Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

chương 178-2: ngàn dặm gặp gỡ (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Tốt lắm.” Cúi đầu, tiếng cười từ chỗ tối vang lên, người bên ngoài không có nghe thấy.

ẩn Phượng hài lòng thu hồi ánh mắt, cảm thấy dễ chịu, chạy về hướng thánh tôn đang ở.

Lợi dụng nhiệm vụ được thánh tôn giao cho để giải trí cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng không thể chơi đùa quá đáng, nếu như thánh tôn có việc gọi đến mà mình không có mặt, vậy thành ra vui quá hóa buồn.

Sự thật chứng minh, lần này Ẩn Phương lo xa rất dư thừa. Lúc nàng ấy chạy về bên người thánh tôn, liền phát hiện thánh tôn đang nói chuyện phiếm với Thủy Lung rất vui vẻ, căn bản không nhớ gì hết.

“Biết sớm như vậy, thà chơi thêm một hồi nữa rồi về.” Ẩn Phượng thầm nghĩ, lấy bút máy và giấy ra, ôm tâm trạng cẩn thận mà hưng phấn âm thầm ghi chép đối thoại của hai người bọn họ.

“Đây là chuyện làm ăn mà ngươi nói?” Thủy Lung xâu xa nhìn thánh tôn.

Trong lúc ăn cơm trưa, hai người đã nói đến chuyện hợp tác làm ăn, nhưng sau một phen nói chuyện, Thủy Lung phát hiện, cái này nếu gọi là hợp tác làm ăn, lợi ích của nàng càng nhiều thêm.

Biểu tình của thánh tôn không chút thay đổi, thản nhiên thờ ơ gật đầu.

Thủy Lung nói: “Nếu gọi là hợp tác làm ăn, tại sao toàn là lợi ích của ta không vậy.”

Thánh tôn cười: “Nàng bỏ công nhiều hơn.”

Thủy Lung nhíu mày: “Cũng đúng, người cột ta vào mỏ vàng, ta cần phải bỏ nhiều công sức để chuyển mỏ vàng về địa bàn của mình.”

Dựa theo thánh tôn nói, việc nàng cần làm là cùng hắn chiếm lĩnh thế lực vùng biển.

Chiếm lĩnh vùng biển, địa bàn đi săn mở rộng, đây vốn là chuyện nàng đang tiến hành, qua chuyện thánh tôn nói muốn hợp tác, hắn ra người, đập núi lấp sông cho nàng, tạo con đường rộng rãi bằng phẳng, việc nàng cần làm là cho người của nàng đi lên con đường này, có chút đá nhỏ cản đường thì sút văng nó. Sau cùng, chiếm hết địa bàn vùng biển, tự mình xưng vương.

Chuyện thành công, thánh tôn giữ bốn phần lợi ích từ thế lực đoạt được, còn nàng sáu phần, chuyện lớn chuyện nhỏ quyền quyết định đều trong tay Thủy Lung.

Thánh tôn lắc đầu: “Chuyện này không đơn giản như nàng nghĩ đâu.”

Hi vọng trong mắt Thủy Lung giảm xuống, ý bảo thánh tôn nói tiếp, bản thân làm bộ dạng lắng nghe chỉ giáo.

Thánh tôn nói: “Vùng biển rộng lớn, đa dạng. Ngoại trừ Đông Vân Quốc, không có quốc gia nào bỏ công sức vào vùng biển, việc này khiến hải vực trở thành thiên hạ của giang hồ và dân tộc thiểu số. Vùng biển phía đông có Đông Vân Quốc, vùng biển phía tây có đệ nhất ma giáo Khải Thiên Giáo – Ngõa. Vùng biển phía nam… Hôm nay, được thành Nam Vân mở rộng, còn phần biển phía bắc, thời tiết hay thay đổi rét lạnh, nhưng không có người thật sự mạnh mẽ cầm đầu, là một nơi kỳ ngộ và nguy hiểm.

