Phượng Kim Hải bị động thái bất ngờ của Phượng Tử Hề làm cho hoảng sợ. Mãi đến khi ra tới cửa mới phản ứng lại. Tay còn lại của ông ta nắm lấy tủ giày ở lối vào, trong mắt tràn ngập lửa giận. "Mày muốn làm gì? "
Phượng Tử Hề thản nhiên buông cổ tay ra, đôi mắt cô trông như biển cả vô tận, môi lạnh nhạt nhếch lên:"Nếu đã ly hôn rồi, hà cớ gì cứ phải luẩn quẩn ở đây, gia đình này không chào đón ông! "
Phượng Kim Hải tức giận đến mức máu trong cơ thể như ngừng lưu thông.
Ông ta vươn ngón tay chỉ thẳng về phía Phượng Tử Hề: "Nghịch tử, đúng là nghịch tử, dù sao tao cũng là cha của mày, sao mày dám đối xử với tao như vậy!"
Sự trào phúng cùng châm biếm hiện lên rõ ràng trong đôi mắt Phượng Tử Hề: "Chỉ cần tôi không thừa nhận, ông cũng chả là gì cả!"
Câu nói như đẩy Phượng Kim Hải xuống đáy vực vô tận... vừa ảm đạm vừa lạnh lẽo...
Phượng Kim Hải đứng đó như một kẻ ngốc, trong đầu trống rỗng, rốt cuộc vẫn không hiểu bản thân đã làm sai điều gì!!
Ban đầu ông ta cũng không có ý định đến Phượng gia...
Là do Đường Nhu vẫn luôn nói bên tai ông ta, rằng ông vì gia nghiệp này mà liều sống liều chết, vậy mà cuối cùng chỉ được hưởng một chút tài sản, thực sự không đáng!
Phượng Kim Hải cảm thấy rất hợp lý, vì vậy đêm qua đã phớt lờ sự cản trở của người giúp việc mà xôngvào Phượng gia.
Ai biết được, sau khi chờ đợi cả đêm, Liễu Duyệt vẫn chưa trở về nhà!
Điều còn bất ngờ hơn nữa là Phượng Tử Hề đã thực sự trở lại!
"Phượng Tử Hề, gia tài này một tay tao phát triển, cuối cùng đã nhường lại cho Liễu Duyệt, thực sự không hề công bằng, mày còn muốn gì nữa!" Phượng Kim hải không nói vòng vo, rất nhanh đã đi thẳng vào vấn đề.
Phượng Tử Hề tất nhiên cảm thấy thật khôi hài!
Cơ ngơi Phượng gia là do ông ta một tay phát triển? Chả lẽ đến nói dối cũng đã thành thục đến mức không còn ngượng mồm!
Mặt quả thực cũng rất dày đi?
Nếu năm xưa không có sự giúp đỡ của ông ngoại, chỉ e rằng bây giờ ông ta đã chết dí ở một xó xỉnh nào rồi!
"Không công bằng ư? Nếu cảm thấy không hợp lí, tại sao lúc trước lại đồng ý ly hôn trong hòa bình. Ông không phải là đứa trẻ lên ba, nói chuyện sao một chút trách nhiệm cùng động não cũng không có!" Phượng Tử Hề nói châm chọc.
Phượng Kim Hải run rẩy vì tức giận, nghịch tử... mày là nghịch tử...
Doãn Thu thấy Phượng Kim Hải đã run sợ, liền lấy tay che mặt, đôi môi gợi lên một vòng cung bí hiểm, Hề Hề thật tuyệt! Thật lợi hại!
Ngay cả mắng người cũng rất độc đáo!
Nếu Phượng Kim Hải biết cô đang nghĩ gì, liệu có tức giận đến lớn tiếng phản bác hay không. Có một điều Doãn Thu có thể nhìn ra, ông ta vốn không phải dạng tầm thường!
Phượng Kim Hải tức giận nói: "Dù sao thì tao cũng không quan tâm. Mục đích tao đến đây là muốn chia sẻ cổ phần của Phượng thị. Nếu mày không chia, tao sẽ ở lại đây!"
Chà, miễn là có thể nhận được cổ phần, mọi thứ phải làm đều đáng giá!
Mắt Phượng Tử Hề thoáng qua tia ảm đạm, miệng nâng cao một vòng cung khinh bỉ, ngữ khí vô cùng lạnh lùng: "Doãn Thu, giao cho cậu!"
"Rõ-" Nhận xong mệnh lệnh, Doãn Thu giơ tay chào kiểu quân đội.
Cô nắm chặt nắm tay khiến các khớp xương khẽ rung lên, mặt nở một nụ cười quỷ dị, chân từng bước tiến về phía Phượng Kim Hải.
Hề Hề không muốn động thủ, cô đành phải làm điều đó thay cho Hề Hề vậy!
Đôi mắt của Doãn Thu khẽ nheo lại, một tín hiệu nguy hiểm xuất hiện ở đáy mắt. Người đàn ông này đã phản bội dì, đã đến lúc phải trả giá!
Mỗi khi Doãn Thu bước lên một bước, Phượng Kim Hải lùi lại một bước, cơ thể ông ta khẽ run lên: "Mày...mày muốn làm gì?"
Doãn Thu giơ tay phải lên, giáng một chưởng vào sống mũi của Phượng Kim Hải: "Tôi muốn đánh ông đấy"
Một luồng hơi nóng phát ra từ hốc mũi, Phượng Kim Hải ngay lập tức ngẩng đầu lên, bịt mũi bằng tay phải. Cơn giận bùng lên trong mắt ông ta: "Phượng Tử Hề, mày dám cho người đánh tao sao, tao sẽ kiện mày, tao sẽ kiện mày... "
"Bang-"
"Bang-"
"Bang-"
- ------
Editor: Dạo này dịch bệch đang diễn biến phức tạp, mọi người nhớ giữ gìn sức khoẻ nha!!!