Phượng Tử Hề nhạy bén cảm giác có một ánh mắt phóng qua bên này.
Cô ngước mắt nhìn lại, ánh mắt kia đã sớm đã biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi……
Doãn Thu ghé sát vào cô, mi mắt cong cong: “Hề Hề, xảy ra chuyện gì thế?”
“Không có việc gì!” Phượng Tử Hề lắc đầu.
Nói là nói như thế, nhưng lại cảnh giác hơn.
Tin Dạ Lăng Mặc và Đường Hạo Vũ muốn luận võ cực nhanh đã loan ra khắp đội tân binh.
Không đến một hồi, sân thể dục rộn ràng nhốn nháo, kín người hết các chỗ……
Mắt Doãn Thu lập loè ánh sáng, trên mặt tràn đầy chờ mong cùng kích động, giọng nói dễ nghe hòa cùng tiếng ồn ào của mọi người: “Hề Hề, lần đầu tiên tớ thấy cao thủ luận võ đó!”
Phượng Tử Hề bĩu môi, đáy mắt hiện lên một tia sáng: Đó là cao thủ trong cao thủ!
Đường Hạo Vũ tuy rằng chỉ là đội trưởng đội tân binh, nhưng thân thủ của anh không thể khinh thường……
Mà Dạ Lăng Mặc càng không cần phải nói, đó là một sự tồn tại đã mạnh lại còn thần bí kìa……
Lúc này, âm thanh kịch liệt vang lên trong không trung, xông thẳng tận trời.
“Chỉ huy trưởng cố lên, chỉ huy trưởng cố lên……”
“Đội trưởng cố lên, đội trưởng cố lên……”
Âm thanh trào dâng xuyên qua màng tai, chấn động nhân tâm.
Bao nhiêu nhiệt huyết nháy mắt trỗi dậy.
Trong lòng trào ra cảm giác mãnh liệt xưa nay chưa từng có……
Khóe môi Phượng Tử Hề giật giật, ngoáy ngoáy lỗ tai, tay phải vuốt ve cằm, nhỏ giọng nói thầm nói: “Mọi người uống nhầm thuốc kích thích à?”
Từ Thanh Trạch chen vào đám người, đến bên cạnh Phượng Tử Hề, ánh mắt đào hoa mê người hiện lên ý cười, thấp giọng hỏi nói: “Cô nói xem ai sẽ thắng?”
Phượng Tử Hề ném cho cậu ta một ánh mắt nhàm chán, hành mi cong vút lóe lóe: “Anh đang hỏi vô nghĩa à?”
Từ Thanh Trạch sờ sờ vành tai, xấu hổ cười, nói chuyện với người thông minh đúng là bớt việc!
Nhưng mà, hai người đứng như vậy với nhau, trong mắt Dạ Lăng Mặc lại cực kì chói mắt, lồng ngực tựa như có một cục đá lớn đè nặng.
Ánh mắt thiêu đốt hiện lên ngọn lửa nồng đậm, đôi tay nắm chặt, ‘ khanh khách ’ vang lên……
Từ Thanh Trạch rùng mình một cái, trong lòng dâng lên dự cảm không hay.
Giây tiếp theo, giọng mỗ nam trầm thấp liêu nhân truyền đến: “Từ Thanh Trạch lại đây!”
“A ——” Từ Thanh Trạch dại ra nhìn người đàn ông giữa sân thể dục, không phải là muốn cậu ta đi như vậy chứ?
Không cần đâu mà!
Một khi đi qua thì sẽ bị chết rất khó xem đó!
“Nhanh lên ——” mỗ nam thấy Từ Thanh Trạch ngây ngốc đứng ở kia, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn, lại lên tiếng.
Từ Thanh Trạch kéo thân lê bước, khóc không ra nước mắt đi qua, chắp tay trước ngực: “Lão đại, nhất định phải thủ hạ lưu tình!”
Trong đám người một mảnh ầm ĩ.
“ặc, một đấu hai, quá trâu bò, có thật không đó?”
“Thật là đàn ông quá đi!”
“Cường hãn!”
“……”
Doãn Thu cũng mang vẻ mặt hoa si nhìn người đàn ông giữa sân thể dục: “Hề Hề, có cảm thấy chỉ huy trưởng rất man không?”
Phượng Tử Hề nhíu mày, trên mặt xẹt qua mấy cái hắc tuyến: “Tiểu tâm có độc!”
Bốn chữ vừa ra, Doãn Thu thoáng chốc run rẩy, trên mặt cũng cứng đờ: “Chỉ huy trưởng tuy rằng rất man, nhưng sinh mệnh quan trọng hơn!”
“Biết là tốt rồi!” Phượng Tử Hề ném cho cô nàng vẻ mặt trẻ nhỏ dễ dạy.
Đường Hạo Vũ đứng đối diện Dạ Lăng Mặc, trên mặt lộ ra vẻ quái dị.
Kỳ thật lúc nói ra lời kia, anh đã hối hận rồi.
Luyện năm nữa, cũng không phải đối thủ của đội trưởng!
Hiện tại toàn bộ tân binh đều biết hai người luận võ, nếu là lúc này lùi bước, sau này sao dám ngẩng cao đầu?!
Cho nên chỉ có thể căng da đầu ứng chiến thôi!
Nhưng mà, thế sự khó liệu, đội trưởng lại định lấy một chọi hai……
“Cùng nhau lên!” Giọng nói lãnh khốc dứt khoát giống như đang đứng trên đỉnh vương giả, hơi thở cả người nháy mắt giãn ra……
Ánh mặt trời tươi đẹp chiếu lên gương mặt tuấn lãng thanh dật của người đàn ông tựa như một vị thần.
Giữa hàng mày kiếm tinh xảo hiện ra ý lạnh, tựa như rơi vào vực sâu vô tận……