Thánh tôn thấy Thủy Lung chăm chú lắng nghe, bưng ly trà rót vào chén nàng một cái, lại tự mình rót một chén mới, nói tiếp: “Trước mặt nói tới thủ lĩnh, từng vùng biển còn có rất nhiều có nhỏ rải rác.”

Thủy Lung nâng ly trà lên uống một ngụm, nói: “Mặc kệ nói như thế nào, việc này đều là lợi ít của ta.”

Nửa khuôn mặt lộ ra dứoi mặt nạ của thánh tôn, nhếch môi cừoi yếu ớt: “Quan trọng hơn là, vùng biển phía đông và phía tây có nhiều cá nhỏ, lại cất giấu cá lớn.”

"Ừ?" Thủy Lung nhướng mày. Cho nên, kế tiếp hắn muốn nói nguyên nhân hắn muốn hợp tác với nàng sao?

Thánh tôn lại nói: “Nàng đoán xem cá này mấy con.”

Thủy Lung liếc mắt, lười biếng nói: “Để vài người lựa chọn đi.” Ai có tâm tình nhàn nhã rãnh rỗi mà từ từ suy nghĩ.

“Hắc Sắc…”

Không đợi thánh tôn nói xong, Thủy Lung nói: “Ám Đế.”

“Nạp Mỗ Nhi thật thông minh.” Khóe miệng trên môi thánh tôn không thay đổi, âm thanh mềm mại trong sạch, nhè nhẹ khàn khàn từ tính, làm người khác không nhịn được xuất hiện ảo giác, giống như người yêu mến nhau đã lâu, nàng được hắn yêu thương là chuyện bình thường.

Sóng mắt Thủy Lung khẽ dao động, không chút bị mê hoặc, tĩnh táo nói: “Cho nên, lần này hợp tác, vấn đề khó khăn lớn nhất là nàng có nguyện ý cùng ta hợp tác đối phó Ám Đế?”

“Nàng còn cảm thấy mình chiếm được món hời lớn không?” Thánh tôn hỏi lại.

Thủy Lung nhìn hắn một cái, dáng vẻ cười mà không nói, khiến người ta không đoán được suy nghĩ trong lòng nàng.

“Đây chỉ là một trận giao dịch và chém, không phải sao?” Thương trường như chiến trường, đứng trước mặt lợi ích, địch ta liền có thể đoán. Thủy Lung nhìn thánh tôn cười híp mắt: “Nếu Ám Đế đưa ra lợi ích lớn hơn, nói không chừng ta có thể đứng về phía hắn ta, trái lại, đối địch với ngươi.”

Thánh tôn bình tĩnh mà tự tin nói: “Nàng sẽ không.”

“Tin tưởng ta như thế à?” Thủy Lung híp mắt, dáng vẻ còn mang vài phần cờ lơ phất phơ, vô lại. Rất có cảm giác không an toàn.

Chương 178.3: Ngàn dặm gặp gỡ

Edit: Tịch Ngữ #Zly_macngulau

Thủy Lung để ý con ngươi đằng sau mặt nạ lóe sáng, mặc dù chỉ thoáng qua, nhưng cũng có miễn cường chui vào đáy mắt người nhìn.

“Vậy ngươi đang săn bắt ta à?” Lời nói của Thủy Lung sắc bén, một kim thấy máu.

Thánh tôn sửa lại: “Ta đang theo đuổi nàng.”

“Giấy tờ đất, giấy tờ nhà, giấy tờ của người làm công đều giao cho ta?” Thủy Lung cười nói.

Thánh tôn: “Còn ta.”

Thủy Lung cười nói: “Ra chỗ khác hóng mát đi.”

“Không làm.” Thánh tôn lắc đầu, hắn khẽ nói: “Tặng đồ cho nàng, nàng lại không cảm kích, lỗ vốn.”

“Ngươi gấp gáp muốn tiền tài, người làm không còn?”Thủy Lung quan sát thánh tôn: “Không sợ đến lúc đó ngay cả quần lót cũng mất sao?”

Thánh tôn ấm áp nói: “Đòi nàng.”

