Phượng Tử Hề giơ chân đá mạnh.
"Aaaa" Máu một lần nữa phun ra từ miệng người đàn ông mặc đồ xám. Cơ thể của hắn ngay lập tức mềm nhũn, đôi mắt nhắm nghiền, ngất đi.
Tình hình người đàn ông mặc đồ đen cũng không khá hơn!
Doãn Thu xiết chặt nắm đấm, đánh thẳng vào khuôn mặt hắn ta, chiếc mũi lập tức sưng lên, quả thực rất khó coi!
Phượng Tử Hề ôm đứa nhỏ đi về hướng chiếc xe.
Cô mở cửa, thấy Lâm Vận đang dùng hai tay ôm đầu, ngồi run rẩy ở hàng ghế sau.
Khóe miệng Phượng Tử Hề khẽ động: "Không sao rồi!"
Giọng nói không cảm xúc của Phượng Tử Hề đến tai Lâm Vận bỗng trở nên thật mỹ diệu!
Lâm Vận ngước nhìn cô gái trước mặt, ánh mắt tràn ngập niềm vui cùng kích động: "Hề Hề, cậu đã tìm được người chưa?"
Phượng Tử Hề cẩn trọng đặt cậu bé trong tay nằm xuống ghế sau: "Tìm thấy rồi!"
Lâm Vận vô cùng mừng rỡ:"Tuyệt quá!"
Lăn lộn cả một đêm, cuối cùng cũng có thành quả!
"Tình trạng của đứa nhỏ này không được tốt lắm, cần phải đưa đến bệnh viện càng sớm càng tốt!"
Những ngón tay thon dài của Phượng Tử Hề đặt lên cổ tay của cậu bé, khuôn mặt cô cực kì nghiêm túc, hàng mi cong dài che đi mọi cảm xúc trong đáy mắt.....
Lâm Vận có chút kinh hoàng, vội vàng thúc giục: "Chúng ta mau mau đi tới bệnh viện!"
"..." Phượng Tử Hề nhíu mày, khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Cô cũng muốn đến bệnh viện càng sớm càng tốt!
Nhưng.
Còn hai tên súc sinh đó thì sao?
Lâm Vận thấy Phượng Tử Hề không nói, trong lòng rối lên như tơ vò: "Hề Hề, cậu nói gì đi chứ!"
Không thể cứ như vậy mà bỏ lỡ thời gian điều trị được.
"Cậu đừng rối, để mình nghĩ đã!" Phượng Tử Hề đưa tay lên xoa xoa cằm, hàng mi tựa cánh bướm non khẽ run lên, đáy mắt ẩn hiện vẻ phức tạp...
Giây tiếp theo, một tia sáng lóe lên trong đầu, khóe miệng Phượng Tử Hề cong lên một đường gian xảo: "Có rồi!"
Cô đi về phía bãi cỏ, nói với Doãn Thu: "Ném chúng vào cốp xe!"
Trói hai tên đó lại, cho vào cốp xe là an toàn nhất.
Khi cảnh sát tới có thể dễ dàng giải đi.
Lại không làm trì hoãn thời gian điều trị của đứa nhỏ.
Đôi mắt của Doãn Thu lóe lên ý cười quỷ dị, cô cất giọng hả hê: "Hai cơ thể to lớn cuộn tròn trong cốp xe, xem chừng cũng rất đau khổ!"
Phượng Tử Hề nắm lấy cánh tay của một tên, trực tiếp kéo đi.
- ------
Một tiếng sau, bệnh viện Trung ương.
Một chiếc Chevrolet màu trắng xuất hiện.
Phượng Tử Hề mở cửa, nhảy ra khỏi xe, bế cậu bé lên và lao thẳng vào khoa cấp cứu.
"Lâm Vận, cậu ở lại trông chừng hai tên súc sinh đó!" Doãn Thu giao phó.
"Được, nhưng khi nào cảnh sát sẽ đến!" Lâm Vận hỏi.
"Sẽ sớm thôi!" Doãn Thu bỏ lại một câu, sau đó vội vàng bắt kịp Phượng Tử Hề.
Lâm Vận nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của hai người, trái tim có chút nghẹn đứng.
Hai người nằm trong cốp xe đã tỉnh, cảm thấy bản thân đang ở trong một "căn phòng tối" không nhìn rõ ngón tay, trong lòng dâng lên cảm xúc sợ hãi.
Người đàn ông mặc đồ xám thử giãy giụa vài cái, nhưng tay chân đã bị trói chặt bằng dây thừng, làm cách nào cũng không thể nhúc nhích!
Miệng hắn bị nhét vải, còn mắt thì bị tấm vải đen che khuất tầm nhìn...xung quanh hoàn toàn là bóng tối.
"Aa..." Đây là đâu? Có ai ở đây không? Người đàn ông mặc đồ xám cố gắng phát ra một tiếng động nhẹ.
Lâm Vận cảm thấy cốp xe có tiếng động, liền bước tới và quát lên: "Đừng ồn, nếu không tôi sẽ đem mấy người ném cho cá mập ăn!"
Không biết liệu có phải lời nói của cô làm hai tên kia kinh sợ hay không.
Chỉ thấy bầu không khí trở nên tĩnh lặng ngay tức khắc!
- ------
Đoàn thị.
Một người phụ nữ ăn mặc thời thượng, khuôn mặt không chút huyết sắc giàn giụa nước mắt...
Người này ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt vô cùng đau đớn và buồn bã, thể lực như bị rút kiệt, miệng lẩm bẩm trong tuyệt vọng: "Rốt cuộc là đang ở đâu, ở đâu?"