Thư Di nhìn qua mặt đất gồ ghề thiếu sức sống bên dưới cây giai điệu, xem xét kỹ lưỡng xung quanh. Mãi đến khi phát hiện một mảnh vải mắc lại trên nhành cây thì thoáng trầm mặc cầm lên xem thử.
Chất liệu vải thượng hạng, chưa kể màu sắc còn tương tự với áo choàng trên người vị Thích Á kia. Sau đó A Ngu lại tìm thấy thêm một con dao nhỏ dính đầy máu cách đó không xa.
Thư Di nhíu mày suy tư. Không lẽ đúng như bản thảo, tâm lý Thích Á vì không ổn định nên đã tự sát ở đâu đó. Nàng vẫy tay bảo A Ngu đem mấy thứ tìm được giữ cẩn thận để mang về chỗ Tát Lị.
Khu vực quanh cây giai điệu vô cùng tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng hai người Thư Di và A Ngu nói chuyện.
Lúc này, xung quanh đột ngột nhiều thêm vài đạo bóng đen bao vây lấy họ.
Cùng loại áo choàng với những kẻ lạ mặt tập kích ở thung lũng Thổ Ly ngày trước.
A Ngu bấm pháp quyết, phi qua một đạo gió sắc bén, lột mũ trùm của tên cầm đầu xuống.
Dưới lớp áo kia, vậy mà lại là gương mặt của nam tinh linh dẫn đầu đoàn tinh linh sớm nay đến tìm họ gây rối.
Thư Di nhíu mày, lần lượt ra chiêu đánh bật mũ trùm che mặt của những người còn lại. Quả nhiên đều là tinh linh. Tất cả đều nhất loạt mang đôi mắt đỏ tươi như máu. Động tác quái dị như những con rối bị điều khiển. Chẳng nói chẳng rằng giương lên cung tên bên người nhắm vào Thư Di và A Ngu.
Cốt truyện lại bị một tình tiết quái lạ chen ngang. Tình hình hiện tại thật sự chẳng thể hiểu nổi? Thư Di nghĩ tới đám Thanh Mai Thiên Ẩn có thể gặp vấn đề, vội vàng giục A Ngu nhanh chóng quay lại cung tinh linh.
Những tinh linh áo đen theo cử động của họ mà thả tay. Mưa tên vụt đến liên tiếp.
Thư Di cùng A Ngu vừa lách mình tránh né những mũi tên xé gió dọa người kia, vừa dùng tốc độ nhanh nhất chạy thẳng qua chỗ những tinh linh đó, cố gắng không làm hại họ. Một đường về thẳng cung tinh linh.
Đường vòm vào cung không có thủ vệ canh gác, tiếng chân của hai người vang trên hành lang trống trải vắng lặng.
Tới tận khi bước qua ngưỡng cửa, đập vào mắt họ là hình ảnh ba người Mục Thiều, Thanh Mai Thiên Ẩn và Dung Cảnh bị một đám dây leo xanh mướt khống chế, trói chặt không thể cử động. Đầu dây leo còn lại nằm trên tay của vị quan chấp hành cuối cùng, bán tiên Ngũ Khấu. Đứng cạnh hắn còn có Mộc Tu tiên sinh. Trên mặt đất còn có thi thể đẫm máu của hai thủ vệ tinh linh canh cửa.
Ngũ Khấu thấy hai người xông vào thì truyền thêm linh khí hệ mộc vào dây leo, cố định lại ba người bên kia. Cao giọng chất vấn: "Mộc Tiên vực mời các người đến làm khách vì muốn nhờ vả, vậy mà các ngươi lại âm mưu hãm hại tộc nhân, gϊếŧ chết Mộc Tu tiên sinh. Các người còn gì để nói?"
Thư Di cố gắng trấn tĩnh tinh thần, không vội đáp mà nhàn nhạt hỏi lại: "Tát Lị đâu, hắn không phải theo họ cùng về sao?"