Thủy Lung liếc mắt nhìn hắn, sau đó đứng lên tiêu sái rời đi.

Thánh tôn nhìn bóng lưng của nàng, chờ đến khi không thấy bóng nàng nữa mới thu hồi nụ cười, kêu lên: “Ẩn Phượng.”

Ẩn Phượng đang phóng hóa mới hoàn hồn, vội vàng điều chỉnh lại nét mặt, xuất hiện trước mặt thánh tôn: “Có thuộc hạ.”

“Không có chơi đùa quên thời gian chứ.” Thánh tôn tiếc nuối nói khẽ.

Ẩn Phượng cảm thấy mồ hôi tuôn như thác. Thánh tôn đại nhân, ngài ước gì thuộc hạ chơi đùa quên trời đất thì có, sau đó, mượn lí do thuộc hạ ham chơi rồi...

Thánh tôn nói: “Ghi chép lại thu nhập hàng năm và sản nghiệp trong núi ra.”

Ẩn Phượng ngẩn ra, sau đó nói: “Thánh tôn, chuyện về tài vụ…” Lời của nàng ấy còn chưa dứt, chỉ thấy thánh tôn nghiêng đầu nhìn nàng, khóe miệng khẽ mím, tựa như là cười lại như không hài lòng. Cả người Ẩn Phượng phát lạnh, vội nói: “Thuộc hạ làm ngay.”

Nàng nghĩ, nàng cần đi tìm đồ chơi để trút bực dọc một chút, đi theo bên người thánh tôn đại nhân, cần phải có trái tim mạnh mẽ và không thể thiếu vật phẩm để điều hòa tâm trạng được.

Sáng hôm sau, nhóm Thủy Lung và thánh tôn khởi hành rời khỏi trấn Vạn Lâm.

Khi nhóm bọn họ rời trấn Vạn Lâm không bao lâu, một đạo bóng dáng từ trong hẻm sâu đi ra. Người này mặc trường bào mà xám, khuôn mặt thanh tú, lịch sự, nhìn có cảm giác yếu ớt, người này chính là nhị công tử Lâm Gia Bảo – Lâm Thiên Tường.

Hôm qua, sau khi ba cha con Lâm Hữu Ngân gặp nạn. Gã đã trốn sớm, tránh một kiếp nạn, sau đó chưa từng xuất hiện lại, thì ra gã trốn ở nơi bí mật gần đó chờ xem tình huống bên trong Lâm Gia Bảo.

Lâm Thiên Tường nhìn thấy bóng dáng nhóm người Thủy Lung biến mất hoàn toàn, nhưng không có đi vào Lâm Gia Bảo, trái lại đi vào hẻm sâu.

Một lát sau, thấy hắn đi vào căn nhà bình thường trong hẻm sâu, vào trong nhà cầm bút lông trên bàn học, chấm mực viết mấy hàng xuống giấy Tuyên Thành, lại nhanh chóng yên lặng rời đi.

Sau khi Lâm Thiên Tường rời đi không lâu, một bóng dáng lủi vào, đi tới bàn học, lật xem nội dung Lâm Thiên Tường viết.

Chờ sau khi xem xong, người này xác nhận mình không bỏ sót, đặt tờ giấy về chỗ cũ, sau đó rời đi.

Ban đêm, căn nhà bình thường đến không thể bình thường hơn nữa lại xuất hiện người thứ ba.

Người này mặc trang phục bình thường, giống như chủ nhân của căn nhà, vào cửa đóng cửa hết sức tự nhiên, sau đó ung dung đi tới bàn học lật xem.

“Thăng Tiên Sơn thánh tôn cư nhiên yêu thương phụ nữ có thai?” Người đàn ông không khỏi kinh ngạc khẽ nói, sau đó nhanh chóng hủy tờ giấy.

Hắn phải đem tin tức này báo cho chủ tử biết.

Lúc bón người Thủy Lung cộng thêm bốn kiệu phụ ra khỏi trấn Vạn Lâm, đã năm ngày. Năm ngày làm bạn với nhau, dọc đường đi cũng rất hài hòa, không hề nảy sinh mâu thuẫn hoặc tranh chấp gì.

