạch Thủy Lung? Sao lại gọi người này là Bạch Thủy Lung? Cô gái này làm sao có thể là Bạch Thủy Lung xấu xí kia?

Thủy Lung hơi kinh ngạc liếc nhìn Phương Tuấn Hiền.

Tuy rằng, Bạch Thiên Hoa làm trò gọi nàng là tỷ tỷ ở trước mặt mọi người. Nhưng mà, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có ai có thể liên tưởng nàng và Bạch Thủy Lung được. Ai ngờ, Phương Tuấn Hiền vừa kêu liền nói ra thân phận của nàng, nhìn vào mắt của hắn cư nhiên đoán chắc được thân phận của nàng.

Chẳng lẽ, đây là ‘người hiểu rõ ta nhất chính là kẻ địch của ta’ sao?

Thủy Lung không biết, Phương Tuấn Hiền đoán chắc thân phận của nàng là vì hắn nhận được thư của Đổng Bật. Trong thư của Đổng Bật có nói yêu nhan hoặc chúng, cộng thêm việc Bạch Thiên Hoa gọi tỷ, thái độ của Trưởng Tôn Vinh Cực dành cho nàng, càng khẳng định đáp án của hắn

“Bạch Thủy Lung!” Lần thứ ba gọi tên này, giọng điệu Phương Tuấn Hiền đã không còn nghi ngờ nữa, mỗi một chữ đều chắc chắn, hẳn hỏi.

Thủy Lung không có trả lời hắn, nụ cười nhạt khiến người ta cảm thấy say mê.

Nụ cười này rơi vào trong mắt Phương Tuấn Hiền,

Trùng khớp với dung mạo khi xưa của Thủy Lung. Không sai, chính là nụ cười này. Dường như nàng luôn cười, bẩm sinh khóe miệng luôn mỉm cười, cố tình trong đôi mắt của nàng luôn phủ một tầng sương mờ ảo. Khiến tia sáng lạnh ngắt sắc bén như ẩn hiện, đâm vào lòng người.

Nụ cười như cũ nhưng diện mạo khác xưa. Ngày xưa, nàng luôn luôn xinh đẹp trong phút chốc. Ngày nay, không thời khắc nào không tỏa sáng mê người. Yêu nhan hoặc chúng, đúng là yêu nhan hoặc chúng. Người con gái này đúng là yêu tinh đột lốt tiên.

“Phương Tuấn Hiền, nàng không phải…” Tứ hoàng tử đứng bên cạnh Phương Tuấn Hiền nghe hắn gọi không nhịn được nói.

Phương Tuấn Hiền cũng không quay đầu: “Chính nàng.”

“Này…” Tứ hoàng tử kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu sao hắn lại nhìn lầm nàng ta là Bạch Thủy Lung. Chẳng lẽ vì Bạch Thiên Hoa gọi một tiếng tỷ tỷ? Được rồi! Tại sao Bạch Thiên Hoa gọi nàng ta là tỷ tỷ?

Dưới ánh mắt khác nhau của mọi người, Thủy Lung vỗ vỗ tay của Trưởng Tôn Vinh Cực, ý bảo hắn buông tay.

Trưởng Tôn Vinh Cực không chịu buông: “Nàng muốn làm gì?”

“Đánh người.” Thủy Lung thờ ơ đáp.

Trưởng Tôn Vinh Cực khẽ cau mày, nắm tay nàng: “Bẩn, không thích thì giết đi.” (TN: “phụt” nghe như giết con gà mần thịt đê….)

“Nhàn chán.” Mạng người mà nói với Trưởng Tôn Vinh Cực đều là mây bay. Thủy Lung tiếp thu nền giáo dục ở hiện tại, tuy rằng có giết người nhưng nàng không giết người bừa bãi. Huống hồ, giết người chưa chắc là biện pháp giải quyết tốt, nàng dùng tay cầm tay Trưởng Tôn Vinh Cực, nháy mắt, “Ta không chạm vào hắn.”

Nắm bàn tay mịm màng trong lòng bàn tay, mềm mềm ngứa ngứa, chọc trái tim của Trưởng Tôn Vinh Cực nhảy loạn. Hắn lạnh lùng nhìn Thủy Lung, tự cho là vẻ mặt độc ác, nhưng thật ra không có nhiều sức đe dọa.

“Khanh khách” Thủy Lung cười khẽ, tay hơi dùng sức, quả nhiên tránh thoát khỏi Trưởng Tôn Vinh Cực, hắn im lặng thỏa hiệp.

