"Rõ ——" Phượng Tử Hề quân tư tuyệt đẹp, thanh âm dứt khoát vang lên.
"Rõ——" Doãn Thu thanh âm rõ ràng yếu ớt hơn vài phần.
Lại một hồi còi inh ỏi cất lên, tựa như thứ bùa đòi mạng vậy.
Nhóm nữ binh luống cuống tay chân từ ký túc xá chạy ra, ai nấy tóc tai hỗn độn, quần áo xộc xệch, nét mặt khó coi ••••••
Đường Hạo Vũ cả khuôn mặt tím tái, tức giận đến độ ngực phập phồng.
Anh duỗi tay chỉ về phía nhóm nữ binh, rống to: "Thùng cơm, đều là một đám thùng cơm, hai mươi tuổi rồi, đến giày cũng không biết xỏ chỉnh tề!"
Nhóm nữ binh cúi đầu xuống, một người trong số đó thấy chân trái chân phải mình mỗi bên một màu, mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Thời gian hấp tấp như vậy, lại tối đến mức giơ tay còn không nhìn rõ năm ngón, xỏ sai cũng thực bình thường!"
Toàn bộ nữ binh ban đầu đồng loạt cúi đầu, rũ mắt cười trộm, nhưng nghĩ đến bản thân vốn chưa tốt đẹp hơn người ta, lập tức thu liễm nụ cười.
"Tất cả đều làm được, vì cớ gì chỉ có cô xỏ sai?" Đường Hạo Vũ lạnh giọng hỏi.
"••••••" nữ binh kia cúi đầu không nói chuyện.
Đường Hạo Vũ huyệt thái dương thình thịch nhảy lên, trên trán gân xanh nổi rõ, ánh mắt chứa đựng vài phần lạnh lẽo cùng nghiêm túc: "Ngẩng đầu!"
Sau đó đuôi lông mày nhíu lại, phảng phất giây tiếp theo có thể hóa thành con sói hung ác nhào lên mà cào xé đối phương.
Nữ binh này quật cường ngẩng đầu, đồng tử hơi hơi co, răng cắn chặt đôi môi, ngón tay dần trở nên trắng ••••••
Trong mắt tràn đầy ủy khuất cùng khổ sở.
"Ha ha ——" Đường Hạo Vũ cười trầm thấp, thanh âm thực nhẹ, vừa giống như lông chim mềm mại phất qua, lại giống với cơn gió lạnh lướt trên da thịt, rét đến thấu xương.
Nhóm nữ binh tim nhảy dựng, thầm run rẩy, đội trưởng tức giận rồi!
Bỗng chốc, Đường Hạo Vũ ánh mắt sắc bén như một lưỡi kiếm bắn về phía bọn họ, nói to: "Hôm nay nếu ở chiến trường, các cô khẳng định đều đã đi gặp Diêm Vương, làm quân nhân mà yếu tố căn bản là tính cảnh giác còn không có ••••••"
Nhóm nữ binh nhìn nhau, không cho là đúng.
Hiện tại thế giới đang hòa bình, giặc chính là không có mà đánh!
Lúc này, trong bóng tối, một thân ảnh thon dài mang theo hàn khí xuất hiện, ngược ánh sáng đèn mà đi đến.
Hắn bước chân ổn định, khuôn mặt tuấn lãng dưới ánh trăng càng thêm phần thâm thúy cùng mị hoặc.
Cả thân người mang theo khí chất uy nghiêm của một bậc quân nhân.
"Các cô là từ Phi Châu chạy nạn tới đây?" Hắn thanh âm lạnh băng tựa gươm đao, nhìn nhóm nữ binh mà quát.
Nhóm nữ binh đồng loạt xấu hổ, toàn bộ mặt cùng tai trở nên ửng đỏ.
"Vẫn còn đứng đó sững sờ?" Lại tiếp tục phẫn nộ, giọng nói lạnh lẽo như muốn lấy máu người: "Đứng vào hàng ngũ ——"
Nhóm nữ binh cả người run lên, lập tức xếp hàng.
Dạ Lăng Mặc khuôn mặt tuấn mĩ bao phủ một tầng băng sương dày đặc, hai tròng mắt thâm thúy bắn về phía Phượng Tử Hề cùng Doãn Thu: "Nơi này là quân doanh, đoàn kết chính là sức mạnh, vậy mà các cô lại độc lập mà đi, một chút ý thức tập thể cũng không có!"
"••••••" Phượng Tử Hề mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
"••••••" Doãn Thu bĩu môi rõ ràng không phục.
"Nghiêm, nghỉ, nhìn trước thẳng ——" Dạ Lăng Mặc bỗng chốc tăng âm lượng, khuôn mặt hiện ra một mảnh lãnh khốc cùng nghiêm túc: "Chạy quanh sân thể dục hai mươi vòng, người về cuối cùng sẽ bị phạt!"
"••••••" Nhóm nữ binh tê liệt, tổng chỉ huy thực độc ác!
Một vòng năm trăm mét, vậy thì hai mươi vòng là mười nghìn mét, không phải muốn các cô chết sớm hay sao?
"Chuẩn bị —— bắt đầu ——" tiếng còi vang lên, nhóm nữ binh giống như mũi tên bắn khỏi cung" vèo ——" đồng loạt chạy.
Mà Phượng Tử Hề hô hấp đều đều, không nhanh không chậm mà dừng ở phía sau.
Chạy đường dài như vậy, phải biết cách giữ sức mới có thể về đến đích.
Bởi khi vừa mới bắt đầu đã tức tốc chạy, thể lực sẽ bị tiêu hao rất nhanh.
Doãn Thu ngước mắt nhìn chung quanh, thấy Phượng Tử Hề bị bỏ lại phía sau đến phân nửa, phất tay hô to: "Hề Hề, nhanh lên!"