Có câu nghe vua nói một buổi hơn đọc sách mười năm.
Đỗ Minh cùng một vài người khác ngay lúc này chỉ biết đứng ngây ngốc: "......"
Chuyện quái gì xảy ra vậy!
Lúc này, khuôn mặt xanh tím của Tiểu Tây dần dần trở nên hồng hào, hàng mi cong của đứa nhỏ khe khẽ động...
Phượng Tử Hề lần lượt rút từng cây ngân châm ra, khử trùng bằng cồn rồi đặt nó sang một bên. Giọng nói không cảm xúc của cô cất lên nhàn nhạt: "Mười lăm phút nữa thằng bé sẽ tỉnh!"
Sau khi nói xong, ánh mắt cô dừng trên người Đỗ Minh: "Mau đi chuẩn bị một bát cháo!"
Đỗ Minh nhìn Phượng Tử Hề khó hiểu. Anh đưa tay lên sống mũi, muốn xác định lại: "Cô muốn tôi chuẩn bị cháo?"
Anh ta không hề nghe nhầm đấy chứ!
Người phụ nữ này coi anh ta chẳng khác gì đầy tớ!
Phượng Tử Hề khẽ nhướn mày, ném cho anh một ánh nhìn ngu ngốc, sau đó cô mím môi, nhìn về phía Tiểu Tây.
Lão Lưu bước tới, vỗ lên bờ vai rộng của Đỗ Minh, nói với ý vị thâm trường: "Đừng nhiều lời nữa, chàng trai trẻ, khẩn trương đi chuẩn bị đi!"
"..." Khuôn mặt của Đỗ Minh tím đi vì giận dữ.
Đôi mắt ảm đạm của anh ta nhìn lão Lưu như muốn hỏi: "Tiên sinh đang đứng về phía nào?"
Hai người trên thực tế không hay liên lạc, nhưng tính ra cũng là người cùng ngành...
Lão Lưu ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi, quay lưng tránh ánh mắt u ám của Đỗ Minh!
Đỗ Minh thấy lão Lưu một câu bênh vực cho anh ta cũng không nói ra, tức giận đến nỗi chỉ hận không thể phun ra một ngụm máu tươi.
Anh ta hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc mà nhìn về phía hai người kia.
Thế nhưng hai con người này, không hẹn mà chỉ tay về phía cánh cửa, đồng thanh hỏi: "Tại sao còn chưa đi?"
"Hừ--" Đỗ Minh vẫy vẫy tay,hừ lạnh một tiếng, sau đó bước nhanh ra bên ngoài.
- ---------------------
Hành lang.
Doãn Thu trong lòng như lửa đốt, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ lo lắng, đôi chân bước đi bước lại những bước khập khiễng trên hành lang...
"Phanh--" Âm thanh va chạm phá vỡ sự tĩnh lặng trong không khí.
Đỗ Minh vấp ngã, cả cơ thể theo quán tính nhào về phía trước, khuôn mặt đẹp trai sắp chạm đất một cách thân mật.
Doãn Thu vội nắm lấy cánh tay của anh ta, nhắc nhở: "Cẩn thận một chút!"
Trong đầu Đỗ Minh ẩn hiện vẻ kì lạ, rõ ràng chính là người đâm sầm vào anh ta trước, bây giờ còn bày ra bộ dạng nghiêm trang thuyết giáo như vậy.
Anh ta ổn định cơ thể, hất cánh tay của Doãn Thu ra. Đáy mắt là một lớp khí lạnh: "Nếu cô không va vào tôi, tôi cũng không suýt té ngã như thế."
Doãn Thu ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt, nhất thời không phản ứng. Một lúc sau, cô mới chớp mắt nói: "Hành lang rộng như vậy, đường anh anh đi, đường tôi tôi đi, đâu có liên quan gì đến nhau?"
Sau khi nói xong, Doãn Thu mới nghiêm túc nhìn lên người đàn ông, ngũ quan hài hòa, làn da trắng trẻo, dáng người hoàn hảo... Chính là, cái não của anh ta khiến cô có cảm giác sai sai...
Nếu Đỗ Minh biết Doãn Thu đang nghĩ gì, chắc hẳn sẽ tức giận đến không nói nên lời!
"..." Đỗ Minh tự nhận thấy bản thân anh ta hôm nay thực xui xẻo!
Phụ nữ thật kinh khủng mà!
Đỗ Minh khẽ lắc đầu, không muốn lãng phí thời gian thêm một chút nào nữa. Anh ta nhấc chân, tiếp tục tiến về phía trước.
Thật không may, vừa đi được vài bước, Doãn Thu đã nhanh chóng đuổi kịp anh ta, chặn đường: "Anh vừa ra khỏi phòng cấp cứu à?"
Đỗ Minh ngước mắt nhìn Doãn Thu, sốt ruột nói: "Sao vậy, lại có chuyện gì? "
Doãn Thu thấy thái độ của đối phương không tốt, tay phải cô xiết chặt lại, nói uy hiếp:" Có tin tôi đánh anh hay không! "
Hả cái tên thiếu đòn!
"Cô..." Đỗ Minh tức giận đến nỗi lục phủ ngũ tạng đều muốn nứt ra đến nơi, cảm thấy xung quanh là một tầng ám khí!
Đây mà là phụ nữ ư?
Rõ ràng là một kẻ vô cùng man rợ...
Khóe miệng Doãn Thu tùy tiện nhếch lên một đường, đáy mắt lóe lên một tia sáng: "Có nói hay không!"
"..." Đỗ Minh nhẹ nhàng hô hấp, tự nhủ với bản thân rằng đàn ông không nên đánh phụ nữ: "Cô gái này, cô có quan hệ gì với cô gái trong kia thế hả?!"