Tiếng cười réo rắc kết hợp với nụ cười thản nhiên của Thủy Lung, ngây thơ lãng mạng lại yêu mị tận xương, làm đám đàn ông xung quanh phải rung động, lần thứ hai cảm thán Trưởng Tôn Vinh Cực có diễm phúc.

Ánh mắt nhìn theo Thủy Lung, nhìn thân ảnh nàng khẽ động, trong nháy mắt liền lướt tới trước mặt Vạn Toàn Tường.

“Khinh công bất phàm, chẳng lẽ là người trong giang hồ?” Tứ hoàng tử nhỏ giio5ng đáp.

Nếu Thủy Lung không phải là ái thiếp của Trưởng Tôn Vinh Cực, hắn cũng muốn đem nàng nhét vào trong ngực mình.

Cái suy nghĩ này, không chỉ một mình hắn có, tất cả đàn ông đều như thế.

Hiển nhiên, không có ai xem lời nói của Phương Tuấn Hiền là thật. Hoàn toàn không tin thân phận của nàng là Bạch Thủy Lung.

“Mĩ…mĩ nhân?” Vạn Toàn Tường nhìn Thủy Lung đứng trước mặt mình, nhìn dung nhan xinh đẹp hút hồn trước mặt mình, hô hấp của hắn cũng gấp gáp: “Ta…khụ..khụ..khụ!”

Gã nóng lòng muốn nói cái gì đó, khuôn mặt bị nghẹ đỏ bừng, không ngừng ho khan. Mọi người thấy hắn ho khán thì phun nước bọt, lại nhìn Thủy Lung đứng trước mặt Vạn Toàn Tường, trong lòng thầm nghĩ hành động này của Vạn Toàn Tường là khinh nhờ Thủy Lung, đáy lòng mọi người dâng lên chút tức giận.

Nếu không phải ngại Trưởng Tôn Vinh Cực có mặt ở đây, nhất định có người bước ra bảo hộ bên người Thủy Lung.

“Ưm, mĩ nhân, nàng đỡ ta lên được không?” Cuối cùng, gã cũng ngừng ho khan, Vạn Toàn Tường liền nhìn chăm chú vào Thủy Lung, vươn tay về phía nàng.

Hành động này, lần thứ hai chọc giận mọi người.

“Được.” Thủy Lung cười khẽ nhận lời.

Mọi người nghe vậy liền biến sắc, thầm nghĩ cô gái này có phải rất đơn thuần hay không? Chỉ có số ít người nhờ, lúc Thủy Lung đi qua đó, rõ ràng nàng nói với Trưởng Tôn Vinh Cực là đi đánh người.

Vạn Toàn Tường cười hưng phấn. Nhưng, Thủy Lung không có đưa tay ra, bỗng nhiên làn váy tung bay, đá vào hàm của hắn.

“Răng rắc” Thân thể Vạn Toàn Tường bị đá bay lên, gỹ quai hàm, nước bọt chảy ra không ngừng.

“A a a a a!” Tiếng thết chói tai như heo bị chọc tiết của Vạn Toàn Tường vang lên, mắt không dám tin nhìn Thủy Lung.

Hắn không hiểu, một khắc trước mĩ nhân còn cười dịu dàng với hắn, tại sao nàng lại đá hắn, còn đá rất mạnh!

Hắn còn nhiều điều chưa kịp hiểu. Sau khi Thủy Lung đá một cước cũng không dừng lại, nghiêng người lại dùng chân đá Vạn Toàn Tường, đầu ngón chân của nàng điểm nhẹ, đưa hắn trở về chỗ hắn vừa bị đá cái, từng cái cử động đều hiên ngang oai hùng. Sức lực kết hợp với vẻ đẹp, áo lụa đỏ tung bay giống như đóa sen hồng nở rộ, thiêu đốt lòng người. (Hồng – màu đỏ nha).

Nhưng, mặc kệ Thủy Lung có bao nhiêu xinh đẹp, cũng không tránh được hiện trường quỷ dị. Âm thanh xương khớp bị gãy kèm theo tiếng kêu thê lương của Vạn Toàn Tường rơi vào tai mọi người, làm cho mọi người ở đây đều kinh dị, im lặng không tiếng động.

