Một cảnh sát bên ngoài nói:
- Đội trưởng, bên ngoài có một người nói là Lưu Mãng của Đỗ Thị Quốc Tế muốn gặp cô Đỗ Thanh Thanh. Còn hỏi, có phải cô Đỗ Thanh Thanh chết rồi không?
Đỗ Thanh Thanh quyết định tỉnh lại, ừm một tiếng, mở hai mắt. Biểu hiện của cô rất tốt, không ai hoài nghi cô. Vu Minh sờ vào cái chỗ không thể sờ, nếu song phương đều biết thì sau này rất xấu hổ. Nếu song phương đều biết, nhưng mà một bên không biết bên kia đã biết chuyện này thì chuyện này sẽ tốt hơn nhiều.
Lưu Mãng tiến vào, Vu Minh kể lại đại khái chuyện xảy ra. Đỗ Thanh Thanh trong lòng có chút tính toán, ngồi ở trên ghế, đắp chăn lông, trên mặt là một nụ cười đắc ý:
- Tiền đã mang tới chưa?
- Móa, không thể nào?
Lưu Mãng vừa nhìn thấy biểu cảm của Đỗ Thanh Thanh, thì biết bản thân không hay rồi. Hắn làm đồng nghiệp với Đỗ Thanh Thanh một thời gian rồi, Đỗ Thanh Thanh có bao nhiêu năng lực hắn rất rõ ràng. Đỗ Thanh Thanh không tính thông minh, cũng bởi vì không thông minh lắm cho nên cũng cố gắng học tập cùng làm việc. Nhưng cho dù trả giá gấp đôi so với những người khác, cô ta vẫn không thể bằng người ta đươc. Đơn hàng lần này, chính mình đã hao tổn hai viên đại tướng, vậy mà Đỗ Thanh Thanh có thể xoay chuyển được, giải quyết được chuyện này ư? Thật không cam lòng …
- Có đôi khi tiền sẽ khiến cho người ta làm được nhiều chuyện khó có thể tin.
Đỗ Thanh Thanh thản nhiên nói.
Lưu Mãng nhìn Vu Minh, Vu Minh vẻ mặt mơ hồ.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Trương Dạ Nam rất phối hợp nói:
- Chúng tôi thu được tin báo, nơi này có giao dịch thuốc phiện. Cho nên mang người tới tập kích. Hai người đã bị ngã xuống đất ngất đi mất rồi, may mắn không có nguy hiểm gì.
Vu Minh kinh hoảng hỏi:
- Quần áo của tôi thì sao?
Trương Dạ Nam cùng Đỗ Thanh Thanh đồng thời có cảm giác muốn muốn đánh Vu Minh.
Trương Dạ Nam nói:
- Quần áo hai người đều còn đầy đủ, chỉ bị té xỉu thôi. Lần này cũng nhờ hai người đã bám trụ, kéo dài thời gian giao dịch. Tôi thay mặt cảnh sát cảm ơn công ty thám tử Tinh Tinh đã giúp đỡ. Ngoài ra, điện thoại di động của đồng chí Vu Minh đã bị hư hỏng trong quá trình cảnh sát chúng tôi vây bắt tội phạm, cho nên cảnh sát chúng tôi sẽ bồi thường.
Lưu Mãng buồn bực, bọn họ không cẩn thận mà ngất, tại sao phải cảm tạ công ty thám tử Tinh Tinh chứ? Có còn logic nữa hay không? Còn được bồi thường một chiếc điện thoại di động. Thật không ngờ cảnh sát thành phố A này lại khá như vậy. À. có thể là do phá được một vụ án ma túy lớn, cho nên tâm tình vui vẻ?
- Kiếm tiền, kiếm tiền, chúng tôi kiếm được tiền rồi.
Đỗ Thanh Thanh nói:
- Phiền Lưu đê tiện, a phì, phiền Tổng giám đốc Lưuchuẩn bị chi phiếu, tôi sẽ phái người tới lấy. Cám ơn!
