Hồng nhạn mấy độ, xanh một phương trời.
Hoàng Thành tổ chức đại hội đoạt tháp, người đứng đầu sẽ trở thành thủ vệ mới nhận được Thần khí của Hoàng Thành. Tin tức truyền đi, nhân tài từ khắp nơi đều về đây tụ hội. Hàng ngày đều có thể thấy trên đường vào thành là những đoàn ngựa xe tấp nập từ nơi nơi kéo đến. Trong mấy ngày này, nơi nơi đều đông đúc, ồn ào, náo nhiệt như mở hội. Đủ loại người từ chính phái đến tà phái, tổ chức nhỏ,... đều mong muốn có thể trở thành chủ nhân mới của một trong năm thần khí danh chấn của thời đại, lưu danh sử sách.
Bởi số lượng người quá đông, triều đình không còn cách nào khác phải phân ra một số địa điểm trong thành để nhiều người cùng lúc đến làm đơn đăng ký. Các quan lại làm giấy tờ luôn chân luôn tay, bận đến tối tăm mặt mũi. Dịp này nếu muốn nhìn thấy một vài cường giả danh tiếng hoặc môn phái từ ngoài đến, có thể nghé vào một địa điểm làm đơn bất kỳ. Người đến người đi đăng ký, còn có người dân bọc quanh xem náo nhiệt, từ sáng đến tối vẫn không ngớt người qua.
Đăng ký được tổ chức trong hai tháng để những người từ xa đến vẫn có thể kịp thời gian. Dù đã gần cuối tháng đăng ký đầu tiên, số lượng người lui tới làm đơn vẫn không ít. Phải nói đây quả là sự kiện lớn trên khắp đại lục.
Hắc, Bạch đầu lĩnh mang theo vài tên đàn em đên đăng ký. Lúc chen qua đoàn người ra cổng, Bạch đầu lĩnh liền nhìn về một hướng, khều khều người bên cạnh
: "Hắc đầu lĩnh, nhìn xem kia có phải cô nương ngày trước hay lui tới chỗ lâu chủ không?"
Hắc đầu lĩnh theo lời của bằng hữu nhìn qua, liền thấy được một hắc y nữ tử dung mạo nổi bật nằm trên cành cây cao trước cổng phơi phơi nắng. Bộ dạng thảnh thơi nhàn nhã khiến người qua đường chú ý, nhỏ giọng bàn tán thân phân của nàng.
Thân là người trong giới, cũng có chút ít thông tin bên mấy tổ chức hoạt động ngầm. Hắc đầu lĩnh liền nói: "Đúng là nàng rồi. Đệ nhất sát thủ Hoàng Thành, Thanh Mai Thiên Ẩn. Với những đơn hàng chưa từng một lần thất bại. Danh tiếng lan xa. Một thân là nữ nhân nhưng có thể địch lại cùng lúc hơn trăm vị nam tử cường giả khác."
: "Nhưng sau khi nàng đến Tỏa Nguyệt lâu thì lại ngưng nhận đơn một thời gian. Nghe nói vụ huyên náo ở Hỏa Diễm cung lẫn vụ Mộc Tiên vực diệt vong, cả lâu chủ và nàng năm đó đều có tham gia. Sau việc ấy thì lại lui mình một năm, đến giờ mới xuất hiện lại. Nhưng tiếng vang lớn như thế, quả thực ở Hoàng Thành nên được xưng đại lão."
Mấy vị cường giả tầm trung đến thử vận may cũng có kiến thức, vừa thấy nữ tử thì lập tức ỉu xìu xuống, bị dọa cho mất hết sức lực. Chỉ có thể cầm đơn đăng ký quay trở về. Một vài cường giả xem như mạnh mẽ thì vẫn luôn đánh ánh mắt lại đây, tìm cách tiếp cận lôi kéo mối quan hệ.
Lúc này, trên bầu trời có một vị tiên tử áo trắng từ đâu đáp xuống, mũi chân điểm nhẹ lên mái nhà. Bước lên gió đi tới, phong thái đoan trang ưu nhã hướng thẳng tới nơi đăng ký, trên tay còn cầm một tờ đơn.
Có người nhỏ giọng hô lên: "Nhìn xem! Hắn có phải là quỷ y danh tiếng kia không?"
Tiếp theo lại có vài người phía sau phụ họa: "Không phải vị ấy đã sở hữu một thần khí Thổ Ly rồi sao? Sao còn muốn đến đây tham dự?"
Nói đến lai lịch của vị này, có người đổ mồ hôi lạnh. Không khí quanh đó cũng trở lên hơi căng thẳng. Đệ nhất sát thủ rồi quỷ y, dự là số địch thủ thuộc hàng khủng bố tranh chức vô địch lại thêm một người.
Cũng không để họ phải thất vọng. Ai nấy đột nhiên cảm giác chấn động từ bên dưới truyền đến, ngẩng đầu lên thì thấy nguyên một đoàn người cưỡi lạc đà đi tới theo hàng.
