“A ——” giọng gào như heo chết vang khắp phòng khách, Đường Nhu đau đớn nhìn Phượng Tử Hề, trên trán mồ hôi ròng ròng.
Đáng sợ! Quả thực rất đáng sợ!
Phượng Tử Hề giống hệt như chó điên, gặp người liền cắn ấy.
Bà ta nào biết, nguyên tắc của Phượng Tử Hề chính là người không phạm cô, cô sẽ không phạm người, nếu người động vào cô, tất phải diệt tận.
Đường Lâm vốn vô cùng bình tĩnh, nhìn thấy một màn như vậy, nháy mắt xù lông lên, giơ tay hướng về phía Phượng Tử Hề đánh tới.
“Bang ——” thanh âm thanh thúy vang lên, trên khuôn mặt trắng nõn của Liễu Duyệt hiện lên dấu năn bàn tay rõ ràng, khóe miệng chảy ra chút tơ máu.
Liễu Duyệt tĩnh lặng đứng đó, nước mắt trong suốt đã trào cả ra, nhẹ nhàng vuốt nhẹ bên măth bị đánh, trong lòng mắng mỏ không thôi: Đường gia các người thật đáng hận!
(Nguyên tác là "điềm đạm đáng yêu" mà tui thấy kì quá nên lược bỏ nha)
Đường Lâm thấy bản thân đánh nhầm người, còn chưa kịp lên tiếng, Phượng Tử Hề đang nắm chặt tay Đường Nhu đã dùng sức đẩy về phía hắn.
Hai người vồ vào nhau, lảo đảo lui lại mấy bước. Tình thế vô cùng xấu hổ!
Mọi chuyện còn chưa kết thúc!
Mặt Phượng Tử Hề chẳng chút biểu tình nhìn chằm chằm Đường Lâm, ánh mắt thâm thúy không thấy đáy, cả người toát lên hơi thở lạnh lẽo của địa ngục.
Cô bước đến gần Đường Lâm, giơ tay, hung hăng giáng xuống, giọng nói lạnh lẽo như tuyết giống hệt như quỷ sai câu hồn: "Lớn không ra lớn, nhỏ chẳng ra nhỏ, có phải muốn đem Phượng gia hủy đi các người mới cam tâm?"
“Bang ——” tiếng bạt tai thanh thúy vang lên dọa khắp phòng một lượt, mọi người đều trừng mắt nhìn Phượng Tử Hề. Sao cô dám, sao cô lại dám....?
Hai mắt Đường Lâm đỏ au, giống như mãnh thú mới thức giấc, hận không thế xé xác Phượng Tử Hề.
Mà Phượng Kim Hải vẫn đang nghẹn họng nhìn Phượng Tử Hề trân trối, đầu óc trống rỗng, bên tai vang lên ‘ rầm rập ’, trên mặt dường như cảm thấy nóng ran, giống như cái tát kia vừa đánh thẳng lên mặt mình.
Lúc lâu sau mới phản ứng lại được. Hắn khí thế dào dạt đi đến trước mặt Phượng Tử Hề; hất cằm lên, trong mắt chẳng có chút tình cảm, chỉ có tức giận: “Phượng Tử Hề, mày thật giỏi a, đó là cậu của mày đó?”
“Xuy ——” Phượng Tử Hề cười lạnh một tiếng: “Bà đây không có cậu, đừng có mà nhận loạn người thân, ta không chịu nổi cái phúc ấy đâu!”
Đúng là không biết xấu hổ, cho rằng bản thân là ai kia chứ!
“Mày ——” Phượng Kim Hải tức giận đến nói không ra lời, ngực phập phồng bất lên xuống, đáy mắt hiện lên tia ác độc.
Nghịch nữ này càng ngày càng không coi ai ra gì!
Sớm biết như vậy, lúc trước sinh nó ra phải bóp chết rồi!
Phượng Tử Hề chẳng chút ý tứ trợn trắng mắt, đi đến trước mặt Liễu Duyệt, kéo tay bà đi về phía phòng bếp.
Vừa đi vài bước đã dừng lại, mặt không biểu tình nói: “Muốn ở lại Phượng gia, tốt nhất phải hiểu ra bổn phận của mình, nếu không, cút!"
Mọi người đều hiểu, lời này, tuyệt đối không phải nói chơi!
Phượng Kim Hải chẳng chút sức lực nhìn theo bóng dáng Phượng Tử Hề, tưởng có thể dạy dỗ nó một phen, ai ngờ lại bị nó phản lại mấy đòn.
Con bé này, sao lại thay đổi nhiều như thế?
Đường Nhu thấy bộ dạng Phượng Kim Hải mãi không thay đổi, trong lòng có chút bất an, cảm giác sau này bản thân sẽ bị thua thiệt mất!
Đường Cương vẫn ngồi trên nền đất, ôm lấy đầu gối nà gào lên đau đớn.
Lúc này, Đường Lân cũng không rảnh để quan tâm thái độ của Phượng Tử Hề, nhanh chóng đỡ Đường Cương dậy đưa đến bệnh viện
Đứng ở trên cầu thang xem toàn bộ quá trình, Phượng Lãng Hiên nắm chặt bàn tay, đáy mắt đen như bị che lấp mất, huyệt thái dương hiện lên gân xanh, hận không thể đem Phượng Tử Hề băm làm trăm mảnh.
Đường Nhu ngẩng đầu lơ đãng nhìn vào cặp mắt chứa đầy hận thù kia, ngực nảy lên, có chút sợ hãi không tên với một Phượng Lãng Hiên như vậy.
Phượng Tử Hề cũng chẳng quan tâm bọn họ nghĩ gì, cô kéo Liễu Duyệt đi vào phòng bếp, luộc mấy quả trứng gà.
Cô đem vỏ trứng lột sạch, sau đó cẩn thận đem quả trứng lăn lên vết đánh trên mặt Liễu Duyệt
Hốc mắt Liễu Duyệt hơi hơi đỏ lên, trong lòng lại dâng lên hạnh phúc và cảm động xưa này chưa từng có. Hiện tại, bà cũng coi như đợi được khổ tận đến ngày cam lai rồi!
Hai giờ sau, Phượng Tử Hề xuất hiện ở hiệu thuốc Thần Nông.
Cô định dùng kỉ nghỉ để điều chế một ít thuốc có thể phải cần dùng đến sau này.
__________________
Lời tác giả (cut): chương sau sẽ gặp mặt nam chính nha, chỉ là phương thức có hơi khác người một chút!