Mãi đến khi Vạn Toàn Tường dựa lưng vào tấm ván gỗ của thuyền hoa, co quắp ngồi dưới đất. Miệng méo mặt sưng húp, nước mắt nước bọt hào lẫn nhau thành một bãi, hai mắt hoảng sợ nhìn Thủy Lung kêu “a a”, mắt thấy Thủy Lung duỗi chân, làn váy bay bay.

Một khắc kia, vẻ mặt Vạn Toàn Tường cư nhiên ngẩn ra, tầm nhìn không tự chủ nhìn xuống, muốn xem rõ phong cảnh dưới làn váy.

Chết tới nơi mà còn có hành vi đê tiện, ngoài trừ Thủy Lung, chỉ có mấy người chú ý.

Đáy mắt Trưởng Tôn Vinh Cực u ám.

Đùng!

Cuối cùng, Vạn Toàn Tường không có nhìn được phong cảnh dưới làn váy mà mình mong muốn, cả khuôn mặt bị đạp dưới bàn chân, đầu của hắn dính sát vào tấm ván gỗ, giày trắng như tuyết chậm rãi ép lên, động tác thờ ơ lại hung hãn, khiến mọi người ở chung quanh không khỏi cảm thấy rét lạnh, nhưng lại không thể sinh lòng chán ghét, thậm chí còn nghĩ… Dáng vẻ cô gái này rất có khí khái anh hùng.

Váy đỏ yên lặng rũ xuống, cô gái dùng một chân giẫm lên gương mặt nhếch nhác của gã, dáng người hết sức tinh tế. Chỉ thấy chân mày cô gái khẽ cong, nụ cười thanh nhã lộ ra mũi nhọn sắc bén, môi son nhếch lên giống như khiêu khích, khinh thường. Bộ dáng khiến người ta u ám muốn cúng bái, liền hận không thể đi tới gặm ăn, nghiền nát kiêu ngạo của nàng, chiếm lấy dáng vẻ cao cao xa cách của nàng, khiến nàng lộ vẻ dáng vẻ yếu ớt.

Đám đàn ông thở gấp, âm thanh nuốt nước bọt rất rõ ràng, khiến Trưởng Tôn Vinh Cực đen mặt, lạnh lẽo.

“Ha ha ha!” Tiếng cười đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí kì lạ. Bạch Thiên Hoa ôm vết thương ở bụng, lớn giọng trầm trồ khen ngợi: “Đánh hay lắm! tỷ, ra sức mà đánh! Đánh cái miệng thúi của hắn, ai kêu nó nhục mạ tỷ, ai kêu nó miệng chó không mọc ra ngà voi!”

Hắn nắm tay quơ quơ kêu la, không hề có bộ dạng công tử ưu nhã nữa, ngược lại giống như thằng lưu manh ở đầu đường.

Rất nhanh, hắn liền vui quá hóa buồn, vết thương ở bụng vì động tác kịch liệt của hắn lại bắt đầu chảy máu.

Chân Thủy Lung dùng lực, đạp Vạn Toàn Tườn xuống đất, đá đoản kiếm (Kiếm ngắn thường giấu trong tay áo) về phía Bạch Thiên Hoa.

Bạch Thiên Hoa hoảng sợ, vội tránh né, nói: “Tỷ, tỷ muốn mưu sát em trai ruột à?”

Thủy Lung lườm hắn: “Không phải gã đâm ngươi một kiếm sao? Cầm, đâm lại gã.”

Bạch Thiên Hoa ngẩn người, nhìn đoản kiếm dưới đất, lại nhìn bộ dạng Vạn Toàn Tường bị đánh bầm dập, Vạn Toàn Tường thở không ra hơi. Vừa nghĩ tới lời gã nói, trong lòng hắn lại tức giận, vẻ mặt lạnh lùng.

“Hừ!” Bạch Thiên Hoa khẽ hừ một tiếng, nhưng không có nhặt đoản kiếm lên, dáng vẻ cao ngạo: “Đệ mới không thèm lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, lần này tha cho nó, nếu lần sau gặp lại, đệ nhất định trả một kiếm này cho nó.”

Thủy Lung không có khen ngợi đạo đức tốt đẹp của hắn, ngược lại mắng: “Ngu ngốc.”

“Ôi?” Bạch Thiên Hoa còn tưởng sẽ được Thủy Lung khen.

“Đối mặt với kẻ địch, mặt mũi là cái thá gì?” Thủy Lung lạnh nhạt nói, bỗng nhiên đá Vạn Toàn Tường.

