Vương Bài

chương 106: miễn trách nhiệm trước rồi hẵng ra tay

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý do của cô thư ký lại không giống với lời Trần Hi nói. Thư ký nói, cô ta đúng là say rượu định lên giường cùng Lâm tiên sinh, nhưng đã bị từ chối, mà đó còn là chuyện của nửa năm trước. Cô ta đã xin lỗi Lâm tiên sinh rồi. Cô ta tới thành phố B là tự cô ta xin chuyển đi, bởi vì chồng sắp cưới của cô ta đang làm việc ở thành phố B.

Cô thư ký nói Phó tổng giám đốc với Trần thiếu không khác nhau là mấy. Lâm tiên sinh vì bất mãn thói đánh bạc của Phó tổng giám đốc, vì tránh cho Phó tổng giám đốc thiếu hụt công quỹ nên mới lập nên quy định mới.

Nhưng cô thư ký cũng không đánh giá cao Trần thiếu. Cô ta nói rằng Lâm tiên sinh không làm gì được Trần thiếu, bởi cha của Trần thiếu có hợp tác làm ăn với công ty, mà Trần thiếu thì rất hào phóng với phụ nữ, nhưng lại thích chiếm lời từ bạn. Một tháng trước khi cha của Trần thiếu qua đời, Lâm tiên sinh vì bận chuyện làm ăn nên từ chối lời mời ra khơi hai lần, khiến Trần thiếu rất không vui, ngầm nói rằng Lâm tiên sinh là kẻ vô ơn bạc nghĩa. Ngoài ra Trần thiếu hiện đang hẹn hò với một ngôi sao, chi tiền rất nhiều. Cha của Trần thiếu để lại cho anh ta mỗi tháng chỉ có năm mươi nghìn tệ, hoàn toàn chẳng đủ cung cấp cho nhu cầu ăn chơi của anh ta. Lâm tiên sinh đã nhiều lần cho anh ta vay, sau này cũng từ chối không cho vay nữa.

Kế tiếp là Phó tổng giám đốc. Phó tổng giám đốc thừa nhận là mình đánh bạc, nhưng không hề động tới tiền của công ty. Anh ta cãi nhau với Lâm tiên sinh là vì Lâm tiên sinh phê duyệt khiến một mối làm ăn của anh ta đi tong, cho nên anh ta cực kỳ không vui.

Phó tổng giám đốc đánh giá thư ký rất thấp, nói cô ta chính là gái điếm, muốn làm tình nhân của Lâm tiên sinh để rồi leo lên làm Lâm phu nhân.

Phó tổng giám đốc đánh giá Trần thiếu không cao không thấp, chủ yếu là nói Trần thiếu thường xuyên vay tiền làm cho Lâm tiên sinh khá phiền chán.

Vu Minh nói tình hình với Lý Phục, rồi bảo:

- Trần thiếu, thư ký và Phó tổng giám đốc kia đều nói dối về vấn đề của mình, mà đánh giá người khác lại khá thành thực.

Lý Phục nói:

- Như vậy, thư ký thật sự quyến rũ Lâm tiên sinh nhưng không được, Phó tổng giám đốc có tham ô công quỹ, Trần thiếu thường xuyên vay tiền? Anh cho rằng trong ba người này ai là nội ứng?

- Anh còn chưa nói cho tôi biết anh có khẳng định là có nội ứng hay không.

Lý Phục nhíu mày:

- Trừ phi là bọn họ tin tưởng tôi, để tôi đàm phán với bọn bắt cóc, chứ không thì tôi không thể cho anh đáp án được.

Vu Minh nói:

- Trừ phi anh nắm chắc một trăm phần trăm.

- Không thể nào chắc chắn một trăm phần trăm được.

Lý Phục trả lời:

- Rất có khả năng chọc giận bọn bắt cóc, hoặc là bọn chúng định thông qua hành động bắt cóc để che giấu động cơ giết người, vừa may cho chúng cái cớ.

Vu Minh nói:

- Vụ ủy thác này chúng ta không có cách để nhúng tay.

