Người bạn Vu Minh liên hệ có nickname là Thiên Kê Bốn Mắt, là Thiên Kê chứ không phải Điền Kê.
Vu Minh: Alo Thiên Kê.
Thiên Kê: Mật khẩu.
Vu Minh: Mẹ mày khỏe không.
Thiên Kê: Bà mày nha Độc Nhãn Lang, mật khẩu bây giờ là Giơ cao nắm đấm đánh kiến, gió thổi đồng cỏ diệt bò dê.
Thời đại học Vu Minh lấy nickname là Độc Nhãn Lang. Bất cứ nam sinh và nữ sinh nào ngồi chung chỗ ăn cơm là Vu Minh liền biết hai người có lấy nhau không. Xác suất cao tới tận %, còn % thì là do lòng dạ đàn bà thực như cây kim dưới đáy biển.
Vu Minh: Rồi rồi rồi, tao cần vũ khí phòng thân.
Thiên Kê: Cụ thể chút, tên lửa đạn đạo? Tàu sân bay? Lính đánh thuê? Phi thuyền vũ trụ? Bom notron?
Vu Minh: Phòng mấy tên côn đồ, phòng đám người rảnh rỗi dư hơi.
Thiên Kê: Lôi quang cầu, an toàn và tiện lợi, phạm vi bao phủ mười lăm mét.
Vu Minh: Bao nhiêu?
Thiên Kê: Một nghìn.
Vu Minh giận dữ: Mẹ mày!
Thiên Kê: Đừng tưởng mắng tao là được giảm giá, tao không thèm lên lớp cho mày một bài Hóa học. Tao xin thề trên nhân cách mình: Thứ này vốn có giá tám trăm, bán cho mày chín trăm.
Vu Minh: Tao tin mày là thằng khốn.
Thiên Kê: Một cái năm trăm, không thể thấp hơn.
Vu Minh: Tao từng giúp mày cưa gái.
Thiên Kê: Bốn trăm.
Vu Minh: Hai mươi.
Thiên Kê: Đi chết luôn đi.
Vu Minh: Tao có phần mềm download phản hòa hợp điện X, cộng hưởng với toàn bộ phần cứng trên thế giới.
Thiên Kê: Một trăm, còn giảm nữa tao cho mày vào sổ đen luôn.
Vu Minh: Thành giao, gửi trước năm cái. Mày trả phí vận chuyển.
Thiên Kê: Tao làm một lô flashbang và pháo sáng, có đường thì giúp tao giới thiệu, hoa hồng %. Dạo này kinh tế khó khăn, tháng này mới bán được hai chai tẩy rửa toa-lét, chẳng đủ trả tiền điện.
Flashbang: Một loại lựu đạn gây chói mắt.
Vu Minh: Rồi, đã nhớ.
Không thể cứ gặp chuyện là gọi cảnh sát, mà phải có chút mánh khóe phòng thân. Thiên Kê là một gã lập dị cuồng khoa học, chuyên tâm hóa học, những cái khác gì không thông, bao gồm cò kè mặc cả. Đại học năm nhất, cậu ta tự chế ra một loại bom hóa học, nổ bay một con gà lên trời, bởi vậy mới được gọi như thế. Đương nhiên, hậu quả khá là nghiêm trọng. Kinh động cả đặc công của thành phố B, cũng khiến cho cậu ta trở thành kẻ trâu bò của đám sinh viên đại học năm nhất.
Hai ngày tiếp theo khá yên bình. Buổi sáng ngày đầu tiên, Vu Minh đi chụp ảnh ngoại tình, bị người ta đuổi suốt bốn con phố. Buổi chiều, vẫn đi chụp ảnh ngoại tình, bị truy đuổi khắp hai con phố. Buổi sáng hôm sau, vẫn là chụp ảnh ngoại tình, lần này Vu Minh thuận lợi trốn thoát. Đến buổi chiều, vẫn chụp ảnh ngoại tình, Vu Minh đã thần không biết quỷ chẳng hay chụp được chứng cứ.
Con người đúng là trưởng thành như vậy đấy…
Chuyện khiến Vu Minh kinh ngạc là Tiểu Ảnh của chi nhánh Năng lượng của bộ phận Hải ngoại lúc ở nhà ăn lại gọi Lý Phục là anh. Cha của Tiểu Ảnh là Đỗ Lôi, tổng giám đốc của bộ phận nước ngoài của Đỗ thị quốc tế. Vu Minh đoán, tám chín phần mười Lý Phục nhắm tới Đỗ Lôi. Phong cách làm việc của Đỗ Lôi giống với tên của ông ta, là con người quả cảm, tất cả mọi việc đều lấy chuyện kinh doanh làm trọng.
Còn có một việc là Nghê Thu không tới làm, cũng không xin nghỉ, cũng không liên hệ điện thoại được. Dựa theo quy định của công ty, nếu ba ngày bỏ bê công việc thì coi như tự động nghỉ việc. Chuyện này có vẻ nghiêm trọng. Đỗ tiên sinh đã tự mình gọi điện hỏi. Nguyên nhân cụ thể thì mọi người đều biết rõ. Nghê Thu thất tình…
Thứ bảy, nhân viên chuyên nghiệp thì không cần nghỉ ngơi, vô số nón xanh đang chờ đợi mình đi cứu vớt. Lúc tám giờ Vu Minh lại xách máy ảnh tiếp tục công việc. Mấy ngày nay hắn phát hiện ra một quy luật khá thú vị. Đám đàn ông mà ngoại tình thì tình nhân thường là các cô gái. Mà phụ nữ ngoại tình thì đối tượng lại là đàn ông trung niên.
Vợ chồng với nhau có thể dễ dàng cảm nhận được những sai biệt nhỏ nhặt. Theo một bản điều tra của một đơn vị dân gian, trong xét nghiệm con ruột thì có tới % là không phải con thân sinh. Vì giúp những người yếu thế và người bị hại, đó cũng là nguyên nhân mà thành phố A thí điểm cho mở công ty thám tử tư nhân. Một khi có chứng cớ giao cho người bị hại là có thể tiến hành khởi tố, tòa án sẽ dốc sức ủng hộ người bị hại về phương diện phân chia tài sản và quyền nuôi con.
Vâng, cho nên mới nói đây là công việc chính nghĩa. Tuy rằng bị người ta đuổi bắt phải chạy cụp đuôi như chó nhà có tang.
Trong một khách sạn, Vu Minh từ từ đi qua đại sảnh, nghe cuộc đối thoại của một cô gái ở quầy tiếp tân, sau đó theo cầu thang cứu hỏa chạy thẳng lên tầng bảy nằm vùng. Cô gái đi vào phòng . Chụp ảnh. Ước chừng năm phút sau, một người đàn ông gõ cửa, đi vào phòng . Lại chụp ảnh. Những khách sạn loại này thường thì bảo vệ sẽ không nhìn chằm chằm camera. Vu Minh chụp xong, đi tới góc chết của camera, lấy thẻ nhớ ra nhét vào phần kim loại trên thắt lưng, sau đó lấy một thẻ nhớ trống ra vờ vịt chụp hành lang mấy cái.
Hắn xuống tầng, ra khỏi khách sạn, lắp thẻ nhớ vào trong một chiếc di động, rồi gửi ảnh vào máy tính. Vừa gửi vừa chắt lưỡi, điện thoại mà Trương Dạ Nam bồi thường khá tốt, nếu dùng nó nện đầu người thì điện thoại thắng chắc. Nhưng đó là điện thoại của năm năm trước, chứ không phải smartphone, ngay cả bản đồ thành phố cũng không có. Nhưng về thời gian và tính năng quả thực rất tốt. Vì thế Vu Minh liền bỏ ra năm nghìn tệ mua một chiếc smartphone, là công ty truyền thông tặng, mỗi tháng duy trì cước phí di động.
Vu Minh gọi điện:
- Ông Lưu, đã gửi ảnh qua rồi.
- ^%^^%, đồ đĩ thõa!
Ông Lưu trả lời.
Vu Minh đã quen chuyện mọi người không cảm ơn mình:
- Ủy thác hoàn thành.
Chụp ảnh ngoại tình này thường trả tiền trước, không có kết quả sẽ trả lại %. Đây là để tránh người vợ hoặc chồng biết được chân tướng rồi chơi trò đồng quy vu tận, khiến công ty Tinh Tinh không thể thu được tiền.
Vu Minh cúp điện thoại. Chiếc điện thoại cũ rung rung, khiến bàn tay cầm điện thoại của Vu Minh cũng rung theo. Lần đầu đi theo dõi bị phát hiện cũng vì tiếng chuông điện thoại chết tiệt. Vu Minh thấy đây là số điện thoại lạ:
- Alo!
- Vu Minh phải không? Tôi là Khả Nhi.
Người của công ty đúng là không có nói sai, Nghê Thu quả thật bị thất tình nên mới biến mất khỏi thế gian này. Khả Nhi gọi tới nói rằng Nghê Thu đi uống rượu giải sầu, gặp lại người bạn trong tù lúc trước, hiện giờ cả bọn đang chơi mạt chược trong một quán mạt chược. Vu Minh cười nói:
- Mạt chược là hoạt động có ích cho cả thể xác và tinh thần.
- Từ năm giờ sáng tới giờ, anh ấy đã thua mười nghìn tệ rồi.
Vu Minh le lưỡi, thật đúng là sỉ nhục.
Khả Nhi nói:
- Tôi biết anh ấy cố ý trút ra như vậy trước mặt tôi, nhưng tôi không dám tránh. Thật sự không còn cách nào khác, liền nghĩ không biết đồng nghiệp cùng công ty có thể giúp anh ấy được không.
- Chị nói địa chỉ đi.
Vu Minh vốn không quan tâm chuyện này, nhưng dẫu sao người ta đã gọi điện tới rồi thì cũng nên tới xem sao. Mặt khác, quán mạt chược bình thường mà lại chơi tới ván mười nghìn tệ, hắn tất phải tới xem thế nào. Hắn còn chưa tiếp xúc với nơi như vậy ở thành phố A này.
Vu Minh cúp điện thoại, lại nhận một cuộc gọi khác:
- Alo!
- Xin chào, chuyển phát nhanh đây.
Đến rồi, quả nhiên rất là nhanh. Vu Minh nói:
- Anh chờ chút, hiện giờ nhà tôi không có ai, tôi qua ngay đây.
Thuê taxi về ký túc xá, nhân viên chuyển phát nhanh đang đứng đợi. Không kiểm tra chứng minh thư, cũng không kí tên, Vu Minh hỏi một tiếng liền lấy được hộp. Vu Minh để taxi chờ, tự mình về nhà, vào phòng rồi mở hộp ra, thấy được cái gọi là Lôi quang cầu.
- Năm cái bút máy…
Vu Minh suýt nữa thì chửi ầm lên, nhưng cầm bút máy lên nhìn thì, ha, đúng là có điểm khác biệt. Nhưng thứ này dùng như nào đây? Con Thiên Kê trụi lông kia lại chẳng cho sách hướng dẫn gì. Vu Minh nhìn thời gian, thôi bỏ qua. Hắn lấy một chiếc bút máy coi như phòng thân nhét vào túi áo trên, sốt ruột khóa cửa, lên taxi tới địa chỉ quán mạt chược mà Khả Nhi cung cấp.