Mộc Tu đứng sau Ngũ Khấu vẫn luôn im lặng không nói. Ngược lại để vị bán tiên kia siết chặt tay: "Tát Lị không hề đi cùng họ. Chính mắt ta nhìn thấy bọn chúng muốn tấn công Mộc Tu tiên sinh!"
Thư Di không thể tiến về phía trước, chỉ có thể giữ khoảng cách vừa đủ cố gắng thuyết phục đối phương: "Là Tát Lị nói bọn ta phân ra hai nhóm, muốn mang họ qua chỗ các ngươi để tìm Thần khí!"
Ngũ Khấu hung tợn mắng: "Hàm hồ!" Tiếp đó lôi nữ tử bị dây leo trói chằng chịt đến, ép nàng ngẩng đầu, tháo đi dây leo trên miệng: "Ngươi đến! Nói âm mưu của các ngươi ra!"
Thanh Mai Thiên Ẩn khó khăn ngẩng đầu, miệng vừa được giải thoát liền hét lên với Thư Di: "Mộc Tu là người xấu!"
Thư Di giật mình chuyển hướng tầm mắt. Lại đồng thời nghe được một tiếng 'phụt' vang lên, máu tươi bắn ra tung tóe, bắn cả lên quần áo của nàng.
Giữa lồng ngực Ngũ Khấu bị một lưỡi đao xuyên qua. Lực đâm mạnh đến nỗi xuyên thủng cả xương, găm ngập đến tận cùng cán dao mới từ từ rút ra.
Ngũ Khấu vẻ mặt không thể tin nổi, hai mắt trừng lớn ngã xuống trên vũng máu. Dây leo cũng theo đó tan thành tro bụi, giải thoát cho đám Thanh Mai Thiên Ẩn.
Lưỡi đao kia vừa rút ra từ người Ngũ Khấu ngay lập tức bắn tới phía Thư Di. Ngay thời điểm lưỡi đao nhọn hoắt tiến sát tầm mắt, nàng dùng một động tác nghiêng người tránh né. Lưỡi đao lướt sát qua cắt đứt tóc mái, ghim chặt vào vách tường cây phía sau.
Thư Di cùng A Ngu thủ thế phòng bị, từ từ đi qua chỗ ba người kia. A Ngu nhanh chóng rút từ túi trữ vật ra đan dược đút cho họ. Còn Thư Di thì ánh mắt nhất nhất khóa chặt trên người tinh linh tóc bạc, đăm chiêu: "Mộc Tu tiên sinh, người tại sao lại làm như vậy?"
Nam nhân tựa như trích tiên thu tay, đối với xác người đã từng tận tâm trung thành phục vụ cho hắn cũng chẳng buông một ánh mắt, bước tới gần hơn. Khí thế tàn bạo trên người hắn nháy mắt lan ra khắp nơi, khiến người ta sợ hãi dè chừng.
Mộc Tu lần đầu tiên trước mặt năm người họ nâng lên mi mắt. Màu đen thăm thẳm tựa màn đêm, nào có nửa điểm giống như mù lòa. Nam nhân ốm yếu ngày thường bỗng nhiên trở lên thật khó lường. Ngay cả phong thái cũng hoàn toàn thay đổi, cho người ta ảo giác người trước mặt vô cùng ngạo mạn.
Thanh Mai Thiên Ẩn dần hồi phục mở to mắt, liền thấy Thư Di biến ra một thanh kiếm chắn trước mặt nàng. Trong đầu liền biết kẻ địch chỉ sợ lần này khó đối phó.
Dưới ánh dương lấp ló qua khe hở, mọi thứ xung quanh đều bị bao phủ bởi một màu đỏ, bầu không khí xung quanh trở nên kỳ dị lạ thường.
Mộc Tu vỗ tay cất lời: "Các ngươi đúng là một lũ phiền phức. Nếu không có các ngươi đến gây rối, kế hoạch của ta sao có thể bị phá hư chứ?"