Không biết là trùng hợp hay có người cố ý an bài, lần này có thánh tôn đi cùng, cuộc sống của nhóm người Thủy Lung không chỉ nâng cao một bậc.

Mỗi lần đến giờ cơm, nhất định phải có thức ăn ngon, lần nào cũng vậy, trước khi trời tối nhất định đến khách sạn để nghỉ ngơi, có phòng che mưa, có chăn đắp.

Cái này quả thật khiến Nhàn công tử bị đánh bại.

Vốn dĩ hắn thấy, thánh tôn trời sinh cao quý, thói quen được người khác hầu hạ, ngoại trừ để người ta đến hầu hạ hắn, nào có ý nghĩ hắn hầu hạ người khác. Cố tình, chuyện xảy ra mấy ngày nay, khiến hắn không thể không thừa nhận, phương diện chăm sóc người của thánh tôn rất cẩn thận và tỉ mị, điểm này mạnh hơn hắn nhiều.

Có lẽ có người sẽ nói, những thứ này đều do thánh tôn ra lệnh người khác làm, thánh tôn căn bản không làm gì hết. Nhưng nếu thánh tôn không có suy nghĩ tỉ mỉ như vậy, cố tình sắp xếp, sao có thể thuận lợi an ổn như thế?

Dọc đường đi, Nhàn công tử đều im lặng nhìn, tỏ vẻ như lấy sở trường của người khác, bổ sung cho sở đoản của mình. Muốn theo đuổi vợ yêu, phải học tập thánh tôn!

Lúc này, trên đường rừng hoang dã đi đến thành Hồng Phong, đúng lúc đám người Thủy Lung dừng chân nghỉ ngơi.

“Đát, đát, đát.” Tiếng vó ngựa từ xa truyền tới, càng ngày càng gần.

Thủy Lung liếc về phía phát ra âm thanh, mơ hồ nhìn thấy ban am hai nữ tổng cộng năm người, cưỡi ngựa chạy tới.

“Vu sư huynh, huynh nói lần này minh chủ võ lâm thật sự đối phó với Trường Nhạc Cung?”

Thủy Lung không thèm quay đầu nhìn nữa, đã đoán được người nói chuyện là cô gái trẻ tuổi được che chở ở giữa.

“A Anh, ta đã nói nhiều lần rồi, chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, không cần để ý nhiều.”

“Ta chỉ tò mò thôi.” Yến Phi Anh chép miệng, giống hệt như chú chim sẻ không ngừng líu lo: “Nếu minh chủ võ lâm không có lòng đối phó Trường Nhạc Cung, vì sao mấy môn phái kia nhìn thấy người của Trường Nhạc Cung liền giết. Mấy ngày nay, ta nghe không ít lần, lúc này, Trường Nhạc Cung và các môn phái kia đấu đá nhau, thật nhiều người chết!”

“Không tận mắt nhìn thấy thì đừng dễ dàng tin tưởng.” Vu Cường Thịnh bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Muội muốn ta nói mấy lần nữa đây.”

“Sư huynh, huynh thật là không thú vị.” Yến Phi Anh lầm bầm một tiếng, cảm thấy thật tẻ nhạt, liền ra sức vung dây cương, giục ngựa chạy vội.

Lúc đầu, tầm mắt của nàng ta đều đặt trên người Vu Cường Thịnh, không có chú ý đến mấy cây đại thụ bị chặt dở chừng ở đằng trước, nhóm Thủy Lung dùng thân cây làm chỗ nghỉ chân, uống trà.

“Ủa.” Chờ khi nàng ta phát hiện, chính mình đã rời nhóm Thủy Lung không xa, tiếng vó ngựa chạy gấp và bụi tung mù mịt.

Thánh tôn không quay đầu, hướng về phía nàng ta phất tay áo.

Một trận gió mạnh mẽ theo động tác của thánh tôn thổi tới trước mặt Yến Phi Anh.

