Tống Ứng Diêu cõi lòng còn mong nhớ chờ đợi Phương Đàn đến gặp nàng, mỗi ngày từ lúc mặt trời mọc nàng liền ở trong phòng chờ ngài ấy, đợi mãi đến đêm khuya cũng không thấy bóng dáng Vương gia dù chỉ một lần, dần dần đến nỗi hoài nghi Vương Gia có phải rất ghét nàng hay không. Trương ma ma bên cạnh nhìn thấy Tống Ứng Diêu một tháng qua tâm tình biến hóa, bà đau lòng Tống Ứng Diêu, thỉnh thoảng mở miệng khuyên Tống Ứng Diêu, nhưng mà tâm tình Tống Ứng Diêu cũng không thể giảm bớt mấy phần.
Một ngày nọ, Tống Ứng Diêu ngồi trước cửa sổ cầm một quyển sách lên xem, muốn dùng việc đọc sách phân tâm một ít nỗi niềm của mình, để mình không suy nghĩ lung tung, cũng là cho thời gian qua mau. Nàng còn chưa đọc được vài chữ, trong đầu đã xuất hiện chuyện tối hôm đó nên không muốn đọc thêm nữa. Mới vừa buông sách xuống, Trương ma ma đẩy cửa đi vào, Tống Ứng Diêu ngẩng đầu lên thấy bà đưa tới một chén canh: “Ma ma đó là gì?”
Trương ma ma hiền lành cười nói: “Đây là thuốc bồi bồ thân thể.” Nói xong liền bưng đến cho Tống Ứng Diêu.
“Có tác dụng gì sao?”
Trương ma ma cười càng vui vẻ: “Tiểu thư uống vào có thể sớm một chút mang thai tiểu Thế tử.”
Tống Ứng Diêu bị bà nói như thế cười đỏ mặt, cầm lấy chén thuốc: “Thật sự sẽ sao? Có thể tin được không?” Ngoài miệng tuy rằng nói như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn uống vào.
“Tiểu thư không thử làm sao biết?”
Uống thuốc xong, Tống Ứng Diêu bất mãn hỏi: “Ma ma, bà nói xem Vương Gia có phải ghét ta?”
“Làm sao lại như vậy?”
“Vậy tại sao Vương Gia không tới gặp ta.” Tống Ứng Diêu thở dài một hơi.
Trương ma ma suy nghĩ một chút nói: “Vương Gia chắc là bận quá.”
“Bận bịu? Lẽ nào bận bịu đến nỗi không nghỉ ngơi sao?” Tống Ứng Diêu nghĩ đến điểm này có chút buồn bực.
“Chuyện này...” Trương ma ma do dự.
“Ma ma, ta nghĩ ta thích Vương Gia.” Tống Ứng Diêu nghiêm túc nói. Lúc gặp ngài ấy sẽ cảm thấy trong lòng rộn rã, không gặp sẽ thấy nhớ, nếu như vậy không phải thích thì còn là gì, nàng đối với biểu ca không hề có cảm giác như vậy. Tình yêu một khi đã nảy nở, càng nhớ càng sâu, nàng là thật sự thích Vương Gia.
“Tiểu thư nhớ nhung Vương Gia như vậy thì đi tìm ngài ấy đi!” Trương ma ma tuy rằng không muốn Tống Ứng Diêu bị thương tổn, thế nhưng bà cũng hi vọng nàng được hạnh phúc.
“Nhưng Vương Gia cả ngày bận bịu quốc gia xã tắc, nam tử lấy đại sự làm trọng, ta làm sao dám mang tư tình nhi nữ quấy nhiễu ngài ấy, việc này không đúng với đức hạnh thê tử mà trong sách đã răn dạy.” Tống Ứng Diêu cúi đầu ủ rũ.
“Đứa nhỏ ngốc, nếu thích thì phải nói ra, vạn nhất...” Lời phía sau cho dù Trương ma ma không nói thẳng, Tống Ứng Diêu cũng biết là cái gì, từ xưa nam tử đa tình, Vương Gia có thể thích nàng được bao lâu, ai biết mai sau khổ sở thế nào, hiện tại nếu như không nói, e rằng sau này không có cơ hội để nói.
“Tiểu thư phải chủ động một chút, Vương Gia sẽ càng thêm thích ngươi a!” Trương ma ma nhỏ nhẹ ám chỉ.
“Chủ động?” Tống Ứng Diêu không biết đang nghĩ đến cái gì, mặt đã hồng nay càng thêm đỏ.
Buổi sáng Trương ma ma nói nàng nên chủ động, sau đó chỉ cho nàng cách chủ động như thế nào. Buổi chiều Tống Ứng Diêu nghe Phương Đàn hồi phủ, tâm trạng liền muốn đi thử một lần.
Nàng hỏi thăm được Vương Gia hiện đang ở thư phòng của vương phủ, nàng liền bưng một chén chè xanh đi đến thư phòng. Đứng ngoài cửa thư phòng gõ gõ gọi: “Vương Gia có ở đây không?”
Bên trong thư phòng không có ai trả lời, nàng nghi hoặc đẩy cửa ra nghiêng đầu vào xem, thư phòng lặng lẽ, một tiếng động cũng không có. Trong lòng đang nghĩ chả lẽ Vương Gia không có ở đây, ánh mắt lại nhìn thấy chồng tấu chương cao to che khuất người nào đó, chỉ lộ ra một góc nhỏ tay áo, tay áo kia chính là thuộc về một người duy nhất.