Hai người đứng bàn bạc với nhau ở sau nhà thì Đỗ tiên sinh và Đỗ lão tiên sinh tới. Đỗ Thanh Thanh thấy hứng thú, bởi người của nhà họ Lâm không hề tôn trọng Khả Nhi, nhưng Đỗ tiên sinh và Đỗ lão tiên sinh vừa đến liền hỏi thăm Khả Nhi. Đỗ tiên sinh gặp Lâm Hà Y thì vô cùng khách khí bắt tay, sau đó mới chào Lâm lão tiên sinh.

- Hai người trẻ tuổi.

Đỗ lão tiên sinh xuất hiện:

- Lại đây, lại đây.

- Đỗ lão tiên sinh.

Vu Minh và Lý Phục chào lại, rồi đi tới.

- Thế nào rồi?

Đỗ lão tiên sinh hỏi.

Lý Phục đang định trả lời thì Vu Minh đáp thay:

- Chuyện này… chúng tôi vốn không quen với nghiệp vụ này.

Lý Phục nhìn Vu Minh: Đỗ lão tiên sinh có thể thuyết phục cho chúng ta lấy được tư cách đàm phán với bọn bắt cóc.

Vu Minh nhìn Lý Phục: Anh vốn có chắc chắn đâu, cẩn thận cứu người ra còn bị báo thù. Lỡ người ta chết, nhà họ Lâm sẽ đưa công ty Tinh Tinh lên tòa án, rồi kiện cho Tinh Tinh phá sản luôn thì sao. Đây chính là chuyển dời thù hận đó có biết không?

- Hai người đang diễn kịch câm đó hả?

Đỗ lão tiên sinh hỏi.

Vu Minh cười nói:

- Đỗ lão tiên sinh, người giàu có mạng phú quý lắm, chúng tôi khó mà nói được gì.

Đỗ lão tiên sinh hiểu ý của Vu Minh, lại hỏi:

- Các cậu nắm chắc được bao nhiêu?

Lý Phục trả lời rất thành thực:

- Không biết.

Đỗ lão tiên sinh không nói gì thêm, mà đi tới chỗ Lâm lão tiên sinh nói vài ba câu. Lâm lão tiên sinh suy tính thật lâu, nói:

- Hà Y, gọi bọn họ tới đây.

Lý Phục và Vu Minh đi tới trước mặt Lâm lão tiên sinh, Lâm lão tiên sinh hỏi:

- Hai cậu có điều kiện gì?

Vu Minh nói:

- Chúng tôi cần một bản giao kèo miễn trách nhiệm, toàn quyền phụ trách. Nếu Lâm tiên sinh chẳng may qua đời, chúng tôi không chịu bất cứ trách nhiệm nào, cũng không thu bất cứ phí dụng gì. Nếu Lâm tiên sinh may mắn sống sót, ủy thác năm trăm nghìn tệ thanh toán trong một lần.

- Hừ!

Lâm Hà Y khinh thường:

- Loại người như các người là ác nhất, tới đánh cược sự sống chết của người khác. Chết rồi thì chẳng liên quan gì tới các người, mà còn sống thì các người thu không năm trăm nghìn.

Vu Minh cười nói:

- Thật ngại quá, vừa nói nhầm. Ủy thác một triệu, trả đặt cọc năm mươi phần trăm, người chết thì không trả lại.

Cô cho cô là Đỗ Thanh Thanh hả?

Lâm lão tiên sinh kéo lại Lâm Hà Y đang sắp nổi điên:

- Tiền không thành vấn đề, nhưng là khách hàng, các người có nên cung cấp cho chúng tôi chứng cứ chứng minh năng lực của các người để chúng tôi tin có được không.

Vu Minh đáp:

- Bọn bắt cóc này có ít nhất là hai người, có ít nhất một kẻ là tái phạm. Bọn chúng dùng cách giả mạo cảnh sát ngăn xe của Lâm tiên sinh lại, sau đó bắt cóc Lâm tiên sinh.

Lâm lão tiên sinh nói:

- Trên cao tốc xa lộ không phải tùy tiện là có thể ngăn xe được.

