Vũ Diệp biết tin Vương Thiên Tuyết bị trúng độc với vàng đi tìm Am Cách, hiện tại chỉ có thể tìm ra căn cứ của Thiên Điện mới tìm được thuốc cứu nhị sư tấu nàng không gấp sao được.
Lúc này trong phòng của Ám Cách, Vũ Diệp trừng mắt nhìn người ngồi khoanh chân trêи giường như một bức tượng không chút nhúc nhích, nàng nói khô cả cổ vậy mà hắn lại không có chút phản ứng điều này khiến Vũ Diệp vô cùng tức giận. “Cải lão già này sao người có thể ngoan cố như vậy hả, nói đi, phải như thế nào người mới chịu đi phá trận pháp." “Tiểu cô nương, dù có là điều kiện gì lão phu cũng sẽ không đụng vào trận pháp nữa, cô nương không cần phí sức" Âm Cách hờ hững nói. phi sức" Am Cách hờ hững nói,
Vì sao?" Nàng không hiểu chỉ là phá một trận pháp. mà thôi ông ta sao lại có chấp như vậy. “Tiểu cô nương chở nên hỏi, lão phu không muốn nhắc lại chuyện này nữa, cô nương đi đi."
Vũ Diệp muốn xông lên cho hắn một trận lại bị Ủy
Thiên cùng Song Miêu ở bên cạnh chừng nàng không động thủ được. không thuyết phục được Ám Cách Vũ Diệp vô cùng buồn bực rời khỏi Nam Viện, nàng lại không thể sử dụng tả thuật điều này khiến nàng càng thêm tức tối.
Vừa đi Vũ Diệp vừa suy nghĩ biện pháp bất chợt nàng lại nhìn thấy một bóng dáng, trong đầu lóe lên một suy nghĩ nhanh chóng chạy đến, vừa chạy vừa gọi "Hoàng Ngọc Nhi, người chở chút "
Hoàng Ngọc Nhi nghe thấy tiếng gọi quay đầu lại nhìn, thấy là Vũ Diệp nàng nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì?"
Cô nương này không phải muốn tìm nàng gây rắc rối nữa đấy chứ. “Người giúp ta một chuyện được không?" Vũ Diệp có chút e dẻ nói. “Nói nghe xem. Hoàng Ngọc Nhi khoanh tay, thú vị nhìn điệu bộ này của nàng, cô nương này bình thường không phải rất hùng hồ sao, tại sao bây giờ lại nhỏ nhẹ như vậy. "Chuyện là thế này, có một lão già khó tính, ta nói chuyện với hàn nhưng hắn không thèm nghe cho nên ta muốn nhờ người nấu món ăn hôm nọ dụ hẳn. Đây là cách mà Vũ Diệp vừa nghĩ ra được, nàng nghĩ thức ăn là dễ dụ người nhất, ai có thể từ chối thức ăn ngon chủ.
Lại nghĩ đến món lầu hôm nọ được ăn ở chỗ Hoàng Ngọc Nhi nàng lại lên cơn thèm thuồng, nàng đã hỏi nhà bếp món này nhưng không ai biết làm, bọn họ nói đây là món ăn vương phi tự làm, bọn họ hoàn toàn không biết cách làm.
Nàng buồn rầu không thôi muốn tìm nàng lại ngại không có cơ, bây giờ thì tốt rồi nàng đã có cơ kêu
Hoàng Ngọc Nhi nấu món này. Người nghĩ ai cũng dễ dụ như người sao, lại nói người thật sự muốn dụ hắn hay là chính người thích ăn?" Hoàng Ngọc Nhi nhìn Vũ Diệp, thấy nàng ta chột dạ nàng liền đoán ra mấy phần. "Không phải ta muốn ăn đâu ta chỉ muốn du hắn thôi, người giúp ta đi." Vũ Diệp tiếp tục nài nỉ. “Tại sao ta phải giúp ngươi, ta rất bận, không rành." Hoàng Ngọc Nhi hờ hững nói, chuyện này có liên quan gì đến nàng, nếu nàng nhiều chuyện giúp Vũ Diệp không phải bị Mạc Thanh Hàn nói là xen vào chuyện người khác sao, nàng mới không làm chuyện thừa. Mời bạn đọc truyện tại Truyện .net
Đã nói không dính líu gì đến hắn thì người thân của hắn nàng cũng không quan tâm. Nghe vậy Vũ Diệp càng thêm nôn nóng, "Ta nói người nghe chuyện này liên quan đến mạng người, người văn không giúp sao?"
Hoàng Ngọc Nhì nghĩ hoặc nhìn nàng, cái gì liên quan đến mạng người, nghiêm trọng như vậy sao.