Nàng tiến vào thư phòng tiện tay đóng cửa lại, vừa đến gần nhìn thấy Phương Đàn nằm nhoài trên mặt tấu chương ngủ say. Tống Ứng Diêu thấp mi ý nở nụ cười, nỗi sầu mấy ngày đối với ngài ấy phút chốc tan biến, ngược lại biến thành đau lòng.
Nàng đem chén chè xanh trong tay đặt trên bàn sách, vòng ra phía sau chiếc bàn, thấy Phương Đàn mặc chiếc áo mong manh liền xoay người lấy chiếc chăn đặt trên ghế dựa đắp lên cho Phương Đàn. Bây giờ đã vào thu, khí trời càng ngày càng se lạnh, nếu không chú ý sẽ nhiễm phong hàn.
Nhìn khuôn mặt Phương Đàn ngủ say, Tống Ứng Diêu có một loại cảm giác chân thực, một tháng không gặp, Vương Gia dường như gầy hơn, cằm thon đi rất nhiều, là vì quốc sự quá bận rộn hay sao? Nàng không nhịn được muốn đi đưa tay đi sờ một chút, rụt rè cuối cùng vẫn là không dám, lợi dụng lúc người ta không hay biết gì là chuyện không nên làm.
Nhìn quanh thư phòng, đập vào mắt Tống Ứng Diêu là một bức họa treo tường có chút quen thuộc, Tống Ứng Diêu bước đến nhìn kỹ bức tranh, đó là một bức ( giang sơn tú lệ đồ). Bút pháp nước chảy mây trôi, trong quá trình họa liên tục không hề dừng lại, đường nét rõ ràng cẩn thận, mỗi một nét đều được vẽ vô cùng tỉ mỉ, từng chiếc lá kim trên cây thông được vẽ rất rõ ràng. Vừa nhìn liền biết là tác phẩm của một vị danh tác. Hơn nữa thông qua bức họa có thể thấy được người họa sĩ này lòng dạ rộng rãi, trông ngóng tự do.
Ánh mắt Tống Ứng Diêu từ trên bức họa rơi xuống nơi người vẽ kí tên, nhưng không nhìn thấy bất kỳ con dấu nào, trong lòng có chút tiếc nuối, thì ra không phải là Giang Thượng.
Giang Thượng là họa sĩ nổi tiếng một thời, tranh của y được vẽ rất tinh tế, vừa xuất hiện liền lập tức được các văn nhân mặc khách nhiệt liệt vây đỡ. Thế nhưng Giang Thượng là một người thần bí, không có mấy người được gặp y, cũng không ai biết y từ nơi nào đến, chỉ biết là có một quãng thời gian kinh thành truyền lưu vài bức họa, những bức họa kia đều được kí tên Giang Thượng. Một bức vẽ đơn giản của y có thể đáng giá ngàn vàng, các vị quan to quý nhân vung tiền ra mua tranh của y cảm thấy rất tự hào. Sau đó một quãng thời gian, Giang Thượng liền tuyệt tích, năm rộng tháng dài, mọi người đều đã quên mất họa sĩ Giang Thượng là ai.
Nàng từng có may mắn xem bản sao tranh của Giang Thượng, so với bức họa trước mặt, mấy bức trước kia quả thực khó coi.
“Đó là bản vương thời niên thiếu vẽ nên, có gì đáng xem?” Tống Ứng Diêu đang muốn cẩn thận quan sát bức họa này, đột nhiên nghe được âm thanh khiến nàng giật mình.
Tống Ứng Diêu quay đầu nhìn lại, hóa ra là Vương Gia đã tình, đang cặm cụi viết gì đó. Nàng quay đầu lại thật lòng thưởng thức bức họa, đánh giá nói: “Vương Gia họa tranh này thật như họa sư Giang Thượng.”
“Ồ? Nàng cũng nghe qua Giang Thượng?” Phương Đàn cũng không ngẩng đầu lên hỏi.
“Đương nhiên, khi đó Giang Thượng vẽ tranh náo động cả kinh thành, ngay cả thần thiếp ở khuê phòng cũng có thể nghe danh.” Tống Ứng Diêu đáp. Nàng đến bên cạnh Phương Đàn hỏi “Vương Gia đang làm gì?”
“Viết tấu chương.” Lời còn chưa dứt, nàng nàng đã viết xong nét bút cuối cùng, thả xuống bút lông, hai tay cầm tấu chương xem lướt qua một lần, kiểm tra không có lỗi gì mới mang tấu chương đặt sang một bên. Ngẩng đầu lên nhìn Tống Ứng Diêu: “Nàng đến đây làm gì?” Khi Tống Ứng Diêu vừa vào thì nàng đã tỉnh, chỉ là không muốn mở mắt ra mà thôi.
“Thiếp đến gặp Vương Gia một chút mà thôi.” Tống Ứng Diêu thấp mi nói nhỏ.
Phương Đàn nằm trên ghế dựa nghiêng đầu nhìn Tống Ứng Diêu, trong bụng định sẽ trêu chọc nàng, đưa tay đem Tống Ứng Diêu kéo mạnh về phía mình, Tống Ứng Diêu bị kéo xoay người thuận tiện ngồi trên chân của nàng. Động tác này làm Tống Ứng Diêu sợ quá hét lên, gương mặt lại ửng hồng.
Phương Đàn ôm chặt Tống Ứng Diêu, phủ trên lỗi tai củanàng, dùng âm thanh nhẹ nhàng nói: “Là nhớ bản vương sao?” Phương Đànphát hiện nàng càng ngày càng yêu thích chọc ghẹo cô vợ nhỏ này.