“Hu~” Tuấn mã bị trận gió đánh hí lên một tiếng, móng ngựa không ổn nhảy dựng lên.

Yến Phi Anh không ngờ sẽ có sự cố như vậy, sắc mặt tái nhợt nhưng phản ứng nhanh nhẹn nhảy khỏi lưng ngựa, lộc cộc lăn trên cỏ.

“A Anh!” Bọn người Vu Cường Thịnh nhìn một màn này, liền vội vã cưỡi ngựa chạy tới.

Chỉ là bọn họ đặt chú ý lên người Yến Phi Anh, bở quên nguyên do tại sao Yến Phi Anh rời lưng ngựa. Bốn con ngựa chạy nhanh tới, tiếng vó ngựa và bụi bặm gấp đôi khi nãy.

Thủy Lung đặt ly trà xuống, đem chăn đắp lên.

Thánh tôn nhìn nàng: “Khó chịu?”

Thủy Lung nhạy bén nhận ra, nếu mình trả lời ‘ừ’, hoặc khẽ gật đầu, như vậy mấy người đi đường bên kia chắc chắn gặp tai ương.

“Không có.” Nàng cũng không phải tên giết người điên cuồng, không cần làm mấy chuyện nhỏ nhặt liên lụy đến mạng người, dù không phải nàng ra tay.

Huống chi, con đường này cũng không phải địa bàn của bọn họ, người ta chạy có chút nhanh, vì thế mà đánh người ta ngã xuống ngựa, không thể không nói thánh tôn rất tùy hứng.

Cố tình, người ta có vốn liếng để tùy hứng, bá đạo, làm người ta không làm gì được.

“A Anh, sao thế? Có khỏe không?” Vu Cường Thịnh tung người xuống ngựa, chạy đến bên cạnh Yến Phi Anh đỡ nàng ta dậy.

“Không sao, không sao, chỉ bị té ngựa thôi, không sao ạ!” Yến Phi Anh hi hi ha ha cười nói, con ngươi nhìn về nhóm Thủy Lung thêm vài lần, ánh mắt tràn ngập hiếu kì và rục rịch.

Vu Cường Thịnh bất đắc dĩ nhìn nàng ta, chỉ vào cánh tay phải của nàng ta: “Cái này gọi là không sao à? Lại đây rửa sạch rồi thoa thuốc.”

“Chỉ trầy chút da thôi, có sao đâu ạ.” Yến Phi Anh không sao cả, lắc lắc tay.

Tay áo phải của nàng ta bị rách, để lộ vết thương bị đá rạch vài vết máu.

“Nghe lời!” Giọng Vu Cường Thịnh cứng rắn.

Yến Phi Anh bĩu môi, yếu ớt nói: “Biết rồi.” Đi nửa đường thì ngừng lại, không biết nghĩ tới chuyện gì, hai con mắt ừng ực chuyển động, sau đó nhanh chóng vọt về phía nhóm Thủy Lung.

“A Anh!” Lúc Vu Cường Thịnh phát hiện thì đã chậm.

Thủy Lung nhìn thiếu nữ chạy tới trước mắt, dáng vẻ chừng mười sáu tuổi, diện mạo không tính là đẹp, nhưng dễ dàng khiến người ta nảy sinh hảo cảm. Hấp dẫn nhất chính là đôi mắt lóe sáng và đôi mày cong cong, lúc liếc nhìn nàng ta, liền cảm nhận được sức sống thanh xuân.

“Mấy ca ca tỷ tỷ, lúc nãy ta không có chú ý đến các vị, nên chạy quá nhanh, quấy rầy các vị là lỗi của ta. Nhưng các ngươi cũng đáp trả lại ta, coi như ân oán chúng ta đã xong, đầu xuôi đuôi lọt há.” Yến Phi Anh cười hì hì nói: “Trở về chuyện chính, người ta nói không đánh không quen nhau, tiểu muội vừa thấy các vị liền cảm thấy hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, cho xin chút nước rửa tay đi há, chúng ta liền trở thành bạn nhá!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio