Vương Bài Hãn Phi, Manh Phu Dưỡng Thành (Vương Phi Kiêu Ngạo, Dưỡng Nên Phu Quân)

chương 199-1:  người của đại miêu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Dungpro.

Một "Chuyện ngoài ý muốn" kinh tâm động phách cứ nhanh chóng kết thúc như vậy, tất cả mọi người bị thủ đoạn lôi đình của Thánh Tôn hù dọa, chờ lúc bóng dáng Lương Điệp Nhi đi khuất hồi lâu, khách điếm cũng không có hồi phục náo nhiệt như trước.

Thủy Lung bỏ bàn tay của Thánh Tôn trên hai mắt mình xuống, giống như không phát sinh chuyện gì tiếp tục ăn sáng.

Thánh Tôn cũng vậy, dặn dò nàng một câu, "Sau này gặp lại loại chuyện như vậy, không nên nhìn. Bẩn mắt."Die nd da nl e q uu ydo n

Thủy Lung cười nói: "Quay đầu lại nhìn một chút đi không phải ngươi đã dọn sạch sẻ sao?" Nghe tựa như câu hỏi, trên thực tế không cần câu trả lời.

Thánh Tôn nghe lời này, chỉ cảm thấy không được tự nhiên. Nghe giống như là đang tán dương mình, nhưng nhớ lại hình như không phải vậy, dù sao chính là không bình thường. Loại bản lĩnh chặn người đến mức không thể làm gì thế này, hắn cũng chỉ thấy trên người Thủy Lung, lâu ngày thành thói quen, ngược lại cảm thấy mấy phần thú vị —— Trong thiên hạ, cũng có nàng mới có thể như thế. Mỗi lúc như vậy, đôi mắt nàng luôn là đặc biệt sáng ngời, chớp động mênh mông giảo hoạt, khiến hắn cảm thấy đầy trong mắt nàng đều là hình ảnh của hắn, không giống như thường ngày lạnh lùng tĩnh lặng, nhìn giống như dịu dàng ôn nhu trên thực tế lại lạnh lùng hà khắc, cũng không thực sự đặt ai trong lòng.

Ăn sáng xong, Thủy Lung cũng không vội đi, lại cầm sách lên đọc, ánh mắt rơi vào một chỗ.

Thánh Tôn thấy nàng thấy nghiêm túc thế, liếc mắt nhìn vào chỗ nàng chú ý, phát hiện chỗ đó viết sự kiện lớn phát sinh ở thành Hồng Phong, làm cho người ta chú ý nhất chính là tin tức những nơi Thánh Tôn từng xuất hiện.

Căn cứ vào những điều viết trên sách, phái Thu Sơn trong lúc hành tẩu giang hồ đắc tội với Thánh Tôn đại nhân, cuối cùng bị danh môn chính phái trong thành Hồng Phong tiêu trừ. Về phần rốt cuộc phái Thu Sơn đắc tội với Thánh Tôn đại nhân thế nào, trên này viết rất sinh động, giống như tận mắt chứng kiến, tựa đềrất to viết—— Thánh Tôn ‘xung quan nhất nộ vi hồng nhan’*!

*Xung quan nhất nộ vi hồng nhan: Đây là một điển tích. Trên baidu có giải thích là câu này bắt nguồn từ một bài hát là ‘Viên Viên ca’, nói về việc Ngô Tam Quế vì danh kĩ Tô Châu Trần Viên Viên bán cả giang sơn Đại Hán cho Mãn Thanh. Đại ý là “vì hồng nhan mà giận dữ”. Đương nhiên câu chuyện khá dài, các bạn tham khảo ở đây nè.

Nguồn:

Thủy Lung nhìn kỹ nội dung được thuật lại phía dưới, cảm thấy người viết tin tình báo này, nói không chừng ngày đó thật sự ở thành Hồng Phong, hơn nữa còn vừa đúng lúc thấy Thủy Lung ở trên đường phố trải qua một màn kia, nếu không sẽ không ghi chép chuyện cặn kẽ như thế. Chẳng qua là nội dung ghi chép cặn kẽ, còn hơn phân nửa hoàn toàn là hư cấu, nói gì vị hôn thê của Thánh Tôn, cái gì mà Thánh Tôn thiên hạ nhân tâm, cái gì công bình công đạo, giết sâu mọt trong chính phái vân vân, cũng giống như nội dung, khiến Thủy Lung thấy thế cũng hứng thú, suy nghĩ thực sự là cho dù là cổ đại hay là hiện đại, chung quy lực lượng bát quái vẫn lớn mạnh.Die nd da nl e q uu ydo n

"Ngươi đã sớm nghĩ tới những thứ này." Xem xong một trang, ánh mắt Thủy Lung quét lên trên mặt mũi Thánh Tôn.

Bởi vì khoảng thời gian gần đây, bóng dáng Thánh Tôn thường xuyên xuất hiện, rơi vào người khác mắt. Vì vậy, người trong giang hồ dần dần càng để ý đến người mang mặt nạ màu vàng kim.

Trước kia người trong giang hồ cũng biết mặt nạ màu vàng kim là đại diện cho Thánh Tôn, lại không nói những người khác cũng mang mặt nạ. Hơn nữa trước kia Thánh Tôn hàng năm không ra ngoài, cho nên thỉnh thoảng thấy người mang mặt nạ màu vàng kim, người bình thường sẽ không lập tức nghĩ đến Thánh Tôn —— nếu như Thánh Tôn dễ dàng xuất hiện như vậy, nơi nào còn truyền đi thần bí như vậy.

Hiện tại lại không giống nhau, Thánh Tôn thường xuyên hoạt động, vài ba lần bị người nhìn thấy, cũng không làm cho người ta để ý.

Nhưng nếu lần này Thánh Tôn và Thủy Lung cùng nhau đi lại, Thánh Tôn vẫn phù hợp với lời nói ban đầu, tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng tự tại.

Thánh Tôn không trả lời, coi như là chấp nhận lời của Thủy Lung.

Phùng Khởi Phi thấy hai người đã dùng xong đồ ăn sáng, Thủy Lung lại khép sách lại, cũng biết hai người tính toán rời đi.

Hắn đứng lên, Tiểu Lục và hai tùy tùng cũng đứng lên. Hoa Nhất và Hoa Nhị vẫn như thường, Hoa Nhất đi tháo xe ngựa xuống trước tân trang lại lần nữa, dắt đến trước cửa khách điếm, chờ Thánh Tôn và Thủy Lung đến.

Phùng Khởi Phi cũng nhanh chóng dắt ngựa của mình ra, thấy Thánh Tôn và Thủy Lung chuẩn bị lên xe ngựa, hắn suy nghĩ một chút, lên tiếng khẽ dò hỏi: "Thiếu gia, không đợi Hoa Hồ Điệp sao?"

Hoa Nhất và Hoa Nhị nhìn hắn hận rèn sắt không thành thép. Dùng ánh mắt nói cho hắn biết nội tâm bi phẫn của mình: Chờ Hoa Hồ Điệp làm gì? Chẳng lẽ ngươi thật thích hắn? Bị hắn giằng co một đêm còn chưa đủ sao?

Phùng Khởi Phi không nhìn hai người đang nhìn hắn chằm chằm, chẳng qua là hắn làm hết trách nhiệm thôi. So với hai huynh đệ Hoa Hoa, hắn càng thêm tỉ mỉ, nhìn ra được Thánh Tôn không phải cứ vứt bỏ Hoa Hồ Điệp như vậy.

"Ừ." Thánh Tôn nhàn nhạt đáp một tiếng, đỡ Thủy Lung lên xe ngựa.

Thừa lúc hai người vào bên trong xe ngựa, lúc vén rèm cửa, Phùng Khởi Phi nhìn thấy trong xe ngựa đã sớm sẽ chuẩn bị xong ấm lò, ấm lò làm tinh tế, phòng ngừa có thể bỏng người. Chủ yếu nhất là, than củi bên trong ấm, lại không một tia khói than củi bay ra, vì thế cũng sẽ không làm cho không gian nhỏ bên trong buồng xe mù mịt khó chịu.

Đôi mắt Phùng Khởi Phi chợt lóe, trong lòng lại nhớ kỹ một chút.

Bởi vì quá cẩn thận nhìn, cho nên hắn cũng không biết trong lò ấm đốt than củi gì, nhưng chỉ bằng việc không xuất hiện một tia khói này, lại không khiến buồng xe bức bối, cũng biết này giá trị của than củi nhất định không rẻ, thuộc về thượng của thượng phẩm.

Cho dù là giống như thế lực hạng nhất như Phi Kính Sơn Cốc, cũng chưa chắc trang bị được loại trân phẩm này trong xe ngựa.

Phùng Khởi Phi cảm giác mình đang dần dần ngầm hiểu ra chân tướng, hơn nữa cảm thấy chân tướng này nhất định sẽ làm cho hắn hưng phấn không thôi.

Bởi vì có hoài nghi và mục tiêu, dọc đường đi Phùng Khởi Phi càng thêm ung dung thản nhiên mà lại tỉ mỉ, quan sát chung quanh rất cẩn thận.

Dọc đường đi một chút lại dừng một chút, đến buổi trưa xe ngựa dừng lại nghỉ tạm, Thánh Tôn và Thủy Lung xuống xe ngựa đi tản bộ vận động sau khi ăn, chỗ xe ngựa chỉ còn lại bốn người Phùng Khởi Phi và hai huynh đệ Hoa Hoa.

Hai huynh đệ thuần thục vén màn cửa buồng xe lên, lại mở cửa sổ buồng xe ra, Hoa Nhất lấy lò ấm trong buồng xe ra, lấy than củi đã cháy hết bên trong, lại ra phía sau buồng xe để đồ vật lẫn lộn mù mịt lấy than mới ra thay vào, chuẩn bị xong thả lại vào buồng xe.

Làm xong những thứ này sau, hai huynh đệ lại thanh nhàn, một tay cầm khăn mặt một tay cầm một quyển sách đọc, động tác lật sách rất cẩn thận êm ái rất không phù hợp với tính cách của bọn họ.

Phùng Khởi Phi mượn cơ hội này cuối cùng cũng có thể nhìn bên trong buồng xe thật cẩn thận, việc này khiến nội tâm hắn càng lúc càng khiếp sợ.

Nhìn từ bên ngoài kiểu dáng xe ngựa rất bình thường, cũng không có chỗ nào đặc biệt. Nhưng trong buồng xe không khác động tiên, thảm lông trải sàn, trong góc có thảm len, đệm lót êm ái, bằng ánh mắt đại gia mà hắn luyện được, cũng có thể nhìn ra trân quý bất phàm.

Có người ra ngoài lúc rất hoành tráng, phong phú **** sẽ chỉ làm người ta cảm thấy trưởng giả học làm sang, khó có thể thực sự vừa mắt quý nhân. Nhưng có một số người, vẻ ngoài bình thường, nhưng bên trong có thể thấy được tất cả.

Phùng Khởi Phi đã có thể kết luận, hắn hiểu rõ vị thiếu gia này, thân phận địa vị tuyệt đối cao hơn mình rất nhiều.

Chẳng lẽ thật sự chính là... Thánh Tôn đại nhân?

Nội tâm Phùng Khởi Phi kịch liệt chấn động, bởi vì danh xưng Thánh Tôn này thật sự quá cao quá xa, khiến hắn không cách nào thực sự xác nhận được.

"Ha ha ha ha, ca ca, ngươi mau nhìn." Tiếng cười của Hoa Nhị truyền vào tai Phùng Khởi Phi, cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn. Nhìn Hoa Nhất Hoa Nhị, chỉ thấy hai huynh đệ bọn họ đang ngồi chung một chỗ, đọc quyển sách trên tay, hình như nhìn thấy nội dung gì vô cùng hài hước, Hoa Nhị cười nói: " Cô gái được chiều chuộng có hàng ngàn cánh cửa*, lại cùng lão đại hãn thô lỗ chạy trốn, không biết tên ngụy quân tử La Huân bị chọc giận thành cái dạng gì!"

*Chỗ ‘ngàn cánh cửa’ này bắt nguồn từ 1 câu chuyện châm ngôn, đại ý là mỗi người sinh ra có hàng ngàn cánh cửa cuộc đời để chọn lựa, trong đoạn trên là 1 cô gái được nuông chiều, sinh ra trong gia đình phú quý, lại chọn cánh cửa đi theo lão đại hãn thô kệch giống nhưu 1 câu chuyện cười vậy.

Nguồn:

Hoa Nhất thấy thế cũng hăng hái bừng bừng, thúc giục Hoa Nhị lật trang, giọng nói kinh ngạc truyền vào tai Phùng Khởi Phi, "Di, Lâm Gia bảo ở trấn Vạn Lâm bị tên Lâm Thiên Tường không có bản lĩnh thừa kế? Lâm Hữu Ngân và hai đứa con trai cũng chết trong... Thánh Tôn? Cái này, làm sao có thể! Đây là nói bừa đi, Thánh Tôn đại nhân làm sao xuất hiện ở loại đó địa phương nhỏ đó."

Lòng hiếu kì của Phùng Khởi Phi bị bọn họ khơi dậy, đi mấy bước tới bên cạnh hai người, thấy rõ ràng quyển sách hai huynh đệ cầm trong tay thì kinh ngạc, "Các ngươi làm sao mua được cái này?"

Sách chính là sách Thủy Lung thường hay đọc, người bình thường căn bản là không mua được. Cho dù Phùng Khởi Phi hắn thân là Thiếu chủ của Phi Kính Sơn Cốc, cũng không biết sách này thực sự bán ở đâu, số lần nhìn thấy ít lại càng ít, cũng là bản sao chép người khác chuyển ra ngoài—— chỉ ghi lại một chút chuyện không lớn không nhỏ mà thôi.

Hoa Nhất nghiêng đầu nhìn về phía hắn, chép miệng nói: "Chúng ta làm sao có thể mua được, cái này là của thiếu phu nhân."

"Đồ của thiếu phu nhân mà các ngươi dám tùy tiện động?" Phùng Khởi Phi kinh ngạc hơn.

Hoa Nhất nhún vai một cái, nói: "Mặc dù đi theo thiếu gia bên người rất nguy hiểm buồn bực, chẳng qua được lợi cũng không ít. Mỗi ngày thì làm nhiều chút, nói ít một chút là được. Giống như cái này..." Chỉ chỉ quyển sách Hoa Nhị cầm trong tay, hắn lộ ra nụ cười đê tiện của tiện hầu, "Trước kia thế nào cũng không được xem, rốt cục hiện tại cũng có thể rơi vào trong tay hai huynh đệ chúng ta một lần!"

Phùng Khởi Phi im lặng, nói: "Ta hỏi là, sao các ngươi dám tùy tiện động vào đồ của thiếu phu nhân, không sợ bị thiếu gia trách tội?" Liếc nhìn hai người, cảm thấy hai người này làm sao cũng không giống như người to gan như vậy.

Hoa Nhất chớp chớp mắt, đắc ý nhìn Phùng Khởi Phi, "Ngươi cũng không biết đi, người mới phải biết thỉnh giáo tiền bối biết không?" Thấy vẻ mặt Phùng Khởi Phi có chút vặn vẹo, hắn hài lòng, lên tiếng: "Thiếu phu nhân đã nói, những sách này chúng ta cũng có thể đọc. Dù sao cũng nhàn rỗi không việc gì, nếu không ngươi cũng cầm một quyển đọc một chút? Sách mà Thiếu phu nhân đọc đều là tinh phẩm trong tinh phẩm nha!" Hắn dùng ánh mắt dẫn dụ nhìn Phùng Khởi Phi.

Phùng Khởi Phi không làm tiếp, "Nhất định có cái gì cấm kỵ đi."

"Không có, ngươi xem chúng ta không phải đang đọc sao?" Hoa Nhất nghiêm chỉnh nói.

Hắn càng nghiêm chỉnh, ngược lại khiến Phùng Khởi Phi càng không tin hắn. Ánh mắt quét qua sách trong tay Hoa Nhị, trên thực tế hắn thực sự rất muốn đọc, bởi vì này sách đúng là không thể so với loại sách khác.

Lúc này, hắn mới hiểu được, ngày hôm qua hắn tự cho là thông minh cầm sách " chất lượng bình thường" cho Thủy Lung.

"Được rồi." Phùng Khởi Phi nói một tiếng, nhìn Hoa Nhất có chút hả hê, nhưng không động tác không tiến thêm, mà nói tiếp: "Ta cầm sách đọc, chờ thiếu gia trở lại, nếu như trách tội ta, ta sẽ nói với bọn họ, những thứ này đều là hai người "Tiền bối" các ngươi dạy."

Hoa Nhất sửng sốt một chút, thấy Phùng Khởi Phi xoay người đến phía sau buồng xe, dõi theo bóng lưng hắn trong con mắt có chuyển động, rất là do dự.

Phùng Khởi Phi đi từ từ, vẫn không nghe được phía sau có tiếng gọi, trong lòng không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ Hoa Nhất nói là sự thật, cầm sách của Thiếu phu nhân thật không có vấn đề sao? Không thể nào! Nhất định có cái gì cấm kỵ, bằng không bọn họ làm sao có thể trân trọng sách như vậy, lật sách còn lật cẩn thận như vậy.

"Hay cho Tiểu Phi tử ngươi, khó trách rơi vào trong tay thiếu gia, đáng đời bị giày vò." Giọng Hoa Nhất vang lên.

Phùng Khởi Phi biết mình đã đoán đúng, chậm rãi quay người lại, nhìn về phía Hoa Nhất ngồi ở vị trí phu xe.

Hoa Nhất bĩu môi nói: "Nghe cho kỹ, có thể cầm sách, nhưng mà phải cầm cuốn mà Thiếu phu nhân đã xem qua không xem lại nữa. Còn có, nhất định cầm cách khăn, không thể để cho sách bị hư hại."

Phùng Khởi Phi nhìn chằm chằm vào mắt hắn, muốn phân biệt lời hắn nói thật đến đâu, khoảng ba giây sau, nói với Hoa Nhất: "Cám ơn."

"xì." Dáng vẻ Hoa Nhất không muốn vói nhiều với hắn, quay đầu lại, trên thực tế lỗ tai lại đang nghe ngóng động tĩnh của Phùng Khởi Phi, nghe được tiếng bước chân của hắn, khóe miệng cong lên, lộ ra cái nụ cười xảo trá. Nói lẩm nhẩm, còn có một điểm hắn không nói, tính tình thiếu gia ai cũng không tha, nói không chừng lấy lí do ngươi đọc sách giày vò ngươi, cho nên hai huynh đệ hắn biết rõ có thể cầm sách đọc, cũng nhất định là lúc thiếu gia và Thiếu phu nhân không có ở đây.

Phùng Khởi Phi không biết suy nghĩ trong lòng Hoa Nhất, hắn chạy tới phía sau buồng xe, mở ngăn ngầm Hoa Nhất từng mở.

Vừa mở ra, hắn phát hiện ngăn ngầm sau buồng thật không ít, không đồ gì là không trân quý, giống như than củi Hoa Nhất vừa lấy ra, còn có cốc chén vô cùng tinh xảo.

Hắn tìm một hồi, đã tìm thấy ô vuông để sách.

"Lách cách ——" Tiếng một tiếng vật thể rơi xuống.

"Thiếu chủ!?" Ba người Tiểu Lục cho là xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, kêu lên rồi chạy đến chỗ Phùng Khởi Phi.

"Không sao, các ngươi đứng tại chỗ." Phùng Khởi Phi khẽ gầm lên với bọn họ, giọng nói có chút thô lỗ.

Ba người Tiểu Lục nghi ngờ, thấy thần sắc Phùng Khởi Phi nghiêm túc cực kỳ, không dám đặt câu hỏi phản kháng, chỉ có thể dùng vẻ mặt sợ hãi nghi hoặc nhìn hắn.

"Hắc hắc, ca, ngươi có phải hắn đang bị dọa sợ hay không?" Hoa Nhị khẽ nói với Hoa Nhất.

Hoa Nhất nói: "Ngươi nhớ lại tâm tình chúng ta lúc mới làm, thì sẽ hiểu tâm tình của hắn."

"Ai, họa phúc gắn liền mà, cái này chính là họa phúc gắn liền mà." Vẻ mặt Hoa Nhị cảm thán, giống như lão già tám mươi tuổi ư... Lão già bỉ ổi, khẽ thở dài nói: "Đã thấy được những thứ này, muốn bỏ đi cũng không bỏ được đó. Chờ lúc nhớ toàn bộ, muốn bình yên rời đi càng không thể nào, trong thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy."

Hoa Nhất vỗ đầu hắn vỗ một cái bốp, nói: "Chớ không đứng đắn, chờ xem kịch vui là được."

"Hắc hắc hắc hắc!" Hoa Nhị tán thành cười nhẹ.

Nếu hỏi Phùng Khởi Phi tại sao đột nhiên luống cuống, toàn bộ bởi vì mắt hắn nhìn thấy... Một quyển quyển sách sách.

《 Bích Thủy Kiếm Pháp 》 Đây không phải là bí mật bất truyền của đương kim minh chủ võ lâm, Bích Kiếm Sơn Trang sao!

《 Tình Ý Triền Miên Chưởng 》 Đây không phải là một trong những bài võ của Phái Hợp Hoan sao!

《 Thiên Tung Độc Hành Bộ 》 Đây không phải Độc gia thân pháp vô cùng nổi danh đời trước của Độc Hành Hiệp sao!

《 Kỳ Vân Côn 》 Đây không phải là...

《 Bắc Minh Hàn Băng chưởng 》... 《 Phiêu Miểu Bộ 》...

Cặp mắt Phùng Khởi Phi trừng thật to, hai tay khẽ run không cầm được, lý trí nói cho hắn biết những bí tịch này đều là giả, những thứ này bí mật bất truyền tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở nơi này. Có lẽ là chủ nhân thấy thú vị, cho nên cho viết tên những sách này như vậy. Hết lần này tới lần khác, trong đầu lại như có một giọng nói cho hắn biết, thật! Những thứ này đều là thật! Không tin mở ra xem một chút, mau nhìn xem đi!

"Xem một chút?" Phùng Khởi Phi khẽ lẩm bẩm một tiếng, ngón tay đưa đến quyển sách gần nhất khẽ run, lúc sắp đụng đến hắn lại dừng lại. Hắn so với hai huynh đệ Hoa Hoa càng thêm tỉnh táo, cố kỵ cũng nhiều hết mức, hai huynh đệ Hoa Hoa sau mới nghĩ đến chuyện tình, hắn lúc này cũng đã muốn liều —— nếu như mình mở ra xem, nội dung bên trong là thật, như vậy mình còn có thể chỉ lo thân mình sao.

Mỗi cuốn bí tịch trong ngăn ngầm, từng chữ đối với Phùng Khởi Phi mà nói, giống như cô gái xinh đẹp nhất thế gian, cả người trần truồng đối với nam nhân huyết khí phương cương dáng dấp kiều mị, dốc hết vẻ đẹp ra hấp dẫn.

Trên thực tế chính là như thế, đối với người tập võ mà nói, một quyển bí tịch thế gian khó tìm, chính là chí bảo mà bọn họ khát vọng nhất.

"Xem hay là không xem?" Phùng Khởi Phi cắn răng, cặp mắt đã giăng đầy tơ máu.

Cuối cùng, hắn vẫn không có chống cự được sự hấp dẫn trước mắt, đưa tay chạm được cuốn sách gần nhất.

"Dù sao đã tiến vào cái hố không có đường lui này, còn có cái gì phải sợ chứ." Hắn lẩm nhẩm, mở cuốn 《 Bích Thủy Kiếm pháp 》ra, tập trung tinh thần đọc nội dung bên trong.

Vừa đọc, Phùng Khởi Phi đã hoàn toàn đắm chìm đắm vào, quên mất thời gian trôi qua.

Phía trước Hoa Nhất và Hoa Nhị đã sớm đóng cửa sổ và màn cửa buồng xe lại, hai người một hồi không thấy Phùng Khởi Phi có động tĩnh gì, cũng không có ý định nhắc nhở hắn —— nói cho cùng, bọn họ và Phùng Khởi Phi vốn không có giao tình, lấy thân phận của mình trước kia mà nói, cũng coi như là nửa địch nhân.

Bóng dáng Thủy Lung và Thánh Tôn trở về tới, Hoa Nhất và Hoa Nhị khép sách lại.

Hai huynh đệ không tính nhắc nhở Phùng Khởi Phi, Tiểu Lục tự nhiên sẽ nhắc nhở.

"Thiếu chủ, đại nhân trở lại." Sau khi nhìn thấy bóng dáng hai người Thủy Lung thân, hai tùy tùng khẽ gọi Phùng Khởi Phi.

Phùng Khởi Phi đang đắm chìm trong những bí kíp võ công cao thâm lại không phát hiện.

Cái trán của hai tùy tùng cũng đổ mồ hôi lạnh, thấy Thủy Lung và Thánh Tôn chỉ còn cách xe ngựa không tới mười mấy bước chân, nhất định có thể thấy rõ ràng mọi chuyện ở chỗ này. Hai tùy tùng nhìn nhau một cái, phi thân tới chỗ Phùng Khởi Phi đứng, đưa tay đập hắn tỉnh.

Phùng Khởi Phi giật mình, phản xạ có điều kiện liền ôm sách vào ngực, đồng thời dùng sức khép ngăn bí mật chứa bí tịch lại. Một tiếng "ba" nhỏ vang lên, khiến hai tùy tùng kinh ngạc, chẳng qua bởi vì động tác quá nhanh của Phùng Khởi Phi, cũng khôngnhìn thấy bên trong.

"Các ngươi?" Phùng Khởi Phi hít một hơi thật sâu, trầm mặt nhìn hai tùy tùng, "Không phải nói, đứng tại..."

"Thiếu chủ, đại nhân trở lại." Tùy tùng nhanh chóng nói.

Phùng Khởi Phi lập tức im lặng, ngẩng đầu Thủy Lung và Thánh Tôn đang nhìn hắn ở bên này, lúc này trái tim run lên, một cái suy nghĩ hiện ra... Chẳng lẻ thật sự là Thánh Tôn sao!?

Nếu không, người nào có thể có nhiều bí tịch bí mật bất truyền như vậy, hơn nữa còn dám tùy ý mang theo bên người như vậy, nghe Hoa Nhất và Hoa Nhị nói, những bí tịch này hẳn là loại sách cho Thiếu phu nhân giải buồn.

"Thiếu gia, Thiếu phu nhân." Phùng Khởi Phi nhanh chóng ổn định tinh thần, hành lễ với hai người.

Hai tùy tùng và Tiểu Lục cũng giật mình nhìn hắn. Bình Thường thiếu chủ tôn xưng hai người, cũng không tự nhiên hành lễ như vậy, thực sự là tôi tớ hành lễ với chủ nhân.

Ánh mắt Thánh Tôn rơi vào trong ngực hắn, đôi mắt không nhìn ra tâm tình.

Phùng Khởi Phi âm thầm tận lực ổn định tinh thần, nghĩ thầm: Chẳng lẽ Hoa Nhất lừa mình?... Càng nghĩ càng cảm thấy có thể, bí tịch như vậy làm sao có thể tùy ý cho tôi tớ nhìn? Thật uổng mình thật cẩn thận nửa đời, lại bị hai tên Tiện Hầu này xô ngã. Cũng tự trách tinh thần mình nhất thời bị tham lam làm cho mơ hồ, cho nên không nghĩ tới điểm này.

Nghĩ như vậy, trên trán Phùng Khởi Phi không khỏi đổ mồ hôi lạnh, theo gò má trượt xuống. Hắn nhìn hai huynh đệ Hoa Hoa đang xem kịch một cái, trong mắt lóe lên một tia phẫn hận. Ngươi đã không để cho ta tốt, ta cũng sẽ không để cho các ngươi tốt hơn.

"Thiếu chủ, là Hoa Nhất và Hoa Nhị nói cho nô tài biết, có thể lật xem sách trong ngăn bí mật... Thư tịch." Phùng Khởi Phi nghiêm túc nói.

Thủy Lung khẽ cười một tiếng, nghe nói Phùng Khởi Phi mới có hai mươi tám tuổi đi, hiện tại giống như đứa bé đang tố cáo, có lẽ chính hắn cũng không phát hiện hành độnglúc này của bản thân mình có bao nhiêu thú vị.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio