Chương . + .:
Bóng dáng di chuyển của Hắc Y nhân kia thoăn thoắt, lướt qua những mái hiên, lần lượt vượt qua các chướng ngại, chạy qua các gia môn trong thành, rồi phi thân ra khỏi thành theo một lối đi bí mật, bóng dáng của hắn rất nhanh nhẹn nhưng so với tốc độ của Dạ Phong Thần đang đuổi theo sau mà nói thực giống 'ngươi đi chân đất đạp bùn, ta đi ô mã vượt nghìn trùng dương' () đến khi cả hai đã đi đến ngoại thành, Hắc y nhân cũng sức cùng lực kiệt, bị người có võ công cao hơn đuổi theo vừa áp bức vừa bất lực, biết bản thân cũng không thể chạy thoát được, không cách nào khác Hắc Y nhân phải ngừng lại, bản thân hấp tấp thở, lúc này mới xoay đầu về phía sau cất giọng nói vào khoảng không. " Không biết bản hạ là cao thủ phương nào? Xin diện kiến." Xoay lại cấp cái lễ.
(): Thơ chính chủ. Ý nói tốc độ giống như một người đi trên bùn, một người phi ngựa nước đại.
Lời hắn vừa dứt, chỉ thấy trong màn đêm, một trường kiếm chói lọi vụt ra, không hề báo trước nhằm hướng Hắc Y nhân lao đến, kiếm khí mạnh mẽ, cuồng lực quanh kiếm đã gần một thước, tạo thành một vành đai phong triệt mãnh liệt dao động, xoắn ốc xung quanh thân kiếm. Đột ngột như vậy, Hắc Y nhân thấy liền thất kinh, vội vàng dùng bảo kiếm của mình đối kháng với trường kiếm, kim thiết giao thoa với cường lực, choang một tiếng vang vọng, mà bảo kiếm của hắn ta chẳng những không có sức chống trả còn bị ép thành một đường cong trở lại, chẳng mấy chốc cũng không chịu được lưỡi kiếm bị gãy làm hai, trường kiếm cũng thuận thế lao vuốt tới, hắc y nhân liền vội nghiêng nửa người tránh né, luồng cảm xúc đau rát do phong triệt lao đến chẳng khác dùng roi mây quất vào mặt, vào ngực, vào phía trước cơ thể hắc y nhân, bộ y phục cũng bị rách toe cả.
Nhưng chưa dừng ở đó, đương lúc hắn ta còn chật vật chịu đựng, một kiếm này, thì theo sau trường kiếm, một bóng dáng không rõ là ai đã phi thân đến, chân giậm đáp lên đất đồng thời tay thùy hạ ném chưởng phong thứ hai về phía hắn ta. " ẦM!!!" Hắc y nhân vô năng phản kháng liền bị chưởng phong đánh ập, thân thể như con diều đứt dây đâm sầm vào một thân cây cổ thụ trong rừng, lá cây rơi lả tả, mà Hắc Y nhân kia chỉ kịp thét lên một tiếng rồi tắt thở, trường kiếm găm vào thân cây sát bên má phải của hắn, vân long ( Hoa văn rồng ) lóe lên rồi chợt tắt.
Lúc này người mới vừa đuổi theo Hắc Y nhân kia cũng bước ra. Có chút vướng bận phủi phủi tay, Dạ Phong Thần híp mắt nhìn cái xác, dễ dàng tìm thấy phần thư từ, giấy tờ mà Bạch Bưu vừa giao cho hắn ta kia. May mà bản thân chỉ dùng phần lực, những thứ giấy thư này được đặt trong lớp vải nên không hư hại gì, mở mấy phong thư ra xem xem, khóe môi lãnh bạc của hắn càng nâng lên, mọi chuyện từ bây giờ mới bắt đầu.
Mà lúc này tại, Bạch phủ...
Trong phòng Bạch Bưu đang âm thầm lo lắng, không biết người kia có thể cứu được Bạch gia hay không? Nếu thật tên nam nhân giống như đại hiệp mà lão gặp ban sáng kia quả thực là Tam vương gia, hắn đã muốn nhúng tay vào chuyện này sợ là khó mà tránh khỏi, mặc dù bản thân Tam vương gia không có thực quyền trong triều, nhưng mà hoàng quyền vẫn có, huống hồ với sự sủng ái đến vô pháp vô thiên của Cảnh đế đối với hắn, quả thực khiến cho lão ta cảm thấy vô cùng khó khăn.
May là dù cho đầu óc của tên Tam vương gia đó có thông minh cỡ nào cũng có lúc ngu muội, chỉ bằng việc cho người của Bạch phủ trở về đây không gì khác chính là dễ dàng cho lão ta thông báo với người kia rồi. Trên đời này tiền bạc hiển nhiên là không thể tự nhiên có được, với một kẻ sống trong cẩm y ngọc thực như tên vương gia kia làm sao mà hiểu được. Cái chính là ông ta không biết rõ, những gì bản thân nghĩ tới người khác cũng nghĩ tới được, cho nên mới có một màn tiếp theo đây.
Đương lúc bản thân còn đang chìm trong mối suy nghĩ phiền muộn thì một bóng đen trên nóc nhà đã vội phi thân xuống, hàn đao trong tay lóe tên ánh sáng bạc khiến cho Bạch Bưu hoảng hồn quay lại, không biết từ lúc nào phía sau đã xuất hiện một nam tử mặc áo đen, ánh mắt hắn ta lãnh liệt tràn ngập sát khí, xung quanh đều tràn ra hơi thở tử vong. Lão giật nảy mình. " Ngươi... ngươi là ai???"
Ánh mắt hắc y nhân lóe lên, hắn ta cười nói. " Ta là ai không quan trọng, chỉ trách Bạch Bưu ngươi biết quá nhiều chuyện. Ta chính là đến để tiễn ngươi một đoạn." Nói đoạn, hàn đao kéo ra, sáng chói, khóe môi dưới khăn bịt mặt nhếch lên, giơ đao lên cao rồi đột ngột hạ xuống trong ánh mắt đầy sợ hãi của Bạch Bưu.
" Hự..." Một kiếm xuyên tim, máu đỏ phung ra đầy trên mặt Bạch Bưu, lão ngốc trân nhìn nam nhân áo đen trước đó còn đang định đoạt đi mạng sống của mình bị đâm một kiếm. Mà hắn ta cũng thảng thốt rên lên, chỉ kịp quay đầu ra sau nhìn tên nam nhân mặt không chút biểu tình đứng sau lưng mình, khuôn mặt người đó lạnh tanh trên trán có một cái bớt hình trăng lưỡi liềm, không tiếng động rút trường kiếm ra khỏi cơ thể hắn ta, khiến hắn ta chỉ có thể thốt lên một chữ 'Ảnh' liền ngã quỵ xuống đất.
Ánh mắt Ảnh lạnh nhạt liếc qua phía Bạch Bưu, lại nhìn vũng nước phía dưới chân lão ta, có chút chán ghét. " Ngu ngốc." Sau đó xoay người trong bóng tối liền có ba bóng đen bước ra, hai người kéo lấy hắc y nhân lôi xềnh xệch ra ngoài, người còn lại thì trói Bạch Bưu lại, rồi uy lão ta đi ra ngoài chính viện.
Lúc lão ta đi ra đến bên ngoài, đã nhìn thấy một đám những cái xác của đám hắc y nhân định ám sát người Bạch gia nằm trên đất, tất cả bọn chúng đều đã tắt thở, chỉ còn duy nhất một tên sống sót bị thủ hạ của Ảnh chế trụ, còn có đám người Bạch gia sợ sệt đứng nép trong góc, vừa nhìn thấy lão ta bước ra đều nhịn không được oa oa khóc lên, lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Ảnh làm cho im bặt.
Thấy vậy, lão ta chỉ hận không thể băm thây đám sát nhân này ra thành trăm vạn đoạn, nhưng liếc mắt thấy người cứu mình hóa ra chính là hộ vệ bên cạnh Tam vương gia, lão ta vừa thầm kêu may mắn, nhưng nhớ đến mớ thư từ vừa gửi đi lại nhìn đám sát thủ rất hợp lí xuất hiện này. Lão có ngu ngốc hơn nữa cũng biết chuyện gì đã xảy ra.
" Nói, là người kia sai ngươi làm vậy phải không?" Mặc kệ bản thân bị trói hai tay, cơn tức giận của lão chính là không thể không phát tiết lên người tên sát thủ còn sót lại này. Thảo nào Tam vương gia lại tha cho lão về, thì ra là muốn mình nhìn thấy bộ mặt thật những kẻ này, đúng là trên đời bạc không thể tự dưng rơi trên đầu mình, qua cầu rút ván.
Mà tên sát thủ vẫn còn ương ngạnh cười cười. " Các ngươi bắt được ta rồi muốn làm gì thì làm, ta còn sợ sao?" Cơ thể hắn tay liền dao động hòng trốn khỏi sự kiềm cặp của hai người nam nhân đứng bên cạnh mình.
Đúng lúc này, Lạc lại từ bên ngoài phi thân vào trong viện, Ảnh nhìn đến hơi hơi nhíu mày. Mặc dù chủ tử đã liên hợp với Vân công tử, nhưng mà chính là hợp tác thôi, người của hai bên tất không liên hệ gì với nhau, mà hắn chắc chắn Vương gia hiện tại cũng không rõ ràng Vân công tử thực ra muốn làm gì? Tâm lí vẫn có chút đề phòng, vạn nhất có chuyện gì không thích hợp xảy ra còn có thể phòng bị được.
" Ngươi đến đây để làm gì?" Nhìn tên tiểu tử đang cười nhạt đi về phía mình, gương mặt hắn ta còn có vài phần tương tự chủ tử của hắn, đúng là bộ dáng mặt hoa da phấn, tiểu bạch kiểm, sự khinh thường lóe lên rồi biến mất, thay vào đó là biểu tình có chút lạnh nhạt.
Mà Lạc cũng chán ghét gương mặt Ảnh, lúc nào cũng đằng đằng âm lãnh, bao giờ cũng lạnh tanh như người ta thiếu nợ hắn lâu lắm rồi vậy ấy, nhìn đến vẫn là ôn nhu nhã nhặn, ngọc thụ lâm phong của công tử nhìn thoải mái hơn, không thì cuồng dã phóng túng, tự do khoái hoạt như vương gia cũng coi như thuận mắt. " Công tử bảo ta đến giúp trợ khảo." nhân tiện lắc tắc cái bình nhỏ trong tay, ý bảo đây là đồ tốt.
Khóe mắt Ảnh liếc liếc, vẫn là không mở lời coi như ngầm cho phép hắn muốn làm gì thì làm.
Việc mà Lạc làm cũng rất nhã nhặn từ tốn, chậm rãi đi đến xác những hắc y nhân kia, cười cười nhìn tên sát thủ còn lại, sau đó tùy tiện nhỏ một giọt lên mấy cái xác, tức thời, trong không gian đều chậm chạp nghe thấy những âm thanh xèo xèo rất nhỏ, khói từ thân thể chúng bốc ra màu trắng xóa, dần dần với một giọt Tiêu Cốt thủy thân xác một tên liền phân hóa thành khí tan tan đi, mọi người tại đó đều sững sờ đến khi tận mắt nhìn thấy một mảnh xương cốt hắc y nhân kia cũng không còn, hết thảy mọi người da đầu đều tê dại.
Nhìn thấy cảnh đó, sát thủ còn lại kia không chịu nổi run lên, hô hoáng. " Ta khai ta khai...!!!"