Chỉ thấy Vạn Toàn Tường giống như cái bao bố bị đá ra khỏi thuyền hoa, ‘phù phù’ âm thanh rơi vào nước vang lên…

“Ngươi kêu ta đến không phải làm chỗ dựa cho ngươi sao? Cho ngươi chỗ dựa, ngươi lại không chịu lợi dụng.”

Bạch Thiên Hoa lắc đầu, vẻ mặt cứng cỏi, nhỏ giọng thì thào: “Không phải, đệ không nghe nổi bọn họ đồn tầm bậy về tỷ, đệ muốn cho bọn họ biết, tỷ của đệ không phải là người như vậy! Tỷ, đệ biết sai rồi, là do đệ uống say gây chuyện…”

Lúc này hắn mới nhớ mọi chuyện hắn làm không được thỏa đáng.

Tỷ đã nói cứ để mặc cho bọn họ đồn nhảm, nàng không để bụng, ngược lại còn nguyện ý để bọn họ tha hồ đồn đãi. Nhưng, hắn lại hồ đồ làm lộ mọi chuyện của tỷ! A a a! Sao hắn lại hồ đồ như vậy, kích động như vậy! Quả nhiên, uống rượu làm hỏng chuyện!

Thủy Lung nhìn vẻ mặt càng ngày càng áy náy của Bạch Thiên Hoa, khoát khoát tay: “Không có chuyện gì lớn, không cần để ý.”

Nàng không quan tâm lời đồn ra sao, nhưng Bạch Thiên Hoa kích đông gây chuyện đều vì nàng bị người ta tổn thương, muốn đòi lại công bằng cho nàng thôi. Lại nói, sắp tới ngày sinh nhật của thái hậu, thân phận của nàng cũng bị lộ ra. Lộ diện sớm hay muộn cũng đâu có gì khác nhau, nhưng nàng lười quan tâm chuyện này mà thôi.

Huống hồ, rất nhanh sẽ đến ngày sinh nhật của thái hậu, lộ mặt sớm, đến lúc đó không cần giải thích nữa.

Hiện tại, cần làm cái gì? Nếu đã ra mặt, vậy thì giải quyết mọi chuyện, để bọn họ nhớ lại kí ức ‘tốt đẹp’ của Bạch Thủy Lung.

Sóng mắt Thủy Lung lưu chuyển, cười nhạt, đem vẻ mặt của mọi người thu hết vào đáy mắt, chậm rãi nói: “Lúc nãy, ai nói xấu ta, đứng ra.”

Mọi người nhìn nhau, một hồi sau có người bước ra. Người này mặc hoa phục, vóc dáng hơi mập, chính là kẻ muốn đưa thuốc chữa thường cho Thủy Lung. Gã si ngốc nhìn Thủy Lung, rất nhanh dời mắt đi, ấp a ấp úng nói: “Ta…ặc, tiểu sinh không có cố ý chửi bới tiểu thư, chỉ vì ngu dốt tin lời đồn bậy, hi vọng tiểu thư đừng tức giận.” Gã ấp úng nói xong, câu nói tiếp theo lại gấp gáp: “Cái kia, tiểu thư muốn cái gì thì cứ nói với tiểu sinh, chỉ cần tiểu thư lên tiếng, tiểu sinh đều nguyện ý dâng lên, chỉ mong tiểu thư đừng giận.”

Có người đầu tiên, lại có ba người nữa bước ra.

Thủy Lung nhìn mọi người: “Chỉ có bốn người thôi à? Tự mình bước ra sẽ được xử lí theo chính sách khoan hồng, nếu để tự ta bắt ra…” Nàng nói khẽ, âm thanh thanh thúy, giống như cô gái nhỏ đùa giỡn. Nhưng một màn Vạn Toàn Tường bị đánh, mọi người đều biết nụ cười kia không phải biểu đạt sự ngây thơ, lương thiện.

Năm giây sau, lại có mười người nữa bước ra. Trong mười người này, có bảy nam, ba nữ.

Thủy Lung nghiêng đầu nhìn Bạch Thiên Hoa: “Chỉ người.”

Bạch Thiên Hoa lập tức lắc đầu, căm hận: “Không chỉ bọn họ, ngoại trừ ba vị điện hạ, Phương Tuấn Hiền, Khâu Tử Vân, đó, đó…” Bạch Thiên Hoa liên tục chỉ người, nói: “Trừ bọn họ, những người khác đều nói bậy!”