- Chúng ta đi.
Lưu Mãng mang theo hai thuộc hạ của mình rời đi.
…
- Là mê dược, chính là cái loại mà Lý Tông Thụy kia đã dùng đó. Cho nên chúng tôi không nhớ nổi việc tối hôm qua.
Vu Minh nói:
- Nhưng mà tôi tin tưởng cảnh sát sẽ không dấu diếm.
Có tật giật mình chứ gì? Đỗ Thanh Thanh nghe ra được vài phần, cô cũng không muốn để cho Vu Minh biết việc mình biết chân tướng, vì thế sau khi hỏi vài chi tiết cô rất muốn ném Vu Minh xuống xe. Người này trả lời mình nửa thực nửa giả. Uổng cho mình vẫn tin rằng hắn thành thật trung hậu. Nhưng mà … rất có thể muốn giấu việc chính mình sỗ sàng nên bất đắc dĩ phải thêu dệt ra chuyện khác. Đỗ Thanh Thanh là người rất hiểu chuyện, vì thế hiểu Vu Minh nghĩ gì. Không có biện pháp à, diện mạo của mình cũng được, Vu Minh nhìn qua cũng thành thực, vậy tại sao phải giấu diếm không nói chuyện thực với mình chứ? Đó là bởi vì cảnh sát yêu cầu.
Hôm đó, cảnh sát truy ra nhà xưởng sản xuất độc phẩm, vây bắt ông chủ cùng người đầu tư phía sau màn.
Công ty điều tra Tinh Tinh cũng không có lên bản tin, đây là ý kiến của Đỗ Thanh Thanh. Có một ví dụ vụ Tôn Tử Bình, Đỗ Thanh Thanh lo lắng sẽ có phiền toái cho nên xem như toàn bộ công lao vụ này là của cảnh sát.
Cảnh sát gọi xe cứu thương đưa hai người tới bệnh viện. Nằm nửa ngày không có chuyện gì, vì thế Đỗ Thanh Thanh cùng Vu Minh trở về trên xe cảnh sát.
Nghê Thu gọi điện tới:
- Sếp à, tôi bị tai nạn lao động.
Đỗ Thanh Thanh hỏi:
- Bị thương thế nào?
- Bắt mèo, tầng hai.
Đỗ Thanh Thanh hỏi:
- Anh không dùng dây thừng buộc sao?
- Buộc rồi, nhưng từ tầng một lên tới tầng hai chỉ cao ba mét, mà dây thừng dài năm mét.
- Được rồi, hôm nay nghỉ đi.
- Cám ơn sếp.
Đỗ Thanh Thanh gác điện thoại, Vu Minh đột nhiên nói:
- Dừng xe, máy ảnh, máy ảnh.
Đỗ Thanh Thanh buồn bực dừng xe, cầm máy ảnh đưa cho Vu Minh. Vu Minh chụp ảnh. Bên ngoài tập đoàn Lâm Hải, một cô gái đang chào tạm biệt một người đàn ông. Người kia lên xe, cô gái đứng vẫy tay một lúc. Xe vừa đi, cô ta liền xoay người đi vào công ty. Vu Minh đưa máy ảnh cho Đỗ Thanh Thanh
- Đỗ tiểu thư, cái này giao cho cô.
- Cái gì? Ai vậy?
- Người phụ nữ kia kia là bạn gái của Nghê Thu.
- Không phải chứ?
Đỗ Thanh Thanh nhớ lại nội quy một trăm điều. Điều thứ sáu: khi phát hiện ra cấp dưới tư tình… Không đúng, điều thứ bảy: Khi phát hiện ra người yêu hoặc người thân của cấp dưới có tư tình, nếu không biết, thì cũng coi như không biết. Nếu cấp dưới biết, dùng vô số công việc gây mê hoặc. Nhớ kỹ, đây là đang giúp cấp dưới, không được có bất kỳ ý thương hại nào cả.
- Không cần phải lắm chuyện như thế chứ.