Vũ Diệp thấy Hoàng Ngọc Nhi quan tâm lại kể cho nàng nghe mọi chuyện, nghe xong Hoàng Ngọc Nhi trầm tư một chút lại nói: “Theo như người nói chỉ có hắn mới phá được trận pháp sao?" “Đúng vậy” Vũ Diệp vô cùng khẳng định. "Các người không thể khuyên hắn sao" “Trời ơi, bà cô của ta, nếu có thể khuyên hắn ta cũng không đau đầu đi nhờ người giúp đỡ" Vũ Diệp vẻ mặt đau khổ nói. “Nhưng mà người nghĩ cách của người hữu ích sao, người đã tìm hiểu qua sở thích của hắn sao, hắn cũng giống người thích ăn uống sao?" Hoàng Ngọc Nhi chau mày hỏi, thuyết phục một người không dễ, ít nhất cũng phải hiểu tính cách sở thích của người đó mới có thể tìm cách thuyết phục, người xưa đã nói biết người biết ta mới trăm trận trăm thắng,
Vũ Diệp lại thở dài nói: "Chúng ta chỉ biết hắn thích chơi cờ cùng giải trận pháp thôi, ngoài ra cũng không biết hắn thích gì.”
Chơi cờ sao? Hoàng Ngọc Nhi đột nhiên này ra một ý nghĩ, hỏi: "Người có nghe qua cờ năm quân chưa?" Vũ Diệp lắc đầu nói: "Chưa nghe qua bao giờ "Vậy thì tốt, bây giờ ta xuống bếp chuẩn bị nguyên liệu, người đi chuẩn bị cho ta một bàn cờ" Hoàng Ngọc Nhi giảo hoạt nói, “Người muốn làm gì?" Vũ Diệp không hiểu hỏi. "Người đừng hỏi nhiều, đi chuẩn bị là được, nửa canh giờ sau gặp ở Nam Viên." Nói xong không để Vũ Diệp thắc mắc Hoàng Ngọc Nhi đã đi xuống phòng bếp.
Đúng nửa canh giờ sau nàng đã mang đầy đủ các nguyên liệu đến trước phòng Ám Cách, Song Miêu,
Ủy Thiên nhìn nàng xuất hiện có chút bất ngờ hỏi: “Vương phi mời người dừng bước, nơi này người không được vào
Nàng chưa kịp nói gì Vũ Diệp đúng lúc này chạy đến, trêи tay ôm một bàn cờ.
Ta đến rồi đây." Vũ Diệp giờ bàn cờ lên nói "Tốt lắm, chúng ta bày tiệc thôi."
Hoàng Ngọc Nhi để nha hoàn mang đổ vào phòng
Am Cách, hai người Song Miêu, Ủy Thiên muốn ngăn cản lại bị Vũ Diệp nói: "Các người để nàng vào đi là ta kêu nàng tới đây, đại sư huynh có hỏi ta chịu trách nhiệm." nhắm mắt dưỡng thần, nàng có chút nghi hoặc hỏi:
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau cũng không cản nữa.
Hoàng Ngọc Nhi bước vào phòng chỉ thấy một lão giả “Người người nói là người này sao?" “Chính là hắn, một lão già ngoan cường, cố chấp, không chịu nghe người khác nói." Vũ Diệp hừ lạnh nói.
Âm Cách đã nghe thấy có người tiến vào nhưng hắn vẫn một bộ dạng yên tĩnh, thả hồn vào thế giới của hắn, không quan tâm mọi thứ xung quanh.
Hoàng Ngọc Nhi quan sát ông ta một lúc cũng không lên tiếng, người già thường hay khó tính, đặc biệt là những người có tiếng tăm trêи giang hồ thì càng thêm kỳ quái, nàng thật không hiểu nổi cũng không muốn hiểu. "Tiền bồi ta ở đây có đồ ăn, người có muốn nếm thử hay không?" Hoàng Ngọc Nhi thử hỏi nhưng hắn vẫn không nói gì.
Hoàng Ngọc Nhi cũng không khuyên nữa, bắt tay vào nấu đổ ăn, mùi thơm bắt đầu tỏa ra, Ủy Thiên Song Miêu ở ngoài người mà không kìm được nuốt nước miếng, vương phi bên trong đang làm cái gì, sao lại thơm như vậy, Ám Cách ngửi thấy nhưng hắn vẫn ngoan cường không chịu lên tiếng.
Lát sau nàng lại gọi Ủy Thiên và Song Miêu đi vào, hai người kia đang làm nhiệm vụ chần chừ không dảm vào nhưng sức hút của đồ ăn quá lớn bọn họ chần chừ một lúc rồi cũng đi vào.
Vào bên trong bọn họ cũng canh giữ được Ám Cách cũng không coi là làm việc tắc trách.
Hai người kia nhìn vào cái nổi đang sôi sùng sục trổ mắt nhìn, đây là ăn kiều gì, Vũ Diệp lại hí hừng nhìn hai người, học theo Hoàng Ngọc Nhi chỉ dạy bọn họ ăn.
Bốn người ngồi trêи bản vừa ăn vừa xuýt xoa đã kϊƈɦ thích vị ngồi trêи giường kia, hắn vốn đi muốn nhìn nhưng đám ranh con này lại cố tình kϊƈɦ thích hắn, Âm Cách không nhịn được nữa nhảy xuống ngồi vào bàn. “Đây là cái gì?” Ám Cách trợn tròn mắt nhìn cái nổi giữa bàn, xung quanh là rau thịt, hắn tò mò muốn biết bọn họ ăn cái gì nhưng lại nhìn thấy trêи bàn toàn đồ ăn sống, lũ nhóc này tính chơi hắn sao?