Phượng Tử Hề đưa tay xoa cằm tinh xảo, cảm thấy lời nói của Doãn Thu khá hợp lý. Cô nhẹ nhàng vỗ vai Lâm Vận: "Lâm Vận, cậu quay lại xe chờ bọn mình đi!"
Lâm Vận biết nếu cứ nằng nặc đòi đi theo sẽ trở thành gánh nặng của Hề Hề. Cô khẽ ngẩng đầu lên, nở một nụ cười bất đắc dĩ: "Mình biết rồi"
Sau khi nói xong, cô quay người đi về hướng chiếc xe.
Tuy biểu hiện bên ngoài vô cùng bình lặng, nhưng trái tim lại không ngừng run rẩy...
Không có gánh nặng, Phượng Tử Hề cảm thấy thư giãn hơn một chút, đôi mắt sáng của cô quét xung quanh một lượt, đột nhiên phát hiện cách mét về phía trước có điểm bất thường...
Mặc dù chỉ là một tia sáng yếu ớt nhưng không thể qua mắt Phượng Tử Hề.
Cô dùng khuỷu tay huých huých vào cánh tay Doãn Thu, ra dấu hiệu.
Doãn Thu nhanh chóng nắm bắt tình hình, làm động tác "OK" rồi bước nhẹ lên phía trước.
- ----------
Thảm cỏ tươi tốt trở nên xanh mượt dưới ánh trăng huyền diệu.
Hai gã đàn ông nằm im lặng như thể bị đóng băng...
Cách chúng không xa, một cậu bé nằm thoi thóp, mắt nhắm nghiền, miếng bị bịt chặt bằng miếng vải trắng, khuôn mặt trắng bệch không chút sức sống...
"Bọn nó đang đến!" Người đàn ông mặc đồ đen hạ giọng thì thầm.
"Mẹ kiếp, bọn này là ai, rõ ràng tao đã cắt đuôi được rồi..." Người đàn ông mặc đồ xám nói trong giận dữ, ánh mắt anh ta bùng lên ngọn lửa hung ác cùng nham hiểm. Những lời nói phía sau tạm thời giữ lại trong yết hầu, hắn ta đưa tay lên, làm động tác cắt cổ: "Cũng chỉ là mấy mụ đàn bà, nếu việc không thành, lập tức giết chết mấy ả!"
Tên còn lại tỏ thái độ vô cùng đồng tình:" Được!!!"
Phượng Tử Hề từng bước tiến lên, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, từ cơ thể cô toát ra hơi thở chết chóc đáng sợ, thân người nhỏ nhắn linh hoạt của cô giống như tinh linh, dường như hòa làm một với màn đêm bí ẩn...
Doãn Thu ngồi xổm trên mặt đất, nhặt lên hàng tá viên đá, dòng máu mãnh liệt bắt đầu sục sôi trong người cô. Chiến đấu cùng Hề Hề, quả thực quá kích thích!
Đột nhiên cảm thấy cuộc sống trước kia của cô thật vô vị!
Ăn, ngủ, đọc sách, làm việc nhà... vĩnh viễn chỉ quanh quẩn như vậy!
- --------
Bóng đêm tựa như một bức màn đen bí ẩn điểm xuyết những vì sao lấp lánh.
Phượng Tử Hề dừng chân, vươn ngón trỏ làm động tác "Shhh--" trên môi, và sau đó mở rộng bàn tay phải.
Doãn Thu dừng lại nhanh chóng, nín thở.
Cô đặt hòn đá vào lòng bàn tay của Phượng Tử Hề...
Phượng Tử Hề ước lượng trọng lượng của hòn đá, đôi mắt cô sắc bén tựa lưỡi kiếm, bàn tay phải tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp trong không khí. Hòn đá giống như mũi tên bắn ra khỏi cung, "vút" một tiếng rồi bay đi với tốc độ cực nhanh.
Giây tiếp theo, âm thanh "bang" vọng lại, đó là tiếng va chạm của đá.
Người đàn ông mặc đồ đen nằm vặn vẹo đau đớn trên mặt cỏ, đôi mắt trợn tròn như trúng độc, cả thân người run lên vì tức giận...Hắn ta siết chặt nắm tay, lồng ngực như muốn rách ra, chỉ hận không thể lao ra ngay lập tức.
Người đàn ông mặc đồ xám nhanh chóng duỗi chân ấn vào mông của đồng bọn, hắn tiến lại gần anh ta và nói bằng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy: "Đừng kích động, chờ cơ hội thích hợp mới phản kích!"
Người đàn ông mặc đồ đen khẽ gật đầu. Đôi mắt nhìn sang phía đứa bé đang thở những hơi yếu ớt.
Chỉ cần giao đứa bé này ra, bọn chúng sẽ nhận được rất nhiều tiền.
Sau đó, trốn ra nước ngoài, sống ung dung tự tại.
Phượng Tử Hề nhướn mày, khóe miệng gợi lên vòng cung quyến rũ tà mị.
Cho rằng không lên tiếng thì cô không biết bọn chúng đang trốn ở đó hay sao!
"Nếu không bước ra, tôi sẽ bắn!" Thanh âm lạnh lùng như quỷ dữ trong địa ngục vang lên.