Đỗ Thanh Thanh xóa ảnh chụp nói:
- Vu Minh, không nên can thiệp vào việc riêng tư của người khác. Cho dù là việc riêng tư không hay, thế là không lễ phép.
- À, cám ơn Đỗ tiểu thư đã chỉ bảo.
Vu Minh thành thật nhận lời phê bình.
Đỗ Thanh Thanh khởi động xe, đã thấy bạn gái của Nghê Thu đi ra khỏi tòa cao ốc, sau đó Nghê Thu vốn phải nằm ở bệnh viện lại xuất hiện ở trước công ty chừng m. Hai người đi tới một góc công ty, bạn gái Nghê Thu đưa cho Nghê Thu một cái thẻ, sau đó hôn môi Nghê Thu một cái, vẻ mặt hạnh phúc vẫy vẫy tay hẹn gặp lại.
- Súc sinh.
Đỗ Thanh Thanh cùng Vu Minh đồng thời mắng một câu.
Đỗ Thanh Thanh cũng cắn răng:
- Dám gạt tôi bị tai nạn lao động.
… Vu Minh trong lòng thầm nhủ mình mắng súc sinh không phải ý tứ đó.
…
Buổi tối, Đỗ Thanh Thanh hẹn Lý Phục, Vu Minh ăn cơm tối ở canteen dưới ký túc xá, xem như khao hai người. Đỗ Thanh Thanh nâng chén:
- Lần này hai anh biểu hiện rất tốt, công ty chúng tôi cũng hoàn thành được vụ làm ăn lớn đầu tiên. Tôi sẽ rút ra % tiền lời chia đều cho hai người.
Lý Phục nói:
- Việc này … tôi cũng không giúp được gì nhiều.
Vu Minh gật đầu:
- Có thể cho tôi %.
- Yên tâm, tôi chính là mượn hoa hiến phật, đây là phần thưởng thêm của Lưu Mãng.
Lý Phục không hề từ chối nói:
- Đỗ tiểu thư, trong điện thoại cô nói cũng không rõ lắm. Cô nói hai người té xỉu là vì củi gỗ được tẩm dược phẩm, là loại gì vậy? Theo tôi đoán hẳn là loại dược phẩm có gốc OH.
- Là cái gì?
Vu Minh cùng Đỗ Thanh Thanh đồng thanh hỏi.
- Đúng là G độc, không màu không vị, bình thường cho vào trong nước trái cây hoặc rượu. Sau khi dùng sẽ mất đi sức chống cự cùng trí nhớ trong thời gian ngắn. Nó cũng được gọi là mê gian dược.
Vu Minh giật mình:
- Khó trách chuyện hôm qua như thế nào chúng tôi chẳng thể nhớ được.
- Nhưng loại thuộc này nếu thông qua thiêu đốt mà phóng ra ngoài tác dụng cũng sẽ không quá lớn.
Lý Phục nói:
- Nói như vậy nếu đốt lên sẽ gia tăng tính chất của hỗn hợp. Đặc biệt gia tăng hiệu quả khi ân ái, loại thuốc này giang hồ có một cái tên rất êm tai chính là: Thôi Tình Yến Oa.
Vu Minh cau mày nói:
- Cảnh sát nói lúc phát hiện ra chúng tôi, y phục vẫn còn đầy đủ, Lý Phục, anh đang nghĩ gì thế? Đầu óc của anh đúng là đủ đen tối đấy.
Lý Phục vội hỏi:
- Không phải, không phải. Tôi chính là đang kỳ quái, bọn buôn lậu thuốc phiện đã bỏ thêm loại chất gì vào để đạt được hiệu quả như vậy. Trở về phải thí nghiệm ngay.
Đỗ Thanh Thanh làm như không nghe thấy, lúc này hỏi:
- Thí nghiệm cái gì?
- Không có gì?
Lý Phục liên tục xua tay, đổi đề tài:
- Món này ngon ghê, ở Mỹ khó mà được ăn đồ Trung Quốc.