Dạ Lăng Mặc mặt không biểu tình liếc Từ Thanh Trạch, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước sâu không thấy đáy, môi mỏng gợi cảm khẽ dương lên, để lại một bóng dáng tiêu sái.
Hàn Nhạc Nhạc nhìn theo, rốt cục người đàn ông này là ai, sao cô ta lại chẳng có chút ấn tượng nào thế nhỉ?
Từ Thanh Trạch chớp mắt, lấy tay chỉ chỉ chính mình, xác định không nghe lầm, lập tức tung ta tung tăng đuổi kịp Dạ Lăng Mặc.
“Hề Hề, thực xin lỗi, mình không biết các cậu có mâu thuẫn.” Lâm Vận dáng vẻ hối lỗi, hơi hơi cúi đầu, không dám nhìn Phượng Tử Hề, giống hệt như đứa trẻ làm sai đợi người lớn trách phạt
“Phụt ——” mắt Phượng Tử Hề lóe lên một chút, nhịn không được cười ra tiếng, hai năm không gặp, Lâm Vận vẫn chẳng thay đổi chút nào
Lâm Vận kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt, không biết cô đang cười cái gì!
“Được rồi, đừng tự trách nữa!” Phượng Tử Hề chưa từng trách Lâm Vận, bởi vì cô biết, dựa vào bản lĩnh của gã đàn ông kia, chẳng qua mấy ngày có thể đào lên cả mười tám đời tổ tông nhà cô rồi.
Lời vừa nói ra, mắt Lâm Vận đã rực sáng, hai tay thân mật kéo tay Phượng Tử Hề: “Hề Hề, chúng ta tìm chỗ nào an tĩnh tâm sự chút đi!”
Phượng Tử Hề nâng cằm lên, ánh mắt thanh khiết lại hiện lên một tia giảo hoạt: “Cậu có mang túi mỹ phẩm không?”
Lâm Vận lắc đầu: “_____” cô không thích mang theo cái này.
Phượng Tử Hề chuyển mắt nhìn Hàn Nhạc Nhạc, khẳng định: "Tôi biết cô có, cho tôi!"
Hàn Nhạc Nhạc cảnh giác nhìn Phượng Tử Hề, trực giác nói cho cô ta biết đưa ra cũng chẳng phải chuyện tốt gì: "Đồ của tao sao phải đưa cho mày?"
Cô ta khẩn trương giữ lấy túi của mình, sợ bị đối phương đoạt mất.
Cô ta lo lắng băn khoăn như thế cũng là chuyện rất bình thường, bởi vì trước kia Phượng Tử Hề thực sự rất xấu.
Khóe miệng Phượng Tử Hề hơi gợi lên nụ cười tà, đưa tay nâng cằm Hàn Nhạc Nhạc lên: "Hàn Nhạc Nhạc, cô sao vẫn ngu như vậy mãi thế?"
Chữ cuối cùng vừa ra, cái túi đã không biết tự bao giờ ở trên tay Phượng Tử Hề.
Đáy mắt cô hiện lên tia cười lạnh, tay phải vung lên vô cùng xinh đẹp, ngay sau đó “——” một tiếng vang lên.
“A —— vì cái gì người bị thương luôn là ông đây kia chứ?” Từ Thanh Trạch duỗi tay xoa xoa sau đầu, dáng vẻ giống như không còn luyến tiếc gì với cuộc sông này nữa rồi.
Đáy mắt Phượng Tử Hề lóe qua tia kinh ngạc, tính cảnh giác của gã đàn ông kia thật mạnh!
Cô vốn muốn đáp Dạ Lăng Mạc, không ngờ vào giây phút mấu chốt lại bị người nọ phát hiện ra.
Cuối cùng, Từ Thanh Trạch thành con dê thế tội.
Dạ Lăng Mặc xoay người nhìn về phía Phượng Tử Hề, đôi mắt đen láy không nhìn thấy đáy, khuôn mặt tuấn mỹ chẳng chút biểu tình, môi mỏng gợi cảm mím thành một đường thẳng; một câu cũng không nhả.
Hơi thở quanh thân lại tựa như hồ sâu muôn trượng, lạnh buốt.....
Vài giây sau, hắn xách cổ áo Từ Thanh Trạch lên, tiếp tục đi về phía trước.
Nếu đã biết tên, nhất thời cũng không cần phải gấp gáp trừng phạt ngay
Hắn hẳn nên nghĩ sau này nên trừng phạt Phượng Tử Hề thế nào!
“Hừ, có bệnh!” Phượng Tử Hề nhún vai, kéo Lâm Vận đi về hướng ngược lại
Đến lúc Hàn Nhạc Nhạc phản ứng lại, bóng hai người đã biến mất giữa dòng người, cô ta tức đến hộc máu, rống to: “Phượng —— Tử—— Hề —— mày là đồ trứng thối!”
Cao Tường nhìn cô gái chả có chút hình tượng nào kia, khóe miệng giật giật, đại tiểu thư tốt đẹp chạy đi đâu rồi?
——
Một giờ sau, hai người Phượng Tử Hề xuất hiện ở một tiệm cà phê.
Ánh sáng nhạt chiếu tỏa trong không gian, giống như nở rộ trên vách tường, lại làm tăng thêm vài phần yên tĩnh.
Âm nhạc ưu nhã làm người ta không tự chủ mà thả lỏng mọi mỏi mệt.
Không gian tản ra hương cà phê nồng đậm
Phượng Tử Hề lấy tiền từ trong túi đưa cho Lâm Vận: “Tiền cơm ở khách sạn!”
Vốn dĩ cô định đi khách sạn trả tiền cơm, tránh cho giám đốc đó lại nói cô ăn cơm chùa nhưng Lâm Vận nói cô ấy đã trả rồi.