Dạ Lăng Mặc nhíu chặt mày, ánh mắt thâm thúy xẹt qua tia hồ nghi, suy nghĩ sâu xa một lát, khóe môi giơ lên: “Uy ——, vẫn đang nghe chứ ạ?”
Tiếng nói truyền ra từ ống nghe làm Liễu Duyệt tỉnh táo hơn mấy phần....
Bà run rẩy nắm chặt ống nghe, môi tím lại, giọng đứt quãng: “Còn…… Còn…… Xin hỏi…… cậu là ai?”
Giống như phải dùng đến sức mạnh hồng hoang mới nói xong được câu này vậy.
Dạ Lăng Mặc giương môi chuẩn bị nói, giọng run lẩy bẩy của Liễu Duyệt lại truyền đến: “Có phải Hề Hề gây hoạ rồi không?”
Những lời này rõ ràng mang theo tia sợ hãi……
Giờ phút này, Dạ Lăng Mặc thậm chí suy nghĩ có phải mình không nên gọi cuộc điện thoại này không?
Không biết là xuất phát từ tâm lý gì, anh lập tức phủ định lời Liễu Duyệt: “Không có, Phượng Tử Hề rất ưu tú, các hạng luôn đạt thành tích xuất sắc.”
Lo lắng và sợ hãi trong lòng Liễu Duyệt cũng bay luôn theo lời này, khuôn mặt tái nhợt mới hiện liêb ý cười, giọng điệu cũng trở nên vui vẻ: "Cảm ơn lãnh đạo đã bồi dưỡng!"
Mắt Dạ Lăng Mặc lóe lóe, hỏi mấy vấn đề râu ria, rồi treo điện thoại.
Mà bên kia Liễu Duyệt sau khi cúp điện thoại, lại ngồi ở trên sô pha, tay phải nghiêng chống cằm, nghĩ có phải nên chuẩn bị cái gì tặng cho lãnh đạo không?
Nghĩ vậy, bà duỗi tay vỗ trán: “Ai nha, quên hỏi lãnh đạo họ tên gì mất rồi!”
——
Văn phòng chỉ huy trưởng.
Dạ Lăng Mặc ngồi trên ghế, lông mày dày nhíu thành một hàng, qua cuộc gọi vừa rồi, không khó đoán ra Phượng Tử Hề căn bản không về nhà!
Rốt cuộc cô ở đâu?
Lúc này, một tiếng chuông vang lên đánh vỡ sự yên tĩnh trong văn phòng……
Dạ Lăng Mặc theo phản xạ cầm ống nghe, giọng trầm thấp lại ẩn dấu vài phần vội vàng lo lắng: “Tôi là Dạ Lăng Mặc.”
“Mặc, đã tìm được bà nội cháu rồi.” Điện thoại bên kia truyền đến giọng nói già nua bất đắc dĩ.
“Được, đã biết ạ!” đáy lòng Dạ Lăng Mặc lạnh lẽo, đầu ngón tay cũng lạnh băng……
Sau khi bên kia cúp điện thoại, Dạ Lăng Mặc vẫn duy trì tư thế cầm điện thoại như cũ, ánh mắt sâu thẳm sắc bén giờ đây lại không hề có tiêu cự.
“Cốc cốc cốc ——” tiếng gõ cửa dồn dập lôi suy nghĩ của Dạ Lăng Mặc lại, anh buông ống nghe, ngẩng đầu nhìn người phía trước, duỗi tay xoa xoa ấn đường hỏi: “Vẫn chưa tìm được người sao?”
Từ Thanh Trạch rót một chén nước, ngồi xuống đối diện người đàn ông, mặt đào hoa hiện lên vẻ lo âu: “Anh nói xem, các cô ấy rốt cuộc sẽ đi đâu chứ?”
Dạ Lăng Mặc đứng lên, vòng qua Từ Thanh Trạch, đi ra khỏi văn phòng.
Từ Thanh Trạch tung ta tung tăng đi theo phía sau: “Anh nói đi a!”
Dạ Lăng Mặc ngửa đầu nhìn về phía phương xa, ánh mắt sắc bén trở nên mê ly, giọng trầm thấp ẩn ẩn có vài phần cảm giác không chân thật: “Hướng kia tất cả đều là núi sâu đúng không?”
Người đàn ông đưa tay chỉ về vị trí đúng hướng Phượng Tử Hề mới đi.....
Từ Thanh Trạch không biết anh muốn nói cái gì, nhưng vẫn trả lời đúng sự thật: “Ân, nghe nói nơi đó quá nguy hiểm, không ai dám vào cả!”
Đáy mắt Dạ Lăng Mặc lóe qua tia tối tăm, khuôn mặt tuấn mỹ như phủ một lớp sương, hàng mi dày che đi cảm xúc....
Bộ dạng cao thâm khó đoán như thế, không ai biết anh đang suy nghĩ cái gì!
Từ Thanh Trạch đứng một bên thật sự có áp lực rất lớn, cũng không biết vị gia gia rốt cuộc muốn như thế nào!
Ánh nắng rực rỡ, gió thổi nhè nhẹ.
Tia sáng chói mắt phủ lên người hai người, từ xa nhìn lại phảng phất như mạ lên một tầng kim quang……
Không gian vừa yên tĩnh chợt có tiếng vang vọng phá vỡ: “Báo cáo —— Phượng Tử Hề và Doãn Thu đi giày thể thao!”
Từ Thanh Trạch xoay người, tay phải vuốt ve cằm, lông mi hơi hơi run vài cái: “Bọn họ đi ra ngoài làm việc gì sao?”
Sau khi nói xong, lại dừng một chút tiếp tục hỏi: “Còn có gì nữa, ví như mặc quần áo……”
“Báo cáo đội trưởng —— không thể tùy ý lật đồ của bọn hồ!” Trình Nghi lưng thẳng tắp, từng câu từng chữ, rõ ràng hữu lực.
Giày đặt ở tủ giày, liếc mắt một cái là thấy được, nhưng quần áo đặt ở trong rương, bên trên còn có mật mã……