Dân chúng Hoàng Thành dạt sang hai bên tò mò ngắm nghía. Nguyên một đội ngũ phục sức lấp lánh nâng theo cỗ kiệu dát vàng lộng lẫy che lụa mỏng. Có người vừa nhìn liền nhận ra, đây là trang phục đặc trưng của cung Hỏa Diễm.
Đến tận khi tới trước cộng, mới có một nam tử ăn mặc hoa lệ, chân trần đeo ngọc từ trong bước ra. Dung mạo cực phẩm trong cực phẩm, đẹp đến không sao tin nổi. Lại khiến đám cường giả tụ tập chung quanh lập tức hít một hơi lạnh.
Không phải vị Mục Dã cung chủ của Hỏa Diễm cung. Vị này là... tiểu cung chủ Mục Thiều.
Lại nói đến đây là một câu chuyện xưa thật dài. Sau vụ náo loạn ở Hỏa Diễm cung rồi đến Mộc Tiên vực, có một chân của vị này còn chưa tính. Sáu tháng trước, sau khi bị phượng hoàng của thành phố Ngô Đồng trong lãnh vực yêu tộc trộm mất một cái bình cổ. Mục Thiều dùng một tuần thẳng tắp xé một vết rách trên kết giới ngăn cách hai bên, xông qua tóm cổ phượng hoàng quân đập nhau một trận liền vài tháng. Lại nói phượng hoàng quân là con yêu thú đứng đầu yêu tộc, lại bị một vị tiểu gia từ cung Hỏa Diễm đánh bại, khỏi nói sức mạnh của hắn đã rèn luyện khủng bố đến mức nào. Sau khi đánh đủ, Mục Thiều thậm chí còn vặt trụi lông đuôi phượng hoàng đem về cắm trong cái bình cổ bị trộm kia để trang trí, khiến việc này trở thành truyền kỳ để người ta bàn tán đến tận giờ không thôi. Quả thực là nhân tài thế hệ mới, chỉ có điều hơi phản nghịch.
Thêm một ứng cử viên nữa cho vị trí vô định. Đã có phần lớn người ở khu vực đó sau khi nghe tin liền tự hiểu lấy mình quay lại đói hủy đơn đăng ký.
Đùa chứ, ai muốn lên đánh nhau với mấy con quái vật kia đây!!! Thần khí có thể không có, nhưng mạng phải giữ!
Tiểu cung chủ Mục Thiều, phong thái so với Mục Dã cung chủ cung Hỏa Diễm hoàn toàn phân ra rõ ràng. Sau khi nộp đơn rời khỏi thì hiếm khi có tinh thần đi chậm lại hai bước, ánh mắt liếc qua hai người bên kia một chốc.
Thanh Mai Thiên Ẩn khẽ nhấc cánh tay trái lên, huơ huơ giữa không trung phút chốc như thay cho lời chào. Mục Thiều cũng gật đầu đáp lễ, sau đó lên kiệu rời đi.
Trái với phong cách khoa trương của cung Hỏa Diễm. Trong một góc nhỏ, Lạp Lạc khoác áo choàng đen cầm cung tên lặng lặng dựa lưng vào tường chờ đợi. Có vài kẻ thấy được thì nhỏ giọng rỉ tai nhau. Đoán chứng quan chấp hành cuối cùng này muốn lấy thần khí để vực lại Mộc Tiên vực đổ nát.
Sau một loạt nhân tài thế hệ mới ra mặt, một vài vị đến từ phương xa cũng có người hâm mộ tràn ngập các đường ngõ.
Tiêu biểu là vị thánh nữ dị tộc thông thạo hơn trăm loại độc dược. Hay vị cầm sư lang thang với tiếng đàn có thể đánh sập cả một tòa thành,... Có tin đồn ngay cả vị thủ lĩnh Huyết Tu cũng sẽ tham gia.
Một vài người dân Hoàng Thanh tụ tập quanh đó nhìn thấy một nữ tử thanh tú mặc áo lông chồn mang theo nha hoàn cùng thị vệ đi tới thì âm thầm bĩu môi.
Vị này hẳn là quận chúa Lâm Ý được yêu quý nhất của hoàng đế, một trong số ít những vị cường giả cao cấp của Hoàng Thành. Xem ra triều đình mặt ngoài muốn tỏ vẻ công bằng với tất cả mọi người đến dự, nhưng rốt cuộc vẫn cài thêm người bên mình vào hòng níu kéo chút cơ hội giữ được Thần khí. Dù sao người mình giữ vẫn hơn một tên xa lạ đến từ nơi nào đó xông ra chiếm được.
Chế độ độc tài quân chủ ngoài mặt thì nhân nghĩa, thực chất lại tệ hại. Triều đình Hoàng Thành sớm đã mục rữa đến tận xương, địa vị của quan lại lẫn hoàng đế ở thủ đô cũng không còn bằng như trước. Xem ra cử vị quận chúa này đến đây ngoài mang theo hy vọng về Thần khí thì cũng chỉ cố ý muốn vớt vát lại chút danh tiếng. Xem ra sức hấp dẫn của Thần khí quả thật không thể xem thường.
