Doãn Thu bước ra khỏi bóng tối, ánh mắt tràn đầy sự ngưỡng mộ cùng tự hào: "Hề Hề, cậu lợi hại quá đi!"
Phượng Tử Hề hơi nhướn mày. Nếu cô có thân thủ tuyệt vời như kiếp trước thì việc thu phục lũ rác rưởi này sẽ chỉ tính bằng giây!
Doãn Thu không thể kìm nén sự phấn khích trong lòng, lại nói tiếp: "Mình vừa báo cảnh sát rồi!"
A Cường đang nằm trên mặt đất nghe thấy câu này, khóe miệng lóe lên nét khinh miệt. Gọi cảnh sát ư, để xem đám người này làm gì được hắn!
Phượng Tử Hề từ từ ngồi xổm xuống, nâng cằm của A Cường, ánh mắt cô xẹt qua tia cười lạnh, và rồi người ta chỉ nghe thấy âm thanh răng rắc vang lên.
"Ahhhhhh--" Các điểm trên khuôn mặt của A Cường như bị xoắn lại thành một quả bóng, trông dữ tợn vô cùng.
Đau!
Đau đến tê tâm liệt phế!
Người phụ nữ này là ác quỷ!
Đôi mắt của Phượng Tử Hề như bao trùm một lớp khí lạnh, khuôn mặt cô lạnh lùng u ám, trong đầu lúc này dường như đang toan tính điều gì đó!
Qua vài giây, cô nâng cánh tay của A Cường lên, một lần nữa, thanh âm răng rắc vang lên. Trật khớp.
"Ahhhh -" Cơn đau như thấm sâu vào tận tim gan khiến A Cường gào thét thống khổ, trên trán anh ta lúc này đã ướt đẫm mồ hôi, còn khuôn mặt thì trắng bệch như tờ giấy.....
Đám đông không hẹn mà rùng mình: "......"
Thật sự quá thô bạo rồi!
Lực Minh đứng bên kia có chút run rẩy, trong đầu cố gắng lục lại xem trước kia mình đã làm gì đắc tội với Phượng Tử Hề hay chưa!
Trước quầy bar, ánh mắt Phượng Lãng Xuân thêm phần sợ sệt và lạnh ngắt, xem ra rời khỏi Phượng gia là sự lựa chọn vô cùng đúng đắn!
Phượng Tử Hề liếc nhìn vào một góc của quán bar, Phượng Lãng Hiên đột ngột di chuyển điểm nhìn, cố tình né tránh ánh mắt Phượng Tử Hề......
- ------
Mười phút sau, bốn viên cảnh sát xuất hiện ở Mị Sắc.
Đám đông cũng đã tản dần ra.
Đám người Phượng Tử Hề cũng bị giải lên đồn cảnh sát.
Phòng thẩm vấn.
Một cảnh sát trẻ ngồi đối diện với cô gái yếu đuối. Tay phải anh ta cầm bút, khuôn mặt cực kì nghiêm túc nói "Những người đó bắt nạt cô à?"
Khóe miệng Phượng Tử Hề giật giật, tay phải gõ vào đầu gối, lạnh lùng nói: " Anh cảnh sát, sao anh có thể hỏi câu vô nghĩa như vậy? "
Người cảnh sát trẻ liếc nhìn Phượng Tử Hề, tiếp tục hỏi:" Cô có biết bọn họ không? "
Cô gái yếu đuối chưa kịp trả lời đã bị giọng nói lạnh lùng của Phượng Tử Hề ngăn lại: "Đồng chí cảnh sát, anh phải thẩm vấn cô ấy, tôi không có ý kiến! Nhưng chúng tôi có thể về trước hay không!"
Toàn hỏi mấy điều vô nghĩa, thật lãng phí thời gian!
"Rầm--" Người cảnh sát trẻ đặt cây bút sang một bên, ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Tử Hề, gằn từng chữ một nói: "Người đẹp, mong cô hợp tác!"
Doãn Thu bất ngờ đứng dậy, đứng đối diện với viên cảnh sát trẻ, tay phải đập lên mặt bàn rất hung dữ. Giọng gầm lên: "Cảnh sát trẻ, chú ý giọng điệu một chút!"
Chết tiệt, chỉ là một cảnh sát viên, lấy tư cách gì mà lải nhải trước mặt Hề Hề!
Đã quá nửa giờ rồi, cũng chỉ hỏi toàn những câu vô nghĩa!
Đến người có tính khí có tốt đến mức nào mà ở trong hoàn cảnh này cũng không thể không nổi giận.
" Cô-- " Người cảnh sát trẻ tức giận vì vẻ mặt dữ tợn của Doãn Thu. Anh ta cố gắng nén lại cơn giận trong lồng ngực, đứng dậy nói dõng dạc: "Ra ngoài, nơi này không chào đón cô!"
"Ok ok--" Doãn thu nhẹ giọng cười lạnh, khuôn mặt tràn đầy sự khinh bỉ: "Chúng tôi không làm gì sai cả, giữ lại ở đồn cảnh sát cũng vô ích. Các anh chỉ cần đến quán bar thẩm vấn bất kì ai đó cũng có thể nắm bắt tình hình! "
" Hơn nữa, những kẻ đó lại là những kẻ tái phạm tội! "Phượng Tử Hề bổ sung thêm một câu.
"Các cô" Người cảnh sát trẻ bị chọc giận đến run người.
Tức chết, tức chết mất!
Anh ta có thể đánh người không?
Không, anh ta là cảnh sát, không thể tùy tiện động thủ!
"Quán bar có lắp camera. Đợi một chút, người quản lý sẽ gửi video qua đây!" Phượng Tử Hề ngước nhìn viên cảnh sát trẻ, đôi mắt như mặt hồ tĩnh lặng, không chút gợn sóng.
"..." Người cảnh sát trẻ tuổi.
Sao cô không nói sớm?
"..." Doãn Thu nâng cằm lên, đôi mắt hiện lên vẻ đắc thắng.