Mục Thiều bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, trợn to hai mắt hô lên: "Trên người hắn có Thần khí! Ta cảm ứng được!"
Mộc Tu thở dài: "Đúng vậy, biểu tượng của sự thành lập Mộc Tiên tộc, Đàn Vọng Tiên chưa từng bị lấy đi, nó vẫn luôn ở chỗ ta." Hắn dúng chân đá thi thể trước mắt, cau mày: "Nếu không phải tên bán tiên ngu ngốc này kiên quyết muốn mời các ngươi đến tìm đồ cho bằng được thì ta đã không phải phiền phức."
Nam nhân dùng ngón tay rạch nát không trung, tạo ra một vết nứt dài hẹp. Rồi từ đó lôi ra một cây đàn Lia nhỏ bằng gỗ trông qua cực kỳ bình thường, bảy dây đàn làm từ sợi gió mảnh nhẹ khó nhận thấy. Hoa văn uốn lượn trên thân đàn phát ra ánh sáng yếu ớt.
Nguyên tác bản thảo, đàn Vọng Tiên bị một gián điệp nhỏ huyết tu đánh cắp. Cuối cùng bị nam nữ chính tìm ra thì tự sát.
Bây giờ... hoàn toàn thay đổi.
Thư Di chĩa mũi kiếm về phía nam nhân tóc bạc: "Ngươi rốt cuộc có mục đích gì?"
Khiến nàng không ngờ tới là, Mộc Tu giống như biết được suy nghĩ của nàng, thản nhiên nói: "Không cần quá nghi hoặc đâu. Tên gián điệp kia sớm đã bị ta xử lý rồi. Nữ chính thân mến, tiếp theo đến lượt ngươi!"
Cách gọi này khiến Thư Di sửng sốt trong chốc lát, lập tức xông lên phía trước tấn công đối phương. Đòn tấn công như vũ bão đi kèm với câu hỏi mà nàng nghiến răng nghiến lợi thốt ra: "Người rốt cuộc là ai?"
Thân kiếm va chạm đến đâu, dấu vết nó để lại cực kỳ khủng bố. Ấy vậy nhưng Mộc Tu vẫn liên tục tránh né chiêu thức của nàng một cách nhẹ nhàng. Nhàm chán ngước mặt lên:"A con người. Tự tay tạo ra quỷ dữ sau đó lại cầm kiếm lên tự xưng là anh hùng. Nó thật sự làm ta phát nản đấy!"
: "Chủ nhân không nên dùng cách lòng vòng như thế để cướp lấy năng lượng thế giới. Đáng ta ngài nên nghe ta, trực tiếp phá hủy tất cả đi!"
Hắn vân vê cánh môi, nở nụ cười điên cuồng dữ tợn: "Dẫu sao hiện tại cũng chưa muộn! Ta sẽ giúp chủ nhân lấy nó!!!"
Dây đàn lay động, nam nhân trước mặt cuối cùng cũng động thủ. Hắn cầm đàn Vọng Tiên bắt đầu đánh nhạc. Vừa đàn vừa la hét giống như người điên: "Đến đây nào, quy luật của tự nhiên! Nghiền nát bọn chúng đi!"
Thanh âm từ đàn Vọng Tiên phát ra tuy rất nhẹ, nhưng uy lực lại khủng bố băng qua thời không, tức khắc tụ hội linh khí trong thiên địa để bộc phát tấn công. Mắt bão từ dưới chân bất chợt nổi lên, đem Thư Di cùng những người khác đồng loạt cuốn lên, đập văng ra xa.
A Ngu miễn cưỡng chống đỡ lực gió mạnh, tóm lấy cổ tay nàng lôi ra sau lưng, ném lên phía trước một loạt bùa phòng ngự mới tạm khống chế được tình hình.
Bầu trời Mộc Tiên vực sau một tiếng đàn này liền bạo động, mây đen ùn ùn kéo tới, gió lớn nổi lên. Mọi thứ bị bao phủ bởi bóng tối và che lấp bởi làn mưa sét đang ầm ầm đổ xuống, xung chấn dữ dội cản bước các cư dân chạy tán loạn. Tia sét đánh lên đập nát cả cung tinh linh không lồ.
Mưa rào rầm rầm đổ xuống, nước mưa nện lên người nặng nề đau rát. Mùi máu tanh nồng đậm lan tràn trong không khí. Tiếng gào khóc đan xen tiếng la hét từ xa vọng tới.
Sức mạnh đáng sợ này, so với Thần khí trong người Mục Thiều và Thổ Ly thung lũng hoàn toàn cách xa vạn dặm. So với những hung thú hay ma vật Thư Di từng chinh chiến ngày trước, nó rõ ràng nằm ở một đẳng cấp khác.
Dưới chân Mộc Tu liên tiếp chồi lên những cành cây khổng lồ, tạo thành một bệ đứng nâng hắn lên cao, bò lan đến tận trung tâm khu vực sinh sống của các tinh linh.
Lúc này khắp nơi đã cực kỳ hỗn loạn, những cành cây khổng lồ kia lan tràn đến đâu tinh linh bị nó chạm vào đều biến thành cùng một dạng với những tinh linh Thư Di gặp dưới cây giai điệu. Vô hồn mất sức sống như những con rối. Thậm chí với những tinh linh cố gắng phản kháng, lập tức bạo nổ, biến thành một vũng máu bầy nhầy trên mặt đất.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Thư Di giữ vững hơi thở, nắm chặt tay A Ngu nói: "Không sao đâu." Tiếp đó quay về hướng ba người đã hoàn toàn hồi phục, quả quyết: "Tận lực tránh mấy cành cây kia, chúng ta chia ra cứu lấy những tinh linh còn sống trước!"
Mục Thiều vươn vai đứng thẳng dậy, mái tóc của hắn trong bóng đêm lóe lên ánh sáng rực rỡ như ngọn lửa. Ngón cái nhẹ nhàng đặt lên thân kiếm, ánh lửa hắt lên gương mặt lạnh lùng, một nhát chém đứt cành gỗ lớn đang vươn về phía này: "Đã biết!"
Dung Cảnh rút ra cuộn tranh, nhăn chặt mày bấm pháp quyết niệm chú: "Ta đi cùng ngươi, Thổ Ly có sức chứa đến hàng triệu người, có thể tạm thời làm nơi trú ẩn cho họ."
Thanh Mai Thiên Ẩn quan sát Mộc Tu ở trên cao, ngón tay miết nhẹ khống chế lưỡi kiếm trong tay, dọn sạch những cành gỗ lớn tua tủa vươn lên từ mặt đất như muốn bắt lấy họ.
Nữ tử xòe ra một xấp bùa, dán đầy lên thân kiếm, giúp quy tụ linh khí trở lên rắn chắc bảo vệ cho kiếm không bị gãy, có thể dễ dàng cắt đi cành gỗ cứng cáp kia. Vừa chạy lên chỗ Thư Di vừa nói lớn: "Cái đàn kia dùng linh khí quanh đây làm nguồn lực! Mộc Tiên vực sớm muộn cũng bị nó rút sạch linh khí! Hai ngươi mạnh nhất nên nhanh nhanh hấp thụ số lượng còn lại, để dành xử tên chết tiệt kia đi! Để ta hộ pháp!"
Linh khí là căn nguyên của sức mạnh. Nếu không có linh khí mà đối đầu với Thần khí đang ở thời kỳ toàn thịnh thì chẳng khác nào đâm đầu vào chỗ chết.
Thư Di cùng A Ngu nghe vậy đều hiểu ý, vừa bày trận pháp vừa tìm cách tiến lại gần vị trí của Mộc Tu. Những tia sáng ít ỏi mang sắc màu nguyên tố khác nhau điên cuồng từ xung quanh tụ hội về phía trận pháp, bổ sung lại linh lực khuyết thuyết.
Thanh Mai Thiên Ẩn đi trước vung kiếm liên tiếp, vẽ một đường thẳng đâm thủng đống cành gỗ rậm rạp gai nhọn mà đi tới. Xuyên qua những con đường chồng chéo, khoảng cách đến địa ngục ngày càng gầ,. đánh thẳng về hướng kẻ đang nở nụ cười ngạo nghễ trên tháp cao.
Mộc Tu tay cầm đàn Vọng Tiên, dùng thần thức quét một vòng. Thấy được bọn họ đang làm gì, rốt cục thu hồi biểu tình thờ ơ, y nghiêng nghiêng đầu, khóe môi cong lên ý vị thâm trường: "Quả đúng như chủ nhân nói, nữ chính lần này không tầm thường."
Càng tiếp cận gần trung tâm, những lá bùa trên thân kiếm của Thanh Mai Thiên Ẩn bốc cháy càng mạnh. Thời điểm chạm đích, toàn bộ bùa chú đều biến thành tro bụi, lưỡi kiếm cũng tới giới hạn mà gãy đôi.
Hắc y nữ tử có vẻ như đã hơi kiệt sức, rút từ túi trữ vật ra hai thanh đoản đao thay thế nắm chặt trong tay. Nàng không biết đang suy nghĩ cái gì, liếc nhìn hai người bên cạnh: "Ta sắp tới giới hạn rồi, hai người mau đến phía trước."
Thư Di cùng A Ngu ăn ý liếc nhìn nhau, đồng thời vận công đạp lên đống đổ nát phi thân lên chỗ cao hơn.
Thanh Mai Thiên Ẩn thở dốc từng ngụm đầy khó nhọc, nhìn một đám tinh linh mặt mày dữ tợn cầm vũ khí nhào tới, lại nâng lên đoản đao, cật lực phòng thủ.
Không khí mịt mù có mùi xác thối lẫn với mùi máu tanh bốc lên, Mộc Tu lại gảy đàn giống như trình diễn. Bộ dáng hắn càng ngày càng điên cuồng, ngân nga những lời ca như thể đang đọc thần chú.
Ngay thời điểm A Ngu sắp hạ xuống chỗ hắn, một cái đuôi to bằng gỗ đột ngột vung qua.
Nam tử bị tấn công bất ngờ không kịp tránh né, chỉ có thể vung kiếm tiếp chiêu. Lực quất của cái đuôi kia mạnh vô cùng, đem y đánh bật lại một đoạn xa, còn để lại trên cánh tay một vết thương dài không ngừng đổ máu, trông mà dọa người.
Dưới ánh lửa, một con rồng khổng lồ to gấp trăm nghìn lần người thường hình thành từ những đoạn cây nối liền với nhau, ngẩng cao đầu rống lên từng thanh âm ầm ĩ chói tai chặn ngang lối đi của hai người.
Toàn thân nó giống như cắm lên vô số gai nhọn, cơ thể được bao phủ bởi lớp vỏ cây cứng như lân giáp, đốt không cháy. Cái miệng há rộng phun ra dây leo trải đầy gai nhọn về phía Thư Di.
Thư Di đối đầu trực tiếp với nó, tay phải đang cầm kiếm chợt nắm chặt. Chưa vội tập hợp linh khí tấn công mà vẫn dùng khinh công di chuyển qua lại trên không trung. Tận lực tìm cách chặt đứt đám dây leo gai nhọn vô tận không có điểm cuối kia liên tiếp bắn về phía nàng. Ngay cả quần áo trên người cũng bị cứa rách vài đường.
Mộc Tu nhìn theo hai thân ảnh nhỏ bé lao thẳng vào thứ quái vật đồ sộ kia, mở miệng thốt lên: "Chết đi!"
_