Ngày sinh nhật của Lam Mị, toàn bộ thập đại ác ma tụ tại Mị Cung, Mộc Khuynh Cuồng nhìn mười người kì quái không có nửa điểm sợ hãi.
Ngoại trừ Lam Mị và Thường Thanh Thiên, tám người khác đều quái dị nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, giống như nàng rất mới lạ, làm bọn họ hiếu kỳ không thôi.
"Khuynh Cuồng, kỳ thật bọn họ đều rất tốt, chính là tính tình cổ quái một chút." Lam Mị giới thiệu cho Mộc Khuynh Cuồng.
Mộc Phong ngồi ở bên cạnh nhìn Mộc Khuynh Cuồng cùng bọn họ chung sống tốt như vậy, trong lòng rất cao hứng, ít nhất như vậy thập đại ác ma sẽ không làm khó nàng.
Cơm tối tất cả đều là Mộc Khuynh Cuồng chuẩn bị, nàng mang toàn bộ thức ăn của thế kỷ đặt lên bàn, còn có một bánh ngọt rất lớn, đây là nàng đặc biệt dùng trứng gà và bột làm, trên mặt bàn còn đặt rất nhiều loại nước trái cây, mặc dù so ra kém thế kỉ , nhưng ở trong con mắt của Lam Mị bọn họ tuyệt đối là tuyệt đẹp.
Quả nhiên, nàng mở hộp bánh ngọt ra, tất cả mọi người quái dị nhìn chằm chằm cái bánh ngọt kia, đây là thứ bọn họ chưa từng thấy.
"Lam Mị, nhanh lên tới đây." Mộc Khuynh Cuồng hướng về Lam Mị vẫy vẫy tay.
Lam Mị chạy tới, lúc nàng nhìn thấy chữ nhỏ trên bánh ngọt, cảm động nước mắt vui mừng, trên đó viết, Lam Mị, chúc người sinh nhật vui vẻ, vĩnh viễn thật xinh đẹp, hạnh phúc an khang.
Chỉ hai hàng chữ nhỏ lại làm cho nàng kích động không thôi, chưa từng có người quan tâm nàng như vậy.
"Tiểu Khuynh Cuồng, cám ơn ngươi." Lam Mị cảm kích thật lòng gắt gao ôm Mộc Khuynh Cuồng vào trong ngực, sống sáu mươi năm, chưa từng có một khắc, nàng vui vẻ như thế này.
Mộc Khuynh Cuồng vỗ vỗ lưng nàng, đưa tay giúp nàng lau nước mắt, bĩu môi nói, "Đều lớn như vậy còn khóc, thật không xấu."
Lam Mị thu hồi nước mắt, cười mắng, "Còn không phải do nha đầu chết tiệt ngươi chọc."
"Khuynh Cuồng, đây là vật gì?" Thường Thanh Thiên đi tới nghiên cứu cái bánh ngọt.
Mộc Khuynh Cuồng quét một vòng nhìn mọi người, thần bí hề hề nói, "Cái này gọi là bánh ngọt, mọi người mau chút ăn đi!"
Những người khác đối với Mộc Khuynh Cuồng cũng không xa lạ gì, bởi vì Lam Mị cùng Thường Thanh Thiên ngày ngày ở tai bọn hắn lảm nhảm tên Mộc Khuynh Cuồng, còn nói nàng là bạn của Thánh Khinh Hồng, lúc này bọn họ đối với Mộc Khuynh Cuồng lại càng tôn kính.
Lúc mọi người ở đây muốn ăn bánh, cửa động truyền đến một hồi tiếng ho khan.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Thánh Khinh Hồng một thân lam phục đẹp đẽ quý giá anh tuấn tiêu sái đứng ở nơi đó, ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, khuôn mặt thối hoắc.
"Sao ngươi lại tới đây?" Mộc Khuynh Cuồng hướng hắn đi đến, nàng vốn muốn gọi hắn tới, nhưng lại không biết tìm hắn như thế nào.
Thánh Khinh Hồng thấy nàng đi về phía hắn, gương mặt khẩn trương mới khẽ ôn hòa.
"Ta không thể tới sao?" Hắn lãnh khốc nói, rõ ràng mất hứng.
Mộc Khuynh Cuồng nhếch miệng, đưa tay nhéo khóe miệng của hắn, cuồng vọng nói, "Sắc mặt này của ngươi cho ai xem đây?"
Những người khác nhìn động tác của Mộc Khuynh Cuồng toàn bộ một hồi xấu hổ, lá gan nàng thật đúng là lớn, cũng dám kéo khóe miệng Thánh Khinh Hồng.
Thánh Khinh Hồng nhìn tiểu cô nương trước mặt so với hắn thấp hơn rất nhiều, ở trong lòng thở dài, như thế nào tinh nghịch như vậy, lại rất vui vẻ nhéo mặt của hắn.
"Ngươi không mời ta, ta rất không cao hứng." Thánh Khinh Hồng nói thẳng.
Mộc Khuynh Cuồng buông hắn ra, hai tay vòng ngực, rất không cao hứng cười lạnh nói, "Ngươi đi như vậy, lại không nói cho ta biết ngươi nghỉ ngơi ở đâu, ngươi muốn ta tìm ngươi như thế nào."
Dựa vào, hắn sai rồi, hắn còn dám chất vấn nàng.
Thánh Khinh Hồng đột nhiên nở nụ cười, trong động hết thảy tựa hồ đều thất sắc, thập đại ác ma đều cổ quái nhìn chằm chằm Thánh Khinh Hồng, cái quái nhân lạnh như bang này lại cười.