“Tiểu đệ, đệ đừng nói lung tung.” Âm thanh êm ái vang lên. Bạch Tuyết Vi mặc đồ trắng thướt tha đi ra, dáng vẻ có chút miễn cưỡng. Nhìn Bạch Thiên Hoa nhẹ giọng nói: “Tiểu đệ, tỷ tỷ không có nói xấu vị tiểu thư này, tỷ tỷ còn khen tiểu thư. Hôm nay vừa thấy, tiểu thư này đúng là sắc nước hương trời.” Câu nói cuối cùng chính là nói chuyện với Thủy Lung.

Thủy Lung nhìn Bạch Tuyết Vi cố nén khẩn trương. Nàng nhìn Bạch Tuyết Vi cau mày, âm thanh ác liệt: “Tuyết Vi, ta nhớ ngươi luôn gọi là là đại tỷ.”

Một câu nói, đánh nát Bạch Tuyết Vi lừa mình dối người.

Ả ta đảo mắt liên tục, lùi về sau, không dám tin nhìn Thủy Lung, mặt xám ngoét xấu xí: “Không thể nào! Làm sao ngươi có thể là Bạch Thủy Lung! Ngươi không phải ả!”

Không chỉ Bạch Tuyết Vi không tin, tất cả mọi người đều không tin.

Cô gái đẹp như yêu tinh này làm sao có thể là Bạch Thủy Lung được. Mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười đều phong hoa tuyệt đại, sao có thể là Bạch Thủy Lung khù khờ, xấu xí kia.

Ban đầu, nàng không trả lời Phương Tuấn Hiền, mọi người âm thầm cười nhạo hắn nhận sai người. Thầm nghĩ, Bạch Thiên Hoa gọi nàng là tỷ cũng có nguyên nhân khác. Lúc này, chính miệng nàng thừa nhận, khiến bọn họ không thể tự mình lừa dối mình nữa.

Thủy Lung không nói nhiều với ả, nhanh như chớp đi về phía Bạch Tuyết Vi đá ả rơi vào nước.

Đây chỉ là mới bắt đầu, ngay sau đó bóng dáng của nàng cấp tốc nhoáng lên trong đám đông, mỗi lúc dừng lại trong nháy mắt liền đá một người xuống nước. Nàng ra chân không nhẹ, mỗi cú đá đều nghe được âm thanh vang dội, suy đoán vị trí bị nàng đá trúng không bị tổn thương bên trong, nhưng nhất định sẽ bầm tím.

Chu Giáng Tử cắn răng tới gần Thủy Lung, khi tới trước mặt nàng, ả làm ra vẻ thuần khiết: “Võ vương phi, ngươi hiểu lầm….A!”

Tiếng kêu sợ hãi kèm với tiếng chân Thủy Lung đá người, đột nhiên một bóng dáng xuất hiện cực nhanh, bảo hộ Chu Giảng Tử ở phía sau, dùng lưng chặn một cú đá của Thủy Lung.

“Hửm?” Thủy Lung ngoài ý muốn liếc nhìn người đàn ông này.

Lúc nàng đi tới bến tàu, mơ hồ cảm nhận được một tầm mắt. Chỉ không ngờ, người này chính là người bên cạnh Chu Giáng Tử. Nhìn thân pháp của hắn, coi bộ cũng là cao thủ.

Đau đớn sau lưng đối với Tư Quy không là gì cả, gã thầm thở dài một hơi. Một cước này nếu đá vào người Chu Nhi, chắc chắn nàng phải chịu đau đớn nhiều ngày.

Chu Giảng Tử nhanh chóng thoát khỏi lòng ngực của Tư Quy, tức giận liếc Tư Quy, muốn mở miệng dạy dỗ hắn tại sao lại dám ôm ả ở trước mặt nhiều người như vậy. Thế nhưng lại ngại vì sự có mặt của Trưởng Tôn Vinh Cực và mọi người, chỉ có thể nghẹn mà không nói, âm thầm dùng ánh mắt sai khiếu Tư Quy ra tay với Thủy Lung. (Tịch Ngữ: Làm bộ làm tịch, hơn cả ôm cũng làm rồi còn bày đặt ~ ko bằng kĩ nữ nữa (-____-#) bà đây edit tới chừng nào mi mới chịu chết hở con quỷ kia )

Tư Quy kéo tay ả, nghiêng người nhảy xuống hồ, chật vật rơi vào nước.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio