Doãn Thu đem lời Phượng Tử Hề dặn dò nói không sai một chữ.
Dạ Lăng Mặc nghiêng cằm, đáy mắt lập loè ánh sáng không rõ không rõ, vẻ mặt không gợn sóng, nhìn không biểu cảm gì.
Trong lòng Doãn Thu thấp thỏm bất an, lời đã truyền xong rồi, cô nàng có thể đi chưa?
Nhưng, Dạ Lăng Mặc không nói, cô lại chính là dịch nửa bước.
Không khí vô tình áp lực.
Doãn Thu ngừng thở, ánh mắt kinh hoảng im lặng nhìn người đàn ông, tay phải run rẩy kéo kéo góc áo.
Mồ hôi theo gương mặt chảy xuống.
Không biết qua bao lâu, Dạ Lăng Mặc mới chỉ chỗ uống nước nói: “Qua kia lấy chén nước đi!”
Doãn Thu được lệnh, vội vàng chạy qua rót một chén nước, đặt trên bàn, cung kính nói: “Chỉ huy trưởng, nước của anh!”
Dạ Lăng Mặc mày nhíu chặt, trầm mặc vài giây, mới nói: “Cô uống đi!”
“A” Doãn Thu kinh ngạc, còn cho rằng mình nghe lầm!
Có phải hiểu sai rồi không?
“Ừ” Dạ Lăng Mặc nhàn nhạt ừ một tiếng, đôi mắt đen láy không hề có chút cảm xúc.
Cả người Doãn Thu run lên, lập tức cầm ly uống một hơi cạn sạch.
“Đi đi!” Dạ Lăng Mặc nhợt nhạt cười, nụ cười tuấn mỹ như là hoa tuyết tab chảy, nháy mắt mà che lấp hết tất cả những gì diễm lệ khác của thế gian.
Doãn Thu quả thực nhìn đến ngây người!
Dạ ma đầu lạnh nhạt vô tình lúc cười rộ lên lại đẹp như vậy!
Ha ha ha cô nàng thế mà lại thấy được Dạ ma đầu cười.
Doãn Thu không biết làm sao ra khỏi văn phòng, trong đầu vẫn luôn hiện lên nụ cười tuyệt mỹ của Dạ Lăng Mặc.
Mà đáy mắt Dạ Lăng Mặc cũng hiện lên một ý cười, trái tim lạnh lùng tựa như đang có một ngọn lửa cực nóng bao lấy, ấm áp cực kì.
Phượng Tử Hề quan tâm anh!
Ừm
Xem ra, cô thật sự rất thích mình!
Phụ nữ thật kỳ quái, thích thì nên nói ra chứ!
Anh cũng sẽ không cười cô mà!
(Nà ní???? Oppa, có phải chuyển biến quá nhanh rồi không???? Chị em còn chưa hẳn đổ anh mà)
Không thể không thừa nhận anh suy nghĩ nhiều!
Phượng Tử Hề sở dĩ quan tâm Dạ Lăng Mặc, là vì anh dùng thân thể của mình che chắn cho cô thôi.
(Poor anh!)
Ký túc xá.
Tay Đường Hạo Vũ vỗ vỗ vào nhau, đứng hành lang không ngừng bồi hồi.
Trong đầu tất cả đều là hình ảnh Phượng Tử Hề cứu người.
Một lát, một tiếng gọi hữu lực, trung khí mười phần vang lên ở cửa: “Phượng Tử Hề”
Mỗ nữ đang nằm trên giường sâu kín mở mắt ra, lười biếng đáp một câu: “Đội trưởng, có việc gì sao?”
“Ừm, ra đây một lát đã!” Đường Hạo Vũ cười nhẹ, giọng so với ngày thường gần gũi hơn vài phần.
Cách đó không xa Doãn Thu còn đang kinh ngạc, cảm thấy thế giới này trở nên thật ảo diệu!
Đầu tiên là chỉ huy trưởng với gương mặt cương thi vạn năm không đổi bất ngờ nở nụ cười, sau đó thì đến khuôn mặt nghiêm túc của đội trưởng dịu dàng hơn mấy phần.
Cô màng cảm thấy mình thấy được một chỉ huy trưởng giả và một đội trưởng giả hay sao ý.
Phượng Tử Hề xoa xoa mắt, nhảy xuống đất.
Chậm rì rì đi ra: “Chuyện gì thế?”
Khóe môi Đường Hạo Vũ giật giật: “”
Cô gái nhỏ, thái độ có thể tốt một chút không hả?
Phượng Tử Hề thấy đối phương không nói lời nào, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Không nói là tôi đi ngủ đó!”
Trong lòng Đường Hạo Vũ quýnh lên, cũng không giữ kẽ nữa, vội vàng giữ chặt cánh tay cô: “Cô thật sự có thể trị được bệnh của tôi sao?”
Câu hỏi vô cùng thấp thỏm bất an!
Mày đẹp của Phượng Tử Hề hơi hơi nhăn lại, liếc xéo vẻ mặt khẩn trương kia: “”
Anh ta không tin cô!
Nếu đã không tin thì cần gì phải hỏi!
Phượng Tử Hề tỏ vẻ rất tức giận, đáy mắt không hề có độ ấm, cho một đáp án ba phải thế nào cũng xuôi: “Anh cảm thấy có thể thì có thể, không thể thì không thể!”
Đối với người không tin mình, cô không cần phải giải thích nhiều!
Đường Hạo Vũ bị những lời này sặc đến nói không ra lời!
Giờ phút này, một giọng nói phẫn nộ truyền đến: “Lôi lôi kéo kéo nói cái chuyện gì?!”