Ba giờ chiều.
Ánh mặt trời nóng bức giống như quả cầu lửa phủ xuống toàn bộ không gian.
Mấy người Phượng Tử Hề xuất hiện ở Giai Viên
Bà ngoại Liễu nở nụ cười tươi như hoa cúc, nhìn xung quanh khắp lượt, từ khi Phượng Kim Hải đem Đường tiểu tam vào Phượng gia, hai vị lão nhân này cũng chẳng tới Giai Viên nữa.
Đường Nhu đứng ở cửa sổ sát đất, nhìn thấy vài dáng người quen thuộc, sắc mặt lập tức biến đổi, vội vội vàng vàng lấy di động ra gọi cho Phượng Kim Hải.
Vài phút sau, mấy người Phượng Tử Hề xuất hiện ở cửa nhà mình.
Phượng Tử Hề lấy một đôi giày ở lối vào, nhìn Đường Nhu, nói: "Đường tiểu tam, còn ngồi ngốc ở đấy làm gì, không thấy có khách đến nhà sao, còn không nhanh cất mấy thứ này đi!"
"______" Đường Nhu nghe được lời này, chỉ thiếu không phun ra một ngụm máu tươi, bà ta không phải người làm sao lại dám hô tới gọi đi với bà ta như thế!
"______" hai vị lão nhân mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
"______" Liễu Duyệt yên lặng cười trộm.
Phượng Tử Hề thấy Đường tiểu tam ngồi ở kia không chút nhúc nhích, đuôi mày hơi hơi nhíu lại, đáy mắt lóe qua tia lạnh lẽo, khóe miệng gợi lên nụ cười tùy ý lại quyến rũ: "Sao thế, tự cho rằng mình là nữ chủ nhân của Phượng gia rồi sao?"
Giọng nói không lớn, lại khiến cho người ta phát run.
Trong lòng Đường Nhu trào lên một nỗi sợ vô hình, không tình nguyện đi tới, đem mấy đồ vật cẩn trọng cất đi.
Người làm trong Phượng gia thấy có khách tới, vội vàng châm trà tiếp đón.
Nhưng mà, Phượng Tử Hề lại ngăn cản bọn họ: "Từ giờ trở đi, cho các chị nghỉ ngơi hai ngày!"
Người làm theo phản xạ liếc nhìn Đường Nhu, sau đó lại cúi đầu nhìn sàn nhà sáng loáng, bọn họ thực sự cũng muốn được nghỉ lắm, nhưng, quyền kinh tế ở Phượng gia đều nằm trong tay vị phu nhân thứ hai này cả!
"Hề Hề, nếu đám người này đều nghỉ, ai sẽ tới nấu cơm?" Đường Nhu hỏi.
"Bà a, bà vừa không phải là chủ nhân của Phượng gia, lại không phải là khách quý của Phượng gia, đương nhiên là bà tới nấu cơm!" Phượng Tử Hề hồn nhiên chớp mắt, nói một câu vốn dĩ phải vậy.
"Mày——" Đường Nhu nghẹn đến nói không ra lời, tức chết mất, tức chết mất!
Phượng Tử Hề hoàn toàn làm lơ sự tức giận của Đường Nhu, khi nói chuyện với người làm, sự lạnh lùng trong ánh mắt cũng giảm xuống: "Không muốn nghỉ phép sao?"
"Đại tiểu thư, vậy tiền lương tính như thế nào!" Tiểu Hồng cuối cùng lấy hết can đảm hỏi.
Phượng Tử Hề vừa nghe, lập tức hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra!
Cô cười lại như không cười nhìn Liễu Duyệt, phảng phất ý nói: Mẹ thật sự quá hiền lành rồi, chẳng những bị tiểu tam đoạt chồng, hơn nữa còn bị đoạt luôn cả quyền kinh tế.
Liễu Duyệt hung hăng mà trừng mắt nhìn sang Phượng Tử Hề, nha đầu chết tiệt kia, còn dám giễu cợt mẹ con!
"Trước kia thế nào, hiện tại chính là như vậy, hai ngày nghỉ này không trừ tiền lương!" Liễu Duyệt nói.
Hai vị lão nhân nhìn một màn này, trên mặt không có gì biểu tình, tựa hồ tập mãi thành thói quen!
Phượng Tử Hề đi lên lầu hai, thấy khóa đã bị cạy, đáy mắt trào ra tia khát máu khiến người ta khiếp sợ, mở cửa, trong phòng một mảnh hỗn độn, ngoài ban công đống thuốc rơi xuống mặt đất như sỏi đá ____
"Là ai?" Thanh âm đinh tai nhức óc vang lên giữa không trung, mặt đất liền chấn động vài phần.
Đường Nhu chợt nhớ tới bộ dạng lén lút của Phượng Lãng Hiên, đồng tử co rụt lại, đáy lòng vảng vất nỗi sợ hãi chưa từng có, thằng nhỏ ngu xuẩn này! Rõ ràng bà đã nói với nó, hiện tại không thể hành động thiếu suy nghĩ!
Đường Nhu nào biết đâu rằng Phượng Lãng Hiên thống khổ, từ khi bản thân bị Phượng Tử Hề dùng nước đá mà tưới, hắn luôn căm phẫn và nhắc nhở chính mình, dù thế nào cũng phải ghi nhớ mối nhục này!
Cho dù bình tĩnh lại, tiếp tục nhịn, nhưng nếu sau này lại thêm một việc nữa xảy ra, cuối cùng cũng sẽ bùng nổ!
Phượng Tử Hề nhìn xuống dấu chân trên mặt đất, khóe miệng khẽ nhếch, nụ cười tà mị giống như gợn sóng dâng trào, khiến lòng người cuồn cuộn ••••••
Hơn nữa, hơi thở cũng làm cho người ta cảm thấy áp lực cùng sợ hãi.
Phượng Tử Hề đi vào phòng khách, giơ tay phải lên, giáng một cái tát lên mặt Đường Nhu.
"Bang ——" Thanh âm thanh thúy vang lên từ bàn tay tựa như thiết chùy làm ai nấy đều muốn đứng tim, trên mặt Đường Nhu nháy mắt hiện rõ năm cái dấu tay lớn nhỏ không đồng nhất.
Đường Nhu đau đến hít ngược một hơi khí lạnh, đang muốn nói chuyện, song PhượngTử Hề lại không cho bà ta bất kì cơ hội nào, thanh âm lạnh lẽo giống như sông băng Bắc Cực vang lên: "Tiểu tam đúng là tiểu tam, vĩnh viễn không thể lên chính thất, chỉ cùng một duộc với bọn tiểu nhân mà thôi, cũng chả có khả năng ngoài việc ăn cắp cả_____ "
Trên mặt Đường Nhu khi trắng khi tím, tức đến mức ngực phập phồng lên: "Mày____ mày_____ mày có tư cách gì để nói tao chứ, chính mày cũng đâu tốt đẹp hơn ai, kiêu ngạo, ương ngạnh, chẳng coi ai ra gì cả!"