Vu Minh cầm lấy chiếc laptop mà Lý Phục mang theo, sau đó tìm kiếm một chút:

- Xem tin tức thì những kẻ mạo danh cảnh sát thiết lập trạm kiểm tra trên đường đã đắc thủ hơn hai mươi lần. Có ba lần bọn bắt cóc bày trạm kiểm tra trên đường cao tốc, nhưng mục tiêu thay đổi thời gian xuất hành nên không thực hiện được. Có kẻ giả mạo cảnh sát cướp hàng hóa buôn lậu trên cao tốc, giả làm cảnh sát cướp hàng tấn thịt bò, giả cảnh sát phạt tiền, giả làm cảnh sát chặn xe chở chó… Sự thật chứng minh, giả mạo cảnh sát trên đường cao tốc có rất nhiều không gian có thể đắc thủ.

- Vậy anh liền suy đoán rằng lần này là do bọn chúng giả mạo cảnh sát?

Thái độ của Lâm Hà Y vẫn rất tệ, nhưng vì có cha ở đây nên cũng bớt đi một chút.

Vu Minh lấy điện thoại di động ra, mở video mà bọn bắt cóc gửi tới, nói:

- Thứ đeo ở bên hông này là lựu đạn hơi cay đúng chuẩn của cảnh sát. Lại nhìn quần áo của bọn người này, kẻ này rõ ràng là mặc đồ lót, bởi quần áo như vậy rất ít người mặc ra ngoài. Cho nên tôi đoán rằng bọn chúng sử dụng cách giả làm cảnh sát để lừa Lâm tiên sinh, khiến Lâm tiên sinh dừng xe lại rồi tập kích Lâm tiên sinh. Trên cao tốc AC này không có camera theo dõi toàn bộ con đường, rất nhiều đoạn có điểm mù.

Lâm lão tiên sinh hỏi:

- Trong video này chỉ có hai tên, sao lại nói là có hơn.

- Chắc chắn có một chiếc xe theo dõi.

- Vậy kẻ tái phạm?

- Lúc quay video bọn họ cầm máy khá vững, lúc vươn tay đỡ Lâm tiên sinh lên thì trên tay có đeo găng. Cổ của Lâm tiên sinh có vết máu, hẳn là bị tiêm thuốc an thần, lính mới không thể nào làm tốt như vậy được.

Lâm lão tiên sinh hỏi:

- Hợp đồng đâu? Mang đây tôi ký.

Lý Phục vội vàng cân nhắc những lời lẽ cần dùng khi đàm phán, còn Vu Minh thì tới công ty của Lâm tiên sinh. Hắn đi tới bộ phận Tài vụ. Quả thật vì quy định mới này mà Phó tổng giám đốc đã mất một khoản làm ăn, nhưng không ai khẳng định nó là thật hay giả. Thư ký hành chính của bộ phận nói cho Vu Minh biết, mọi người đều rõ thư ký yêu Lâm tiên sinh, không hề liên quan gì tới chuyện tiền bạc. Thư ký có chồng sắp cưới ở thành phố B.

Nhưng Vu Minh phát hiện một vấn đề, Lâm tiên sinh quả thật tuần nào cũng đi công ty con. Nhưng trên lịch làm việc của Lâm tiên sinh thì vì một vụ làm ăn mà Lâm tiên sinh quyết định thứ Năm mới đi công ty con. Nhưng ngày hôm sau Lâm tiên sinh lại thay đổi, quyết định vẫn đi vào thứ Tư. Nhưng vì chuyện này, Lâm tiên sinh vốn định ăn trưa xong rồi mới lái xe tới thành phố C, hai giờ chiều mới đi, hơn nữa lần này lại lái xe của giám đốc bộ phận Marketing.

Vu Minh gọi điện:

- Thư ký và phó tổng giám đốc biết thời gian xuất hành của Lâm tiên sinh. Trần thiếu không biết. Thư ký và phó tổng giám đốc có hiềm nghi rất lớn.

Lý Phục nói:

- Tôi lại thấy ngược lại. Tôi hack vào nhật ký điện thoại của Trần Hi. Trong năm ngày gần đây, ba ngày đầu thì cứ đúng giờ lại liên lạc với một số điện thoại một lần. Số này không phải là số thực. Hai ngày sau thì ngừng liên lạc. Trần Hi lại chuyển sang liên lạc với một số điện thoại không phải số thực khác cũng đúng giờ đó

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio