Trong lòng Doãn Thu vui vẻ, vội vàng đi qua, duỗi tay chọc chọc con chim
Thấy nó gắt gao nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích.
Phượng Tử Hề trượt xuống khỏi cây, ngón tay nhéo con chim trên mặt đất: “Đừng chọc ——”
Doãn Thu đứng lên, hai mắt lóe lên tia lửa ham mạo hiểm, mở hai tay lao đến ôm Phượng Tử Hề, khuôn mặt thanh xuân tràn đầy sung sướng cười: “Hề Hề, dạy tớ được không?”
Phượng Tử Hề liếc xéo Doãn Thu, mày hơi hơi cau lại, không phải nàng không muốn dạy, mà là học quá khó!
Doãn Thu thấy cô không nói lời nào, tay lại kéo cánh tay cô, nhẹ nhàng lay động, giọng điệu làm nũng nói: “Được không, được không……”
Phượng Tử Hề cảm giác lông tơ trên người đều dựng thẳng lên rồi.
Cô lập tức bẻ tay cô nàng ra; theo bản năng lùi về sau bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người: "Được__"
Sư phó lãnh vào cửa, tu hành dựa cá nhân……
(ý nói: thầy chỉ là người cung cấp kiến thức, còn có học được hay không là do mỗi người.)
Có thể học được tinh túy hay không lại phải dựa vào chính cô nàng rồi!
Doãn Thu dùng đầu cọ cọ lên cánh tay Phượng Tử Hề, khóe miệng giơ cao, mắt cong tít, tựa mảnh trăng non....
Khóe mội Phượng Tử Hề giật giâth, đẩy đầu cô nàng ra: "Được rồi, đừng cọ, y như cún vậy đó!"
Nói xong, cô đã buộc con chim nhỏ vào dây thường xâu lên ba lô.
Doãn Thu trong lòng cực kì bội phục, vẫn là Hề Hề nghĩ chu đáo!
Sau khi Doãn Thu xử lí tốt vết thương trên mặt Phượng Tử Hề rồi, hai người lại tiếp tục đi về phía trước.
Mười phút sau, tai Phượng Tử Hề hơi động, mắt hiện tia rực rỡ lung linh, duỗi tay đặt bên môi làm động tác ‘ suỵt ——’ ……
Doãn Thu lập tức dừng lại bước chân, ngừng thở, gắt gao dựa vào Phượng Tử Hề……
Giây tiếp theo, hai người nhìn thấy một con thỏ trắng mềm như nhung nhảy ra từ bụi cỏ.
“A —— con thỏ đáng yêu quá!” Doãn Thu kinh hỉ ra tiếng.
Chợt, đã nghe được “Vèo ——” một tiếng, con thỏ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Khóe môi Phượng Tử Hề không ngừng run rẩy, bất đắc dĩ nhìn về phía Doãn Thu: “Chạy ——”
“A ——” Doãn Thu phát ra một tiếng ai oán cùng tự trách.
Đều do miệng cô nàng hại!
“Đi thôi, nói không chừng phía trước vẫn có!” Phượng Tử Hề chẳng qua chỉ thuận miệng an ủi một câu, không ngờ người kia lại coi là thật.
Doãn Thu vứt bỏ vẻ uể oải, trên mặt chỉ còn nụ cười kích động, giống như vừa được tiêm máu gà, kéo tay Phượng Tử Hề: “Đi, đi ——”
Phượng Tử Hề nhẹ nhàng lắc đầu, nhấc chân tiếp tục đi lên.
Càng đi, cây cối lại càng tươi tốt.
Trên mặt đất ẩm ướt lại sâu như vực không đáy……
Không biết đi mất bao lâu, cánh tay Doãn Thu bị nhành cây nhòn nhọn quét qua bị thương.
Làn da trắng nõn lại dính vết máu nhè nhẹ…… tựa như đóa anh túc, đẹp đẽ mà trí mạng……
“A ——” đau đớn trên cánh tay làm Doãn Thu phát ra tiếng kinh hô.
Ánh mắt nhìn vết thương trên cánh tay, mày nhăn lại.
Phượng Tử Hề dừng bước chân, nắm lấy cánh tay cô nàng, thấy vệt máu đỏ tươi dần dần biến thành đỏ sậm, chỉ vài giây, lại biến thành màu đen……
Dùng mắt thường có thể nhìn thấy miệng vết thương đã chậm rãi hư thối……
“Có độc ——” Phượng Tử Hề bình tĩnh nói ra hai chữ.
“A ——” không thèm để ý Doãn Thu sau khi nghe được lời này, sắc mặt nháy mắt thay đổi, trong mắt hiện lên ánh lệ, giọng run run lắp bắp: “Hề…… Hề Hề, tớ…… Tớ có phải sắp chết rồi không?”
Ấn đường của Phượng Tử Hề nhảy nhảy, ai nói những lời này thế?
Cô lấy bình thuốc ra, đổ ra một viên tròn tròn, thuốc viên màu trắng, nhét vào miệng Doãn Thu: “Thuốc giải độc……”
Sợ hãi qua đi, Doãn Thu nháy mắt cảm thấy thế giới lại tốt đẹp như cũ……
Cô nàng dùng sức xoa xoa khóe mắt ẩm ướt, trong lòng vẫn hơi sợ hãi vỗ vỗ ngực: “Hề Hề, vừa rồi làm tớ sợ muốn chết!”
“Vào núi có nguy hiểm, xem cậu sau này còn dám tới không!” Phượng Tử Hề liếc nhìn cánh tay cô nàng, lấy băng gác từ trong ba lô ra, băng bó vết thương lại cẩn thận...