Tính tình quận chúa Lâm Ý thì cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam. Làm người nói dễ nghe một chút thì là tùy hứng không kềm chế được, nói không dễ nghe thì chính là ích kỷ. Cậy uy hoàng đế, hành vi xử sự không chút nào suy xét đến hậu quả.
Thời điểm Vu Thủy dẫn đầu, mang theo hai bên Hàn Nhi, Đông Đông và một vài đệ tử Ngọc Thánh điện bước vào. Lâm Ý thấy ánh mắt của đám đàn ông xung quanh từ trên người mình chuyển đến trên người vị Vu tài nữ của Ngọc Thánh thì trong lòng khó chịu. Lúc đi qua cố ý va mạnh vào Hàn Nhi hòng đẩy nàng ngã. Thế là hình thành thế trận tu la tràng cãi vã giữa hai bên.
Lâm Ý điên cuồng la mắng làm loạn đòi Hàn Nhi tạ lỗi. Hàn Nhi thì không chịu. Hai bên đang giữa thế giằng co kịch liệt. Đông Đông lại liếc mắt quăng ra một thùng dầu vào mồi lửa: "Hóa ra quận chúa của Hoàng Thành lại là một kẻ đầu óc đơn giản không hiểu lý lẽ như vậy."
Lâm Ý phát điên rút roi lao đến. Lại bị Vu Thủy cản lại, tỏ ra chân thành khuyên nhủ vài câu. Nàng mới mang theo vẻ mặt bực tức dẫn người bỏ đi.
Lâm Ý quận chúa, xuất sắc nhưng lại chẳng biết đúng mực. Quá dễ đoán, và với người có khả năng nhận thức chỉ ở mức đó thì cũng chẳng cần phải bỏ sức bận tâm.
Có lời của Vu điện chủ, mọi người cũng không dám xem kịch nữa, chỉ có thể ồn ào tản đi. Tỏ vẻ như chưa có gì xảy ra.
Đối diện nơi đăng ký cách một con đường lớn là một quán trà nhỏ. Có vài người từ trên lầu ba xuyên qua rèm mỏng nhìn về phía bên này, dường như cũng đang hóng chuyện náo nhiệt.
Nam nhân mang mái tóc màu hồng cùng gương mặt yêu nghiệt chống cằm ngồi trên lầu cao nhìn xuống. Vừa thưởng thức những vở kịch hay diễn ra nối tiếp, lại không quên thỉnh thoảng đùa nghịch cầm lên một quả nho mọng nước đưa đến bên môi người đối diện.
Người đối diện hắn ăn mặc như một vị lữ khách phương xa, đội một chiếc mũ rộng vành phủ vải trắng chỉ để lộ nửa dưới gương mặt.
Tát Lị xoa xoa vành tai nhọn của mình, nghiêng đầu nhìn đối phương, mỉm cười dụ hoặc:"Chủ nhân. Người đoán xem trường hợp xấu nhất xảy ra sẽ là gì nếu chúng ta chơi đùa với đám ngốc này một chút, phá đám cái hội đoạt tháp kia?"
Người nọ nghiêm giọng: "Ngoan ngoãn một chút, đừng đánh rắn động cỏ."
Tát Lị tư thái ưu nhã, tinh thần phấn chấn: "Ngươi thật không hài hước chút nào ấy chủ nhân."
Mộc Tu khoác trường bào bạch y thêu hoa văn ánh kim ngồi bên cạnh lườm hắn một cái. Nâng lên ly trà hừ lạnh: "Thu cái điệu bộ lẳng lơ của ngươi vào. Thật chẳng ra làm sao."
Tát Lị chậc một tiếng, vỗ vỗ vai hắn: "Ngươi nữa á, lật mặt nạ cao cao tại thượng ra liền biến chất như này rồi. Nên nhớ chính mình nợ ta một mạng đấy."
Mộc Tu nhíu mày phản bác: "Kể cả ngươi không đến, ta vẫn có cách ứng phó người kia."
Nam nhân tóc hồng chậc một tiếng đáp: "Rồi rồi, ngươi lợi hại nhất." Dừng một chút lại tiếp: "Cũng chẳng biết vị kia của chủ nhân sau một năm sẽ như thế nào? Ta có hơi chờ mong nha!"
Người che mặt hiếm thấy bật cười: "Ta nghĩ cũng sắp tới rồi. Quả thực rất nhớ nàng."
Tát Lị bĩu môi vòng qua chỗ đối phương, vịn vào bả vai người nọ nũng nịu: "Chủ nhân ưu ái vị ấy quá, làm người ta ghen tị đó a."
Mộc Tu ném cho hắn một cái ánh mắt khinh bỉ. Đổi lại là cái lườm nguýt của Tát Lị.
Chẳng cần phải đợi lâu, giống như người che mặt nói. Bên kia đường lần nữa nổi lên một trận ồn ào mới.
_